Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 353: tiền ít có nhiều việc

Trên đường đi, Lâm Vân cũng kể chi tiết về những cơ duyên của mình cho Cô Lang, cả chuyện tiêu diệt Diệp Gia cũng được hắn tường thuật lại cặn kẽ. Đến Kim Đô, Lâm Vân cũng sai người bố trí riêng cho Cô Lang một căn biệt thự, không xa biệt thự ven hồ của Lâm Vân. Trước đây Cô Lang luôn ở cùng Lâm Vân trong một biệt thự để tiện bề bảo hộ hắn. Nhưng giờ thì không cần nữa, thực lực của Lâm Vân hiện tại còn cao hơn Cô Lang, hơn nữa giờ lại có thêm Tiểu Thúy, cho Cô Lang ở riêng một biệt thự sẽ thuận tiện hơn... Ngay sau đó, Lâm Vân gọi điện thoại đến Kim Đô Đại tửu điếm, một tửu điếm hàng đầu ở Kim Đô, đặt trước một phòng bao để chiêu đãi Cô Lang và Tiểu Thúy... Cổng Kim Đô Đại tửu điếm. Lâm Vân cùng Cô Lang, Tiểu Thúy, còn có Răng Độc cùng nhau tiến về khách sạn. Răng Độc và Cô Lang cũng có quan hệ tốt, nay Cô Lang trở về, Răng Độc đương nhiên muốn cùng nhau uống rượu. Cửa tửu điếm, mười mấy nhân viên phục vụ, cùng nhân viên bảo vệ môi trường của khách sạn xếp thành hai hàng dài, hân hoan chào đón Lâm Vân. Tổng quản lý khách sạn và một nhóm quản lý cấp cao của khách sạn cũng đứng ở cửa, dù sao Lâm Vân hiện giờ là vua của Kim Đô, là người giàu nhất mới nổi ở Tây Nam! Ngược lại, Tiểu Thúy chưa từng thấy khách sạn năm sao, càng chưa thấy loại cảnh tượng này bao giờ nên tỏ ra rất xúc động. "Lâm Gia, mời vào bên trong!" Tổng quản lý khách sạn dẫn theo đám quản lý cấp cao chạy nhanh đến, làm động tác mời vào. Lâm Vân gật đầu rồi bước vào trong khách sạn. "Bốp bốp! Ba ba ba!" Nhân viên khách sạn đứng hai bên hàng, vừa nhiệt tình vỗ tay vừa nhún nhảy mông để chào đón. Lâm Vân đột ngột dừng lại, rồi nhìn về phía cô phục vụ viên đang vỗ tay nhảy múa. "Cô em, lương một tháng của em bao nhiêu?" Lâm Vân lên tiếng hỏi. "Thưa Lâm Đổng, lương của em là 2500 một tháng." Cô phục vụ viên thật thà trả lời. Lâm Vân hỏi tiếp: "Bình thường có khách quan trọng đến thì đều như vậy sao?" "Dạ đúng, hầu như ngày nào cũng phải nhảy một hai lần." Cô phục vụ viên nói. Lâm Vân hơi nhíu mày, đồng thời lớn tiếng nói: "Mọi người đừng nhảy nữa, dừng lại hết đi!" Một loạt thao tác như hổ báo của hắn, vừa hỏi xong lương chỉ có 2500, khiến Lâm Vân rất khó chịu. Trước khi nhận người ông ngoại, mỗi khi được nghỉ dài hạn, Lâm Vân đều sẽ đến khách sạn làm công kiếm tiền, khi đó khách sạn cũng vậy, mỗi ngày đều bắt nhân viên nhảy múa. Thực tế thì khi đó trong lòng Lâm Vân rất kháng cự, dù sao mình cũng là người, chứ đâu phải con khỉ trong rạp xiếc, để người ta mua vui, quan trọng là còn không có bao nhiêu tiền. "Lâm Gia đã lên tiếng thì dừng lại hết!" Tổng quản lý khách sạn tranh thủ thời gian ra lệnh. Nhân viên khách sạn nghe vậy đều lập tức dừng lại. Lâm Vân quay đầu nhìn về phía tổng quản lý. "Lâm Gia, có gì chỉ bảo sao? Ngài cứ nói." Tổng quản lý tươi cười lấy lòng. "Ai nghĩ ra cái trò bắt nhân viên nhảy múa chào đón vậy?" Lâm Vân hỏi. "Sao thế Lâm Gia, là nhảy không đẹp sao?" Tổng quản lý cẩn thận từng ly từng tí hỏi. "Ta là muốn nói, người ta làm công dễ dàng sao, lương thì ít ỏi, lại còn lắm chuyện, một tháng có 2500 mà bắt người ta khổ sở thế, có ý nghĩa gì không?" Lâm Vân lạnh giọng nói. Tổng quản lý khách sạn thấy Lâm Vân tức giận, hắn đương nhiên sợ hãi không thôi. Ngược lại những nhân viên khách sạn hai bên đường, sau khi nghe lời Lâm Vân nói, thì đều gật đầu lia lịa. Vì lời của Lâm Vân nói trúng nỗi lòng của bọn họ. Tổng quản lý khách sạn vội nói: "Lâm Gia, là do chúng tôi làm chưa tốt, ngài lượng thứ, nếu ngài không thích, chúng tôi sẽ cho nhân viên giải tán ngay." "Khoan đã, chúng ta đổi cách khác đi, ngươi dẫn theo đám quản lý cấp cao phía sau ngươi xếp hàng nhảy múa cho ta xem." Lâm Vân nói. "Cái này..." Tổng quản lý lộ vẻ khó xử, bắt hắn nhảy múa trước mặt nhân viên, hắn cảm thấy rất mất mặt. Không chỉ riêng tổng quản lý, mà các trưởng phòng, quản lý của hắn cũng đều tỏ ra khó xử. Lâm Vân hơi nhíu mày: "Sao, giờ ngươi biết mất mặt? Các ngươi có mặt, nhân viên liền không có mặt sao? Nhanh cho ta xếp hàng nhảy đi, nhảy không ra gì, ta không hài lòng, thì tự gánh lấy hậu quả!" "Dạ dạ dạ!" Tổng quản lý thấy Lâm Vân nổi giận, hắn nào dám không tuân theo? Hắn quá rõ Lâm Vân hiện giờ có quyền thế, cường đại đến mức nào, hắn biết, thậm chí Lâm Vân chỉ cần một câu thôi, cũng có thể khiến cho Kim Đô Đại tửu điếm của bọn hắn đóng cửa. Thế là tổng quản lý dẫn theo quản lý chi nhánh và các trưởng bộ phận bắt đầu xếp hàng, rồi bắt chước dáng vẻ của nhân viên vừa nãy, vỗ tay nhảy múa, lắc mông. Để làm Lâm Vân hài lòng, bọn họ cũng nhảy rất hăng say. Bọn người mặc vest, dáng người béo ú này nhảy như vậy, khiến người ta thấy rất buồn cười. Nhân viên khách sạn đứng bên cạnh xem, thấy mấy người quản lý cấp cao của khách sạn nhảy, nhiều người trong số đó che miệng muốn cười, trong lòng thì vô cùng hả hê. Vài phút sau. "Dừng lại hết đi." Lâm Vân khoát tay, đám quản lý cấp cao mới dừng lại. "Lâm Gia, ngài còn gì phân phó không?" Tổng quản lý hấp tấp chạy đến trước mặt Lâm Vân. "Về sau đừng có bày trò lung tung với nhân viên nữa, chăm lo làm tốt món ăn thức uống thì hơn, so với mấy trò này còn mạnh hơn nhiều, muốn cho bọn họ nhảy thì cũng được thôi, vậy thì cho nhân viên tăng lương, 2500 một tháng mà lắm chuyện thế, lương tâm của các người đâu?" Lâm Vân nói. "Dạ dạ dạ, chúng tôi nhất định điều chỉnh, nhất định điều chỉnh!" Tổng quản lý gà con mổ thóc liên tục gật đầu. "Đi thôi." Lâm Vân vung tay, dẫn Cô Lang ba người đi vào trong khách sạn, tổng quản lý tự nhiên lẽo đẽo theo sau. Sau khi Lâm Vân rời đi. "Oa, đây chính là chủ tịch Hoa Đỉnh, người giàu mới nổi ở Tây Nam Lâm Vân à, đẹp trai quá đi." "Đúng đó đúng đó, anh ấy quá gần gũi, quá hiểu chúng ta, đây mới là chủ tịch tốt a!" Các nhân viên đều trở nên sôi sục, càng thêm tán thưởng Lâm Vân không ngớt. Bữa cơm ở Kim Đô Đại tửu điếm, kéo dài đến tận hơn ba tiếng, Lâm Vân cùng Cô Lang, Răng Độc, uống đến say mèm, đương nhiên cũng uống đến cực kỳ vui vẻ. Dù sao Cô Lang đã trở về, chuyện này thật sự khiến Lâm Vân vô cùng cao hứng. Vì say quá, nên tổng quản lý khách sạn đã đích thân phái xe đưa Lâm Vân và mọi người trở về. Cổng biệt thự Đông Hồ. "Cô Lang, đây là một quyển bí kíp công pháp, ngươi cầm về nghiên cứu thử xem, nội tình của ngươi rất tốt, bước lên con đường tu luyện chắc chắn sẽ không thành vấn đề." Lâm Vân lấy ra một quyển bí kíp công pháp đưa cho Cô Lang. Đây đều là di vật mà sư phụ của Lâm Vân để lại. "Được!" Cô Lang cũng không từ chối, trực tiếp nhận lấy bí kíp, Cô Lang biết, chỉ có mình trở nên mạnh mẽ hơn, thì sau này mới có thể tiếp tục giúp đỡ Lâm Vân được. Nhìn cuốn bí kíp tu luyện trong tay, Cô Lang lộ vẻ rất mong chờ. "Ngoài ra, còn có một viên Tẩy Tủy Đan, sau khi ăn vào, ngươi sẽ càng dễ dàng đột phá Tiên Thiên." Lâm Vân lại đưa cho Cô Lang một viên đan dược. Ngay lúc này, hai bóng đen đột nhiên từ phía xa lao tới. "Ai!" Lâm Vân và Cô Lang gần như cùng lúc nhìn về phía hai bóng đen. Dưới ánh mắt tập trung của hai người, hai bóng đen dần lộ rõ. Nhìn kỹ, hai người này đều râu tóc bạc phơ, một người trong đó còn đeo một thanh đao trên lưng. "Hai bọn ta, chính là trưởng lão của Mộ Dung gia tộc." "Tiểu nhi Lâm Vân, ngươi dám xúc phạm Mộ Dung gia tộc ta, hôm nay hai bọn ta sẽ thay Mộ Dung gia tộc tiêu diệt ngươi, cái đồ không biết trời cao đất dày này!" Giọng hai lão đầu sắc bén như dao. Lâm Vân híp mắt cười lạnh nói: "Hóa ra là người của Mộ Dung gia tộc, phái đến báo thù à, ta chưa đến Mộ Dung gia tộc tìm các ngươi, vậy mà các ngươi lại chủ động tìm đến tận cửa, muốn giết ta? Vậy phải xem các ngươi có bản lĩnh đó không đã." "Hừ, chỉ là một đám hậu bối trẻ tuổi, cũng dám cuồng vọng như vậy, một mình ta đã có thể giết được ngươi, Nhị trưởng lão, yểm hộ cho ta, một mình ta giải quyết được hắn!" Đại trưởng lão ngạo nghễ nói. Sau khi nói xong, Đại trưởng lão trực tiếp lao về phía Lâm Vân, khí tức của hắn cũng được phóng thích ra. Thực Đan cảnh! "Vân Ca, phải làm sao bây giờ?" Cô Lang biến sắc. Trước kia đều là Cô Lang bảo vệ Lâm Vân, nhưng địch nhân hiện tại, đã là người có nội lực, Cô Lang căn bản không phải đối thủ. "Yên tâm, ngươi cứ bảo vệ Tiểu Thúy cho tốt, địch nhân cứ để ta lo!" Lâm Vân nở một nụ cười. Ngay sau đó, Lâm Vân trực tiếp nghênh chiến. "Phanh phanh phanh!" Lâm Vân cùng Đại trưởng lão giao thủ ngay lập tức. Đại trưởng lão này là Thực Đan cảnh. Lâm Vân tuy chỉ là Hư Đan cảnh, thấp hơn hắn một cảnh giới, nhưng dưới sự gia trì của công pháp mạnh mẽ, có thể phát huy ra thực lực tương đương với Thực Đan cảnh giới. Giao thủ vài chục chiêu, hai người gần như bất phân thắng bại. "Đại trưởng lão, nếu thực lực của ngươi chỉ có thế này, e rằng ngay cả đánh bại ta còn khó, chứ đừng nói là muốn giết ta." Lâm Vân cười nói. "Hừ, ngươi nghĩ ta chỉ có chút thực lực ấy sao?" Đại trưởng lão hừ lạnh một tiếng. Dứt lời, Đại trưởng lão đột nhiên bộc phát, sức mạnh, tốc độ mọi mặt đều tăng lên một cấp bậc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận