Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 387: lễ vật lựa chọn

"Vừa mới tới không lâu." Lâm Vân trả lời một câu.
Đứng ở bên cạnh Vương Nhất Trác, thấy Lý Tông Đế chào hỏi Lâm Vân, xưng hô Lâm Vân là Lâm Đổng, sắc mặt hắn mạnh mẽ biến đổi, cả người đều lảo đảo.
Có lầm không vậy, Lý Tổng Giám Đốc vậy mà lại gọi hắn là Lâm Đổng?
Vương Nhất Trác trước đó dù không tin Lâm Vân là chủ tịch. Nhưng khi hắn nhìn thấy Lý Tông Đế đều xưng hô Lâm Vân là Lâm Đổng thì tim hắn trong nháy mắt liền rơi xuống vực sâu vạn trượng! Coi như hắn không tin đi nữa thì lúc này cũng không thể không tin.
"Lý thúc, cái Vương Nhất Trác này, chú biết chứ?" Lâm Vân chỉ Vương Nhất Trác.
"Có chút ấn tượng, hình như là con của quản lý bộ phận nhân sự, là cao tài sinh tốt nghiệp 985, hắn tự đề cử mình, dẫn con của hắn tiến vào." Lý Tông Đế mở miệng nói.
"Chú biết, hắn vừa rồi ở trong thang máy đã làm gì không?" Lâm Vân lạnh giọng hỏi.
"A? Chuyện gì?" Lý Tông Đế truy hỏi.
Lý Tông Đế là người từng trải thương trường, hắn liếc mắt đã nhận ra, chắc chắn là Vương Nhất Trác này đã đắc tội Lâm Vân.
"Hắn va chạm ta chỉ là thứ yếu, điều khiến ta tức giận nhất là hắn lại lợi dụng thân phận chủ quản để giở trò tiện nghi với mấy nữ nhân viên này, ta thật sự không nghĩ đến loại chuyện này sẽ xảy ra ở Hoa Đỉnh Tập Đoàn!" Lâm Vân tức giận nói.
Chuyện này quả thật làm Lâm Vân rất tức giận.
"Cái gì? Còn có loại chuyện này?" Lý Tông Đế cũng hết sức chấn kinh.
"Đuổi việc hắn cho ta, cả ba của hắn nữa, cũng đuổi luôn. Đồng thời thông báo toàn tập đoàn!" Lâm Vân ngữ khí lạnh băng.
"Vâng Lâm Đổng." Lý Tông Đế gật đầu đáp ứng.
"Lâm Đổng, cho tôi một cơ hội đi, tôi nhất định sửa sai, làm người tử tế!" Vương Nhất Trác xông tới ôm lấy chân Lâm Vân cầu xin.
Vương Nhất Trác biết, cha hắn mất bao nhiêu năm mới lên được vị trí quản lý bộ nhân sự ở Hoa Đỉnh, giờ ngay cả ba hắn cũng bị đuổi, có khi ba hắn đánh hắn gần chết mất…
"Cút!"
Lâm Vân đá một phát khiến hắn bay ra ngoài, đối với loại bại hoại này, Lâm Vân sao có thể cho hắn cơ hội?
Lâm Vân bây giờ là thân phận gì? Tu sĩ! Dưới một cước này, lực lượng phi thường lớn, trực tiếp đá Vương Nhất Trác ra khỏi thang máy, khiến hắn ôm bụng, thống khổ kêu rên.
Lâm Vân nhìn Lý Tông Đế rồi nói tiếp: "Lý thúc, sau này phải quản lý chặt chẽ, đặc biệt là tầng quản lý của công ty, cá nhân tố chất kém, mặc kệ năng lực cao đến đâu, đều đuổi cho ta hết! Ta không cho phép chuyện như này lại xảy ra tại Hoa Đỉnh Tập Đoàn."
"Vâng Lâm Đổng, tôi nhất định sẽ nghiêm khắc kiểm tra." Lý Tông Đế gật đầu đáp ứng.
Lâm Vân nhìn bốn nữ nhân viên tiêu thụ kia.
"Không sao, các cô không cần lo lắng, ở Hoa Đỉnh Tập Đoàn, chính nghĩa có thể đến muộn, nhưng chắc chắn không bao giờ vắng mặt!" Lâm Vân vẻ mặt chân thành.
"Cảm ơn Lâm Đổng! Cảm ơn Lâm Đổng!" Cô gái cao lớn kích động liên tục cảm tạ.
Nàng biết, hôm nay nếu không gặp Lâm Vân, nếu không có Lâm Vân giúp đỡ, nàng căn bản không có cách nào giải quyết được chuyện như vậy.
"Sau này ở công ty gặp chuyện gì, gặp ai ức hiếp nhân viên, có thể báo cáo lại cho tôi bất cứ lúc nào." Lâm Vân nói.
"Vâng Lâm Đổng." Bốn cô gái đồng loạt gật đầu.
Lâm Vân nghe xong mới xoay người rời đi.
"Oa, Lâm Đổng đẹp trai quá!"
"Đúng vậy, người đàn ông như vậy, thật sự là có mị lực quá!"
Bốn cô gái nhìn bóng lưng Lâm Vân, vẻ mặt ngây dại như hoa si...
Sau khi rời khỏi Hoa Đỉnh Đại Hạ, Lâm Vân lái chiếc Porche 918, đi dạo một vòng quanh trung tâm thương mại, nhưng vẫn không tìm được thứ mình thích.
Mấy đồ trang sức châu báu, nước hoa, Lâm Vân cảm thấy quá tầm thường, với tài lực của Triệu gia, Triệu Linh cũng chẳng thiếu thứ đó, Lâm Vân muốn tặng món gì đó đặc biệt.
Càng nghĩ, cuối cùng Lâm Vân đến một tiệm đồ thủ công ở chợ, tự tay làm ra một món quà nhỏ cho Triệu Linh. Món quà tuy không đáng tiền, nhưng do Lâm Vân tự làm, đại biểu cho tấm lòng của Lâm Vân. Triệu Linh cũng đâu có thiếu quà cáp đắt tiền.
Ra khỏi tiệm quà tặng, Lâm Vân có chút khát, liền chạy vào một siêu thị nhỏ ven đường, định mua chai nước khoáng.
Lúc này, một người công nhân xây dựng đội mũ công trình, đầu đầy mồ hôi đi tới, mua một chai nước khoáng lớn loại rẻ, hai đồng một chai.
Người công nhân này toàn thân lấm lem bùn đất, quần áo trên người rất bẩn, điều khiến Lâm Vân ngạc nhiên là, anh ta đi chân trần? Điều này khiến Lâm Vân có chút ngạc nhiên và khó hiểu.
Lâm Vân thấy anh ta có vẻ khát nước nên nhường anh ta mua trước, anh ta còn nói một tiếng cảm ơn Lâm Vân.
Người công nhân mua xong, Lâm Vân mới trả tiền mua nước, rồi đi ra ngoài.
Sau khi ra ngoài, Lâm Vân thấy người công nhân kia đang đi giày, trong giày toàn bùn đất.
Từ đó, nghi hoặc của Lâm Vân cuối cùng cũng được giải đáp.
Lâm Vân có thể tưởng tượng được, mục đích của người công nhân khi cởi giày rất đơn giản, không muốn làm bẩn sàn siêu thị sạch sẽ.
Tuy chỉ là một chi tiết nhỏ, nhưng điều này khiến nội tâm Lâm Vân nhận được sự xúc động rất lớn!
Có những thời điểm, phẩm chất đạo đức của con người, thật sự không phân biệt giàu sang hay nghèo hèn!
"Chú, chú ở công trường nào vậy?" Lâm Vân tiến lên hỏi.
"Ở đối diện, công trình Hải Lam Hoa Phủ, là công trình của Hoa Đỉnh Tập Đoàn." Người công nhân chỉ sang phía đối diện.
"Vậy hả? Chú thấy đãi ngộ của Hoa Đỉnh Tập Đoàn thế nào?" Lâm Vân hỏi tiếp.
Nghe đến đó, người công nhân liền nở nụ cười hài lòng.
"Hài lòng, trước kia tôi làm nhiều công trình, thường xuyên bị quỵt lương, nhưng Hoa Đỉnh Tập Đoàn từ trước đến giờ không nợ lương công nhân, mà lại còn giúp công nhân chúng tôi ứng lương, tiền lương cũng cao hơn mấy chỗ khác!" Người công nhân giọng đậm chất địa phương.
Người công nhân cười nói tiếp: "Nếu có một ngày, tôi có thể gặp ông chủ của Hoa Đỉnh Tập Đoàn, tôi nhất định phải cảm ơn ông ấy thật nhiều, vì đã cho những người dân công như chúng tôi đãi ngộ tốt như vậy."
Nghe vậy, trong lòng Lâm Vân tự dưng thấy ấm áp. Điều này so với những lời nịnh nọt của mấy cấp quản lý công ty, êm tai gấp vạn lần.
"Tôi tin, ông ấy sẽ nghe thấy thôi." Lâm Vân mỉm cười nói.
Dừng một chút, Lâm Vân nói tiếp: "À chú, cháu muốn mua căn hộ ở Hải Lam Hoa Phủ, nếu chú làm ở công trường đó, có thể dẫn cháu tới được không?"
"Không vấn đề gì, đi theo tôi!"
Người công nhân từ dưới đất đứng lên.
Đi cạnh người công nhân, Lâm Vân lấy điện thoại ra, gửi vài tin nhắn.
Người công nhân thì dùng đôi tay đầy vết chai, khô ráp đã chuyển màu đen, vặn nắp bình, ngửa cổ uống nước khoáng.
Uống xong, anh ta nói: "Cậu em, bọn tôi làm xây dựng, toàn thân dính bẩn, cậu đừng có ghét bỏ nha."
"Không sao, cháu không ghét bỏ đâu, các chú cũng là vì xây dựng thành phố mà thôi." Lâm Vân mỉm cười.
"Cậu em à, người giống cậu cũng không nhiều đâu, chúng tôi ra ngoài, bình thường toàn gặp người ghét bỏ thôi, đi quán ăn cũng có khi họ không cho vào nữa, chê bọn tôi bẩn, nhưng tôi cũng hiểu, người mình dính thật mà." Người công nhân nói.
Lâm Vân lắc đầu: "Không! Chú sạch sẽ hơn nhiều người đó!"
Ngay sau đó, Lâm Vân vừa đi, vừa trò chuyện với anh ta về hoàn cảnh gia đình.
Cha mẹ anh ta mất sớm, còn trẻ đã kết hôn ở quê, để thoát khỏi nghèo khó mà đi làm thuê ở Kim Đô, quanh năm không ở nhà, kết quả vợ ở nhà lén lút ngoại tình với người khác, bỏ lại một đứa con trai.
Anh ta một tay nuôi lớn con, nhưng hiện giờ con trai anh ta 17, 18 tuổi rồi, rất không nghe lời, học cấp 3 chưa hết đã bỏ học, mỗi ngày ở bên ngoài chơi bời lêu lổng, anh ta khuyên kiểu gì cũng không được.
Người công nhân thở than, anh ta là một người đàn ông thô kệch, không biết cách dạy con, lại thêm con không có mẹ nên mới thành ra như vậy.
Nghe được những khó khăn trong cuộc đời anh, Lâm Vân không khỏi xúc động.
Vì sao người tốt lại phải sống khổ như vậy?
Rất nhanh, người công nhân dẫn Lâm Vân đến công trường Hải Lam Hoa Phủ.
Ở cổng công trường.
Người phụ trách công trường, cùng toàn bộ nhân viên quản lý công trường, đã tập hợp ngay ngắn đứng ở cổng ra vào.
"Ủa, sao quản lý lại tụ tập ở cổng vậy?" Người công nhân vẻ mặt rất nghi hoặc.
Lúc này, người phụ trách công trường, cùng đám quản lý, bước nhanh đi đến trước mặt Lâm Vân.
"Hoan nghênh Lâm Đổng đến thị sát công trường!"
Người phụ trách công trường, cùng các nhân viên quản lý phía sau, tất cả đều cúi chào Lâm Vân, đồng thanh hô to.
Người công nhân thấy cảnh này thì sững sờ.
"Quản lý, cái này...... Cái này là sao vậy?" Người công nhân nhìn người phụ trách.
"Lão Bồ, đây là ông chủ của Hoa Đỉnh Tập Đoàn chúng ta, chủ tịch Lâm Vân đó, anh còn không mau chào ngài đi!" Người phụ trách công trường nói.
"Cái gì?" Người công nhân giật mình.
Sau đó, anh ta khiếp sợ nhìn về phía Lâm Vân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận