Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 496: mời khách

"Tùy ngươi nghĩ thế nào cũng được." Lâm Vân bất đắc dĩ buông tay.
Trước đó Lâm Vân luyện đan đổ rất nhiều mồ hôi, vì Tần Thi đang ở ngoài cửa đợi, nên Lâm Vân không kịp tắm rửa, vừa thay đồ xong liền đi ra, trên người vẫn còn một chút mùi mồ hôi nhẹ.
"Để tránh nói ta làm bẩn xe ngươi, hay là ngồi xe của ta đi." Lâm Vân lấy ra một chùm chìa khóa xe.
Tần Thi liền khóa cửa xe mình lại, rồi ngồi vào chiếc xe thương vụ của Lâm Vân.
Trên xe thương vụ còn có rất nhiều vết cào, đó là lần trước tên râu mép đã cào vào xe của Lâm Vân, chiếc xe này cũng chẳng đáng tiền, nên Lâm Vân cũng lười mang đi sơn lại.
Trong xe.
"Lâm Vân, ngươi cũng là người có tài sản mấy trăm ngàn tỷ rồi, lần trước nghe nói ngươi thắng hơn bốn mươi tỷ trong trận đấu quyền, vậy mà vẫn lái một chiếc xe rách nát như vậy, ngươi không thấy mất mặt sao?" Tần Thi ngồi ở ghế phụ phàn nàn nói.
"Ta đây không phải đang bận rộn, vẫn chưa có thời gian đi đổi xe thôi." Lâm Vân cười khổ nói.
Sau khi đến đế đô, Lâm Vân liên tục bận bịu với các loại việc, trong lòng cũng không nghĩ đến chuyện xe cộ, nên có chiếc xe nào để đi lại là được, vẫn đang đi chiếc xe thương mại Honda này.
Lâm Vân nghĩ lại, quả thật nên tìm chút thời gian đổi một chiếc xe, cho xứng đáng với giá trị của mình.
Ngay sau đó, Lâm Vân đạp chân ga.
Đêm đã mười giờ hơn, đã qua giờ cao điểm buổi tối, trên đường xe cộ đã vãn hơn nhiều.
Lâm Vân hạ cửa kính xe xuống, một tay gác lên cửa sổ xe, một tay thoải mái lái xe, cảnh đêm đế đô vẫn rất đẹp.
"Lâm Vân, việc ngươi có thể cùng ta ăn cơm là phúc phận tám đời nhà ngươi tu luyện được, ngươi có biết không, nếu không phải vì xem công ngươi chữa khỏi cho ông ta, với cả việc ngươi đưa cho ta một trăm phần thần tiên nước thuốc phục vụ, thì nằm mơ ngươi cũng không có cơ hội này đâu." Tần Thi nói.
Lâm Vân cười: "Ngươi có thể cùng ta ăn cơm, cũng là phúc phận lớn lao của ngươi."
"Xì." Tần Thi khinh thường.
"Đúng rồi, ngươi mời ta đến đâu ăn cơm thế?" Lâm Vân mở miệng hỏi.
"Khu nghỉ dưỡng Cảnh Dật Sơn, Khách sạn Quốc Tế Đế Đô, Đại khách sạn Phú Lâm Cung, đều là những nhà hàng nổi tiếng nhất đế đô, hoặc là nhà hàng nào khác, tùy ngươi chọn." Tần Thi hào khí nói.
"Vậy đến Đại khách sạn Phú Lâm Cung đi." Lâm Vân tùy ý trả lời.
Đại khách sạn Phú Lâm Cung là một khách sạn lớn đẳng cấp hàng đầu ở đế đô, do đầu bếp ba sao Michelin đảm nhiệm, người đến đây chi tiêu đều là những người có thân phận tôn quý nhất ở đế đô.
Lâm Vân cũng đã nghe qua danh tiếng của nhà hàng này, có điều vẫn chưa có dịp đến đây thưởng thức.
"Ầm ầm!"
Đúng lúc này, một tiếng gầm rú của siêu xe đột ngột vang lên.
Lâm Vân liếc qua kính chiếu hậu, một chiếc Ferrari màu đỏ, đang nhanh chóng lao tới.
Ferrari chạy thẳng tới bên cạnh Lâm Vân, song song với xe của Lâm Vân.
Sau đó, cửa sổ xe Ferrari hạ xuống, một thanh niên nhuộm tóc tím, đeo khuyên tai, trên cánh tay xăm hình, lọt vào mắt.
"Vù vù!"
Thanh niên huýt sáo với Tần Thi đang ở ghế phụ, sau đó say đắm nói: "Đại mỹ nữ, sao lại ngồi chiếc xe rách nát thế này, có hứng thú sang ngồi Ferrari của ta không?"
"Cút!"
Tần Thi tính nóng nảy, trực tiếp cầm lấy một chai nước trên ghế phụ, ném vào chiếc Ferrari kia.
"Ôi đm! Nhỏ này dám ném vào Ferrari của tao, mày gây sự rồi đấy! Thằng lái xe kia, dừng xe lại cho tao!" Thanh niên hét lớn với Lâm Vân.
Vừa nói, thanh niên vừa cho xe chặn ngay trước đầu xe Lâm Vân, ép xe của Lâm Vân dừng lại.
Sau đó, thanh niên kéo mạnh cửa xe ra, rồi lấy trong cốp xe ra một con dao phay.
"Hai người các người, xuống xe ngay cho tao! Tao nói cho hai người biết, hôm nay hai người gây ra đại sự rồi đấy!" Thanh niên chỉ dao phay vào Lâm Vân và Tần Thi.
Tần Thi nhìn thấy dao phay trong tay thanh niên, sắc mặt hơi đổi.
"Ta là Tần Thi của Tần gia, ta khuyên ngươi một câu, đừng trêu vào ta, nếu không hậu quả ngươi không gánh nổi." Tần Thi lạnh giọng nói.
"Phì phì, mày nói mày là đại tiểu thư Tần gia à? Mày cũng giỏi chém gió nhỉ, đại tiểu thư Tần gia mà đi cái loại xe này sao? Mày coi tao là thằng ngu à." Thanh niên bật cười.
Thanh niên đương nhiên nghe qua danh tiếng của Tần gia.
Nhưng với thân phận của hắn, khẳng định không có cơ hội gặp được Tần Thi.
Dù sao Tần gia cũng không dễ gì tham gia vào các hoạt động thương nghiệp, dù là rất nhiều đại lão hàng đầu đế đô, hay cả gia chủ của bát đại thế gia, cũng hiếm có cơ hội nhìn thấy Tần Lão và Tần Thi, chứ đừng nói tới một phú nhị đại bình thường như hắn.
Lâm Vân thấy Tần Thi nói thân phận Tần gia ra cũng vô dụng, không khỏi bật cười: "Đại tiểu thư Tần, thấy chưa, thân phận của cô không phải lúc nào cũng có tác dụng, loại chuyện này cứ giao cho tôi xử lý đi."
Sau đó, Lâm Vân quay đầu nhìn thanh niên, nói: "Đưa xe mày đi chỗ khác, đừng cản đường, ta không rảnh phí thời gian với loại người như mày, nếu như mày không nhường, ta chỉ có thể đâm vào."
"Hả, đụng vào Ferrari của tao à? Mày có biết xe tao bao nhiêu tiền không? Mày đâm thử xem, loại cặn bã như mày, có móc hết cả gia sản ra cũng không đền nổi!" Thanh niên phách lối không thôi.
Thanh niên dám lớn lối như vậy, khẳng định có cái vốn lớn lối của hắn.
Hơn nữa nhìn Lâm Vân lái chiếc xe Honda thương mại rách nát, sơn cũng bị cào trầy, hắn đương nhiên không thèm để Lâm Vân vào mắt.
"Sao trên đời này vẫn có nhiều người không tin vào điều kỳ diệu đến thế nhỉ." Lâm Vân bất đắc dĩ lắc đầu.
Sau đó, Lâm Vân trực tiếp đạp chân ga hết cỡ!
"Oành!"
Chiếc Honda thương mại trực tiếp lao thẳng về phía trước, đâm biến dạng thân xe Ferrari.
"Ôi đm, Ferrari của tao!"
Thanh niên thấy Ferrari của mình bị đâm, vội vàng hét lên.
Thanh niên phải cầu xin rất nhiều năm, ba hắn mới cho hắn mua chiếc Ferrari này, mới chạy chưa được một tháng, mỗi ngày nâng niu như bảo bối, hắn nằm mơ cũng không ngờ, Lâm Vân một kẻ lái xe thương mại quèn, lại dám đâm Ferrari của hắn.
"Thằng chó, mày...... Mày dám đâm thật à, tao chém chết hai con chó chúng mày!" Thanh niên vừa nói, vừa vung dao vào cửa ghế phụ.
"Bịch!"
Dao phay chém vào cửa xe, tóe ra tia lửa kim loại va chạm.
"A a!"
Tần Thi ngồi ở ghế phụ sợ đến biến sắc, vội vàng nhào vào lòng Lâm Vân.
Tần Thi bình thường là đại tiểu thư sống an nhàn sung sướng, nào đã từng bị người ta chém thế này?
"Lâm Vân, cứu em! Em sợ!" Tần Thi sợ đến sắp khóc.
Cảm nhận được hương thơm dịu nhẹ trong lồng ngực, Lâm Vân lộ ra nụ cười khổ bất đắc dĩ.
Không thể không nói, Tần Thi đúng là rất thơm.
"Yên tâm đi, không ai có thể làm tổn thương em được." Lâm Vân nói.
Sau đó, Lâm Vân trực tiếp kéo cửa xe xuống, rồi đi về phía thanh niên kia.
"Thằng kia, chính mày đã đâm xe tao, tao chém chết mày!"
Thanh niên lao thẳng tới chỗ Lâm Vân.
"Phanh!"
Lâm Vân trực tiếp nắm lấy tay thanh niên, sau đó dùng sức bóp chặt.
"Rắc."
Cánh tay thanh niên vang lên một tiếng xương nứt, dao phay trong tay cũng rơi xuống đất.
"A a a!"
Thanh niên càng la hét thảm thiết hơn.
Lâm Vân lại nắm lấy tay còn lại của hắn, rồi chất vấn: "Nói, mày là con nhà nào! Bố mày là ai?"
"Thằng chó, bố tao là chủ tịch tập đoàn Nguyên Khánh, mày dám làm bị thương tao, mày xong đời rồi!" Thanh niên gào thét với Lâm Vân.
"Tập đoàn Nguyên Khánh à?"
Lâm Vân ghi nhớ cái tên đó, rồi trực tiếp đẩy hắn ra, sau đó quay người lên xe.
"Tần Thi, hắn là con trai của chủ tịch tập đoàn Nguyên Khánh, việc còn lại giao cho cô." Lâm Vân bình tĩnh nói.
Nói xong, Lâm Vân trực tiếp nổ máy xe rời đi.
Lâm Vân tin rằng Tần Thi sẽ xử lý tốt chuyện này.
Tần Thi trực tiếp gọi điện cho quản gia, báo cáo sự việc cho quản gia, để quản gia đi xử lý.
Hiển nhiên, thanh niên này đã gặp đại họa, hắn đây là trả giá cho hành vi của mình.
Trong xe.
Tần Thi sau khi cúp điện thoại xong.
"Đại tiểu thư Tần, có đôi khi, võ lực còn dùng tốt hơn là bối cảnh, đúng không?" Lâm Vân vừa cười vừa nói.
"Xì." Tần Thi liếc Lâm Vân một cái.
"Đúng rồi đại tiểu thư Tần, người cô thơm quá, còn mềm nữa." Lâm Vân nhếch miệng cười.
Tần Thi nghe xong thì mặt "xoạt" một cái liền đỏ bừng, vì cô nghĩ tới cảnh vừa nãy mình nhào vào lòng Lâm Vân.
Đây chắc chắn là lần đầu tiên cô chủ động nhào vào lòng một người khác giới cùng tuổi!
"Lâm Vân, chuyện này không được để lộ ra ngoài, nếu không ta sẽ xé nát miệng của ngươi!" Tần Thi giơ nắm đấm về phía Lâm Vân.
"Đại tiểu thư Tần, ta đây không sợ nhất là bị uy hiếp, cô mà uy hiếp ta, ta có thể cho chuyện này lên trang nhất tin tức ngày mai, cô tin không?" Lâm Vân nhếch miệng cười nói.
"Ngươi...... Ngươi dám!" Tần Thi trừng mắt nhìn Lâm Vân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận