Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 83: bằng hữu cũ

Chương 83: bạn cũ
“Không sai, ta giết tên chủ nhà lòng dạ hiểm độc tiến hành phá hoại, còn có tất cả những người động tay đánh viện trưởng, sau khi giết bọn chúng, ta dựa vào kinh nghiệm học được trong quân, thành công trốn ra nước ngoài.” Cô Lang híp mắt nói.
Nói đến đây, Cô Lang chủ động cầm chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
“Sau đó thì sao?” Lâm Vân tiếp tục hỏi.
“Sau đó ta trốn đến châu Âu, gia nhập một tổ chức lính đánh thuê, nhưng những nhiệm vụ của tổ chức lính đánh thuê đó quá vô nhân tính, trong một số nhiệm vụ còn tàn sát dân chúng vô tội, thậm chí là cả trẻ nhỏ, ta làm không được bao lâu thì chọn cách rời đi, cuối cùng dưới cơ duyên xảo hợp tham gia đánh đấm tự do.” Cô Lang nói.
Dừng một chút, Cô Lang tiếp tục nói: “Ta đánh đấm tự do suốt 4 năm, 4 năm này đã giúp ta tăng thực lực lên rất nhiều, nhưng cũng khiến ta trở nên máu lạnh, trong 4 năm này ta chỉ có vô số kẻ địch, không có lấy một người bạn.”
“Vậy làm sao ngươi lại đến làm dưới trướng ông ngoại ta?” Lâm Vân lộ vẻ nghi hoặc.
“Ta sớm đã chán ghét việc đánh đấm tự do, muốn rời khỏi, nhưng mà vào nghề này thì dễ, muốn ra nghề thì khó, ta đã có chút danh tiếng trong giới, ta chính là cây rụng tiền của lão bản, lão bản đương nhiên không muốn thả ta đi.” Cô Lang nói.
Dừng một chút, Cô Lang tiếp tục nói: “Sau vài lần ta đình công, cuối cùng lão bản đồng ý cho ta rời đi, nhưng muốn ta đánh xong một trận cuối cùng.”
“Kết quả trận đấu đó là một cái bẫy, lão bản muốn ám hại ta, trước đó đã cho ta uống thuốc trong nước uống, khiến cho ta khi lên sàn thì toàn thân không còn chút sức lực! Muốn cho đối phương đánh chết ta, dẫm lên danh tiếng của ta mà đi lên!”
“Cái gì?” Lâm Vân giật mình, tên lão bản này quá mức khốn nạn.
Cô Lang tiếp tục nói: “Sau khi trận đấu bắt đầu, vì mất hết sức lực, ta chỉ có thể bị đánh, bị đánh trọng thương sống dở c·h·ết dở, ông ngoại của ngươi là Liễu lão vừa lúc có mặt tại trận, ông thấy ra mánh khóe, cũng bỏ ra 200 triệu đô la để bảo đảm mạng cho ta, rồi lại cho ta một thân phận khác, đem ta về nước làm vệ sĩ.”
“Thì ra là như vậy.”
Lâm Vân sau khi nghe những trải nghiệm này của Cô Lang thì có cảm giác như đang nằm mơ.
Không thể không thừa nhận, kinh nghiệm của Cô Lang quá giàu tính truyền kỳ.
Nếu nói, Lâm Vân cảm thấy lúc bé mình đã sống rất khổ, thì khi nghĩ đến Cô Lang, Lâm Vân lập tức cảm thấy không có gì to tát cả.
Hơn nữa Cô Lang còn bằng lòng chia sẻ những trải nghiệm của mình, cũng cho thấy hắn không còn xem Lâm Vân là người ngoài nữa.
“Cô Lang, ta biết ngươi không có bạn bè, nào, cạn chén rượu này! Từ hôm nay trở đi, ngươi có bạn rồi, người đó chính là ta!”
Lâm Vân cầm chén rượu lên, vẻ mặt chân thành.
“Tiểu chủ nhân, chuyện này...” Cô Lang vẫn còn có vẻ hơi do dự.
“Đừng suy nghĩ nữa, nào! Cạn chén! Uống xong chén rượu này, về sau ngươi đừng gọi ta là tiểu chủ nhân nữa, cứ gọi ta là Lâm Vân!”
Lâm Vân vừa nói xong, liền uống cạn rượu trong ly.
“Được, ta làm chén rượu này!”
Cô Lang không do dự nữa, lập tức cầm chén rượu lên, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
“Ha ha!”
Đặt chén rượu xuống, Lâm Vân và Cô Lang nhìn nhau cười.
Cô Lang bằng lòng cùng mình uống cạn chén rượu này, đủ để chứng minh rằng Cô Lang đã xem Lâm Vân là bạn.
“A a!”
Đúng lúc này, tiếng hét vang lên bên cạnh.
Lâm Vân quay đầu nhìn, cách đó không xa có hơn mười người đàn ông to lớn mặc áo phông đen đang vây quanh một nam thanh niên, cùng một bé gái dáng vẻ thanh thuần.
“Đây chẳng phải là… Trần Húc sao? Còn có em gái của nàng?”
Lâm Vân nhận ra nam thanh niên đang bị vây, chính là người bạn cấp hai của mình!
Tuy nhiều năm không gặp, nhưng Lâm Vân vẫn nhận ra được ngay.
Lâm Vân không ngờ rằng mình lại gặp được Trần Húc, người bạn cấp hai ở chỗ này.
“Cô Lang, chúng ta qua xem thử xem.”
Lâm Vân vừa nói xong, liền đi qua đó.
Một bên khác.
“Mẹ nó, dám xen vào chuyện của ông đây, ông thấy ngươi chán sống rồi hả Trần Húc!” một gã thanh niên có cánh tay đầy hình xăm dùng tay chỉ vào mũi Trần Húc, vô cùng hung hăng.
Đám hơn mười gã áo ba lỗ đen vây quanh Trần Húc cũng ưỡn ngực ngẩng cao đầu, mặt mày đầy vẻ ngông cuồng.
“Anh Hoa, dù sao thì chúng ta đều đang làm việc dưới trướng anh Long, anh nể mặt tôi một chút, đừng đánh em gái tôi.” Trần Húc cười nịnh nói.
Gã thanh niên xăm trổ Hoa đi đến trước mặt Trần Húc, dùng tay vỗ vào mặt Trần Húc, nghênh ngang ngạo mạn nói: “Mày là cái thá gì? Mà bắt tao nể mặt mày?”
Gã Hoa Tí đánh bốp bốp vào mặt Trần Húc khiến đầu hắn rung chuyển.
Gã nghếch mặt lên, ngông nghênh nói tiếp: “Trần Húc, tao cho mày biết, hôm nay tao quyết định chơi em gái của mày rồi đấy! Cho dù là Da Tô đến thì cũng không giữ nổi cô ta đâu!”
“Mày! Mày dám!”
Trần Húc lúc nãy còn tươi cười, nghe đến đó lập tức chụp lấy một vỏ chai rượu trên bàn, rầm một tiếng đập vỡ chai, rồi dùng đầu nhọn của vỏ chai chĩa vào gã Hoa Tí.
Gã Hoa Tí mặt mày tối sầm lại: “Trần Húc, dưới trướng anh Long, xét về thứ bậc thì mày là đàn em của tao, mày dám động thủ với tao, mày có biết hậu quả sẽ nghiêm trọng đến mức nào không?”
“Tao quản cái hậu quả nghiêm trọng đến mức nào, cho dù là thiên vương lão tử, dám đụng vào em gái tao thì tao tuyệt đối dám động thủ!” Trần Húc nghiến răng nghiến lợi nói.
“Dừng tay!”
Đám hơn mười tên áo ba lỗ đen vừa muốn xông lên thì một tiếng quát lớn từ phía sau lưng truyền đến.
Đám người quay đầu nhìn, đập vào mắt chính là Lâm Vân.
“Lâm… Lâm Vân!”
Trần Húc cũng nhận ra Lâm Vân, hắn lộ vẻ ngạc nhiên, hắn không ngờ rằng mình lại có thể gặp lại người bạn tốt năm xưa ở chỗ này.
“Nhóc con, mày là ai mà dám ở đây ồn ào?” Gã Hoa Tí quay đầu nhìn về phía Lâm Vân.
Khi thấy Lâm Vân ăn mặc quá đỗi bình thường, trong mắt gã lập tức lộ vẻ khinh thường.
“Trần Húc là bạn của tao, hắn, hôm nay tao sẽ bảo vệ! Bất kể mày là ai, mau cút xéo đi cho tao!” Lâm Vân bình tĩnh nói.
“Bảo tao cút xéo? Thằng nhãi ranh này vậy mà lại bảo tao cút xéo? Ha ha!” Gã Hoa Tí cười ha hả.
Đám đàn em của gã phía sau lưng cũng cười phá lên.
Lúc này, gã Hoa Tí tiến đến trước mặt Lâm Vân, nghếch mặt lên, vẻ mặt hống hách nói: “Thằng nhãi, mày có biết tao là ai không? Mà dám nói chuyện với ông đây như vậy, tao thấy mày chán sống rồi hả!”
Vừa nói xong, gã còn duỗi tay ra, liên tục vỗ bốp bốp vào mặt Lâm Vân khiến cho mặt hắn rung chuyển.
Hai mắt Lâm Vân nheo lại, lạnh giọng nói: “Vậy tao cũng nói cho mày biết, những kẻ nào dám vỗ mặt tao như thế này, đều không có kết cục tốt! Ta dám cam đoan, ngươi nhất định sẽ rất thảm!”
“Ha ha, vậy thì chúng ta cùng chờ xem, rốt cuộc là ai sống không nổi!” Gã Hoa Tí cười ha ha.
Ngay sau đó, vẻ mặt gã Hoa Tí đột nhiên trở nên dữ tợn: “Anh em, trước tiên phế bỏ tên nhãi thối xen vào việc người khác này cho tao! Sau đó chúng ta xử lý thằng Trần Húc!”
“Vâng!”
Hơn mười tên đàn em lập tức xông lên.
Trần Húc thấy thế, vội vàng xông lên chắn trước mặt Lâm Vân, sau đó quay đầu nói với Lâm Vân: “Lâm Vân, cậu mau đi đi! Đây là chuyện của tớ, cậu không thể trêu vào bọn chúng đâu!”
Việc Lâm Vân đột nhiên xuất hiện và còn đứng ra giúp mình, Trần Húc đương nhiên vô cùng cảm kích và xúc động.
Nhưng Trần Húc không muốn vì mình mà liên lụy đến Lâm Vân.
“Anh Lâm Vân, anh mau đi đi!” Trần Tiểu Manh, em gái Trần Húc cũng lo lắng nói.
“Trần Húc, Tiểu Manh, yên tâm đi, hôm nay có tôi ở đây, tất cả cứ giao cho tôi xử lý.” Lâm Vân bình tĩnh nói.
“Lâm Vân, đây không phải là chuyện đùa đâu, bọn chúng là những kẻ mà cậu không chọc vào nổi đâu, cậu không giải quyết được đâu, mau đi đi!” Trần Húc vội nói.
Theo Trần Húc được biết, Lâm Vân còn đang học đại học, cậu cũng không cho rằng một học sinh có thể giải quyết được phiền toái lớn như thế này!
“Mấy người đừng nhiều lời, bởi vì hôm nay tất cả mấy người, không ai có thể trốn thoát được đâu! Anh em, xông lên! Trước tiên phế tên nhãi con xen vào chuyện người khác này cho tao!” Gã Hoa Tí trực tiếp ra lệnh.
“Xông lên!”
Mười tên đàn em lĩnh mệnh xong, liền nhắm thẳng về phía Lâm Vân mà xông tới.
“Cô Lang, động thủ đi, quật ngã hết đám người này.” Lâm Vân híp mắt nói.
“Giao cho tôi!”
Cô Lang lắc lư cái đầu qua lại, tạo ra tiếng răng rắc.
Lúc này, tên đàn em đầu tiên đã xông đến trước mặt Lâm Vân.
Cô Lang trực tiếp vung một quyền, đấm thẳng vào ngực tên đàn em đó.
“Phanh!”
Tên đàn em đó bị trúng một đấm liền bay ngược ra sau, đập lên mấy tên đàn em khác đang xông tới ở phía sau, khiến mấy tên này ngã hết xuống đất.
Còn tên đàn em bị đánh một quyền, sau khi ngã xuống đất liền hộc ra một ngụm máu tươi, xem ra cú đấm vừa rồi của Cô Lang gây ra không ít tổn thương cho hắn.
“Má ơi, cái này… đây cũng quá mãnh liệt đi!” Gã Hoa Tí giật mình.
Những tên đàn em còn lại cũng bị một đấm này dọa cho sợ xanh mặt, nhất thời không dám xông lên nữa.
“Anh em, tên này có chút sức! Hắn đánh được cũng chỉ có một mình hắn mà thôi!” Gã Hoa Tí lớn tiếng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận