Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 115: cứu mạng tiền

Chương 115: Tiền cứu mạng
“Lâm Chủ tịch, ngài bận rộn như vậy, cũng không cần phải đích thân đến thăm mẹ của tôi.” Vương Tuyết cắn môi nói.
“Vương Tuyết, cô nói gì vậy, chúng ta là bạn bè mà.” Lâm Vân cười nói.
“Lâm Chủ tịch, tôi… tôi thật sự không với cao nổi ngài.” Vương Tuyết vẫn cắn môi.
Nhìn thấy rõ, trong lòng Vương Tuyết khẳng định cũng đang rất giằng xé, rất khó chịu.
Lâm Vân nhìn bộ dạng của Vương Tuyết, thật hận không thể xông lên ôm lấy nàng.
Nhưng Lâm Vân nghĩ đến chuyện của mình và Tô Yên, vẫn là cố nhịn xuống.
“Bá mẫu, thấy bác khỏe mạnh, cháu an tâm rồi, cháu sẽ không làm phiền bác nữa.” Lâm Vân nói xong, liền quay người rời đi.
Lâm Vân sợ tiếp tục ở lại sẽ không kiềm chế nổi cảm xúc của mình.
“Vương Tuyết, con tranh thủ thời gian đưa tiễn Lâm Vân giúp mẹ.” Mẹ của Vương Tuyết vội nói.
Vương Tuyết do dự một lát, hay là chọn đưa Lâm Vân ra ngoài.
Sau khi ra đến cửa.
“Lâm Vân, là tôi quá vô dụng, anh… Sau này tận lực đừng nói chuyện với tôi có được không, tôi vừa nghe thấy anh nói chuyện với tôi, tôi… Tôi liền không khống chế được cảm xúc.”
Hốc mắt Vương Tuyết đỏ lên, bờ môi cũng đang run nhẹ, hai tay nắm chặt.
Nghe Vương Tuyết nói như vậy, thấy dáng vẻ của Vương Tuyết lúc này, chẳng lẽ Lâm Vân không đau như bị dao cắt hay sao?
Lâm Vân im lặng hồi lâu, mới ngẩng đầu nhìn Vương Tuyết, nói:
“Vương Tuyết, xin lỗi, tôi đi đây!”
Nói xong, Lâm Vân trực tiếp quay người đi ra khỏi bệnh viện.
Vương Tuyết nhìn theo bóng lưng Lâm Vân rời đi, nước mắt lập tức từ trong mắt nàng trào ra…
Lâm Vân một đường rời khỏi bệnh viện, trong lòng cũng rất khó chịu, nhưng Lâm Vân chỉ có thể cố nén.
Ra khỏi bệnh viện, Lâm Vân thấy phía trước có một đám người tụ tập, Lâm Vân tò mò lại xem có chuyện gì.
Lại gần hơn, Lâm Vân phát hiện trong đám đông có một cô gái trẻ tuổi.
Cô gái quỳ trên mặt đất, trước mặt bày một tờ giấy, trên giấy viết:
“Xin giúp đỡ! Con tôi cần tiền phẫu thuật gấp, nhưng tiền vẫn đang trên đường gửi tới, cầu người hảo tâm cho mượn 8000 tệ, có thể dùng thẻ căn cước để thế chấp.”
Cô gái rất trẻ trung, ăn mặc cũng rất giản dị, nhưng vẫn không giấu được vẻ xinh đẹp của nàng.
Người xem xung quanh, phần lớn chỉ đứng xem náo nhiệt, rất nhiều người nhìn mấy lần rồi quay đi.
“Vị nào tốt bụng giúp đỡ chút đi, tiền nhất định sẽ nhanh chóng trả lại! Con tôi bây giờ đang nằm trên bàn phẫu thuật, thật sự rất gấp!” Cô gái van xin với ánh mắt cầu khẩn.
“Mỹ nữ, nếu cô chịu hầu tôi mấy đêm, tôi sẽ trực tiếp cho cô 8000 tệ, thế nào?” Một gã hói đầu mập mạp cười nói.
Những người xung quanh nghe vậy đều khinh bỉ gã hói đầu mập mạp.
Nhưng cũng không có ai xen vào chuyện người khác, bởi vì trên lưng gã hói đầu mập mạp, đang đeo một chùm chìa khóa xe BMW.
Cô gái trẻ tuổi đang quỳ dưới đất nghe vậy liền biến sắc.
Gã hói đầu mập mạp tiếp tục cười: “Sao? Thấy ít à? Nhìn nhan sắc của cô này, vậy tôi thêm chút nữa, một vạn tệ thế nào? Vì con của cô, hi sinh một chút bản thân có đáng gì, cô nói có đúng không? Ha ha.”
“Câm miệng!”
Một tiếng quát lạnh vang lên.
Mọi người nhìn theo hướng phát ra âm thanh, người lên tiếng chính là Lâm Vân.
“Đồ mập chết bầm, trước mặt mọi người mà không biết xấu hổ, ngươi không biết xấu hổ, ta thấy mà còn ngượng giùm ngươi!” Lâm Vân lạnh giọng nói.
“Thằng nhãi ranh, mày dám quản chuyện của tao, mày…”
Gã hói đầu mập mạp trực tiếp quát Lâm Vân, nhưng khi hắn mới nói được nửa câu thì biểu hiện bỗng cứng đờ.
Bởi vì gã hói đầu mập mạp nhìn thấy, Lâm Vân đang cầm chìa khóa xe Lamborghini!
Thế là, gã hói đầu mập mạp vội vàng cười làm lành: “Vị soái ca này, coi như tôi chưa nói gì đi! Tôi đi đây!”
Gã hói đầu mập mạp tuy lái BMW, nhưng hắn biết rất rõ, hắn tuyệt đối không thể đụng vào người lái Lamborghini.
“Dừng lại!”
Lâm Vân quát gã hói đầu mập mạp.
“Vị soái ca này, ngài còn có chuyện gì sao?” Gã hói đầu mập mạp có chút e ngại nhìn Lâm Vân.
“Xin lỗi vị cô nương này!” Lâm Vân lạnh giọng nói.
“Được được được, tôi xin lỗi.” Gã hói đầu mập mạp gật đầu, rồi nhìn về phía cô gái trẻ tuổi đang quỳ dưới đất.
“Vị cô nương, tôi vừa mới nói không đúng, tôi xin lỗi cô, có lỗi với cô.”
Thấy gã hói đầu mập mạp đã xin lỗi, Lâm Vân cũng chỉ có thể nói tên mập này biết điều.
“Được rồi, cút đi.” Lâm Vân phất tay với gã hói đầu mập mạp.
Gã hói đầu mập mạp rất biết điều gật đầu, rồi vội vàng xoay người rời khỏi đám đông.
“Thằng nhóc này lợi hại nha, mấy câu đã khiến gã hói đầu mập mạp xin lỗi.”
“Gã hói đầu mập mạp nhìn hung hăng vậy mà hóa ra lại là tên mềm như bánh bao, bị thằng nhóc kia quát lớn liền sợ.”
“Dù sao thì thằng nhóc này tốt bụng đấy.”
Rất nhiều người xung quanh đều đang khen ngợi Lâm Vân.
Cô gái trẻ tuổi đang quỳ dưới đất, cũng mở miệng nói với Lâm Vân:
“Vị tiên sinh này, thật cảm ơn anh.”
“Không có gì, tôi đã giúp cô thì giúp đến cùng, một vạn tệ này cô cầm đi.”
Lâm Vân lấy ra một vạn tệ, đưa cho cô gái trẻ.
Cô gái trẻ ngây người một lát, ngay sau đó lộ ra vẻ vui mừng.
“Cảm ơn! Cảm ơn! Vị tiên sinh này, thật sự là quá đa tạ anh.”
Cô gái trẻ nhận số tiền, đồng thời xúc động liên tục cảm ơn Lâm Vân.
“Tiên sinh, tôi cam đoan tôi không phải kẻ lừa đảo, đây là thẻ căn cước của tôi, tôi thế chấp cho anh trước, tôi vào giao tiền rồi sẽ nhanh chóng quay lại.”
Cô gái trẻ đưa một tấm thẻ căn cước cho Lâm Vân.
Ngay sau đó, cô gái trẻ này trực tiếp cầm tiền, nhanh chóng chạy vào bệnh viện.
Lâm Vân cúi đầu nhìn chiếc thẻ căn cước trên tay, bên trên có ghi tên: Cố Thanh Thanh.
Sau khi cô gái trẻ rời đi, vài người vây xem nhao nhao lên tiếng:
“Cậu nhóc, vừa nhìn là biết lừa đảo, thẻ căn cước chắc chắn là giả.”
“Không sai, cô ta cầm tiền rồi chắc chắn sẽ trốn khỏi cửa sau bệnh viện.”
“Cậu nhóc, cậu tốt bụng như vậy chỉ bị người ta lừa thôi.”
Nghe mấy câu đó, Lâm Vân chỉ cười, không trả lời.
Lâm Vân chọn tin cô gái này, bởi vì Lâm Vân từ trong mắt cô gái thấy được một thứ.
Chân thành!
Đương nhiên, nếu bị lừa thì một vạn tệ đối với Lâm Vân cũng chẳng đáng là bao, nhưng nếu có thể vì một vạn tệ này mà cứu được một mạng người, Lâm Vân cảm thấy đáng giá!
Đám đông rất nhanh giải tán, chỉ còn Lâm Vân ở đó đợi.
Ước chừng năm phút sau.
“Là anh!” Một giọng nói từ phía sau lưng vang lên.
Lâm Vân quay đầu lại, là Ngưu Tiểu Lôi, cô ta đang đi từ bên ngoài vào bệnh viện.
“Ồ, hóa ra Trâu J quan là cô à, tôi gửi tin nhắn đa phương tiện cho cô, cô nhận được rồi chứ?” Lâm Vân cười nhìn Ngưu Tiểu Lôi.
“Lâm Vân, tôi thấy anh chính là muốn gây chuyện giữa tôi và bạn trai tôi, cố tình tạo ra cái video giả kia đúng không? Loại cậu ấm như các người, đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi thích làm mấy chuyện này!” Ngưu Tiểu Lôi tức tối nói.
“Đến giờ mà cô vẫn còn tin chắc rằng anh ta không phải loại người vì tiền mà cúi đầu sao? Video đó là thật hay giả, cô cứ đi hỏi bạn trai thanh cao của cô chẳng phải sẽ biết sao?” Lâm Vân cười lắc đầu.
“Yên tâm đi, tôi đang xác minh xem video đó là thật hay giả, đợi khi xác minh xong, tôi nhất định sẽ lấy tội vu khống đi tìm anh!” Ngưu Tiểu Lôi nói.
“Được thôi, khi nào xác minh xong cô sẽ biết thật giả.” Lâm Vân vừa cười vừa nói.
“Lười nói nhảm với loại người như anh! Tôi còn có việc gấp.”
Ngưu Tiểu Lôi nói xong, liền đi thẳng vào bệnh viện.
Vào trong bệnh viện, Ngưu Tiểu Lôi gọi điện thoại trước, sau đó đi đến trước một phòng bệnh.
Ngoài phòng bệnh.
“Thanh Thanh, đây là 8000 tệ tiền phẫu thuật, mong là mình không đến muộn.” Ngưu Tiểu Lôi đưa một phong bì đựng tiền cho một cô gái trẻ tuổi.
Nếu Lâm Vân ở đây, có lẽ sẽ nhận ra cô gái trẻ này ngay.
Bởi vì cô gái Lâm Vân vừa giúp đỡ ở trước cửa bệnh viện chính là cô ấy, thẻ căn cước của cô ấy có tên là "Cố Thanh Thanh".
“Chị Lôi, tiền phẫu thuật đã nộp, ca phẫu thuật sắp bắt đầu rồi.” Cố Thanh Thanh cười nói.
“Hả? Em lấy tiền ở đâu ra vậy?” Ngưu Tiểu Lôi tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Bác sĩ đang giục gấp, nói nếu không phẫu thuật nữa sẽ bỏ lỡ thời điểm tốt nhất, nhưng em không biết khi nào chị Lôi mới đến, nên em đành phải thử xem có ai giúp đỡ trước cổng bệnh viện không, không ngờ lại có người tốt bụng cho em mượn một vạn tệ.” Cố Thanh Thanh vừa cười vừa nói.
“Hả? Mà người ta còn có thể cho em mượn một vạn tệ trong khi không biết tình huống của em, giờ người tốt như vậy không nhiều đâu.” Ngưu Tiểu Lôi nói.
“Đúng đó chị, vị tiên sinh kia tốt bụng lắm, không chỉ cho em mượn một vạn tệ, mà còn đuổi giúp em một tên trung niên ăn nói thô lỗ sàm sỡ em nữa.” Trên mặt Cố Thanh Thanh tràn đầy vẻ tươi cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận