Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 239: lễ vật phong ba

"Đương nhiên! Đương nhiên!" Bàn Tử chỉ có thể gượng cười gật đầu.
Tôn Cầm tiếp tục nói: "Còn nữa, kết giao bạn bè cũng phải có chút con mắt nhìn người, ví dụ như cái loại tiểu tử nghèo bên cạnh ngươi ấy, thật sự không cần thiết kết giao, đối với ngươi không có chút lợi ích nào, về sau nói không chừng ngược lại còn thường xuyên mượn tiền của ngươi."
Bàn Tử nghe đến đó, sắc mặt lập tức tối sầm lại.
"Tôn Cầm, sao ngươi lại nói vậy! Tình nghĩa của ta với huynh đệ Lâm Vân, không phải thứ tiền có thể cân đo, hiểu không!"
Bàn Tử vừa nói, vừa đứng lên khỏi chỗ ngồi.
Từ lúc Bàn Tử cùng Chu Đồng Đồng yêu đương đến nay, khuê mật của nàng là Tôn Cầm vẫn luôn coi thường Bàn Tử, thường xuyên vòng vo châm chọc Bàn Tử không bằng bạn trai cô ta, xem thường Bàn Tử.
Những điều này, Bàn Tử đều có thể nhịn, dù sao hắn cùng Đồng Đồng yêu nhau là được.
Nhưng vừa rồi Tôn Cầm lại dám nói Lâm Vân, điều này khiến Bàn Tử không thể nhịn được!
Khi Bàn Tử vừa dứt lời, Trì Kim Long bên cạnh cũng lập tức đứng lên.
"Bàn Tử, sao lại nói chuyện với bạn gái ta như thế! Ngươi đừng có được mặt mà không biết điều, cái loại người cấp thấp như ngươi và bạn bè ngươi ấy, nếu không phải vì Tôn Cầm với Chu Đồng Đồng, thì lão tử còn không thèm liếc mắt nhìn các ngươi một cái, càng không có tư cách để ta ngồi cùng bàn ăn cơm với ngươi!"
Trì Kim Long语气 sắc bén, khí thế ngút trời!
Bàn Tử đã sớm tức giận trong bụng với Trì Kim Long, bây giờ còn nhịn được sao?
"Trì Kim Long, thật sự cho rằng ngươi có công ty trị giá hơn 10 triệu tệ thì đã giỏi lắm chắc? Nói cho ngươi biết, Vân Ca của ta còn mạnh hơn ngươi gấp mấy lần không biết chừng!" Bàn Tử giận dữ nói.
"Cái gì? Hắn mạnh hơn ta gấp mấy lần? Ha ha!" Trì Kim Long trực tiếp cười nhạo.
Tôn Cầm cũng cười nói: "Phì, Bàn Tử, không biết ngươi lấy đâu ra dũng khí mà dám nói cái tiểu tử này mạnh hơn bạn trai ta, hắn chẳng qua là một đống phân mà thôi."
"Các ngươi...... Các ngươi biết Vân Ca của ta là ai không? Nói ra dọa chết các ngươi!"
Lúc Bàn Tử đang định lên tiếng thì Lâm Vân đưa tay ngăn Bàn Tử lại, sau đó Lâm Vân từ từ đứng dậy.
"Trì Kim Long đúng không, ngươi nên biết rằng, ngươi trong mắt ta ngay cả một con giun dế cũng không bằng, hy vọng ngươi đừng giương oai trước mặt ta, nếu không chỉ cần ta động ngón tay, là có thể nghiền nát ngươi." Lâm Vân bình tĩnh nói.
"Cái gì? Ngươi nói ta là sâu kiến? Ha ha!"
Vừa nghe Lâm Vân nói vậy, Trì Kim Long và bạn gái Tôn Cầm của hắn đều che miệng cười lớn, cứ như nghe được chuyện hài lớn vậy.
"Thôi thôi! Hôm nay là sinh nhật của ta, các ngươi đừng ầm ĩ nữa!" Chu Đồng Đồng nói với Trì Kim Long và Tôn Cầm.
"Đồng Đồng, ta hoàn toàn là nể mặt ngươi đó, nếu không hôm nay ta đã đuổi hai tên phế vật này ra ngoài rồi, cũng không hiểu Đồng Đồng rốt cuộc là bị làm sao, lại yêu đương với cái loại tiểu tử nghèo này."
Trì Kim Long ngạo nghễ nói, không hề nể mặt Bàn Tử.
"Anh yêu à, đừng nói nữa, Bàn Tử dù nghèo nhưng cũng biết xấu hổ." Tôn Cầm giả mù sa mưa nói.
Trì Kim Long cười nhạo nói: "Mặt mũi ư? Ha ha, mặt mũi là do tự mình kiếm được, loại nghèo mạt rệp như hắn, không có tư cách có mặt mũi."
"Ngươi nói thêm câu nữa!" Lâm Vân nheo mắt, hai mắt trở nên lạnh lẽo.
"Đừng nói nữa, các ngươi nể mặt sinh nhật của ta, cho ta chút mặt mũi đi." Chu Đồng Đồng sốt ruột mặt đỏ lên.
Trì Kim Long nghe vậy thì mới chịu ngồi xuống, nhưng trên mặt vẫn tràn đầy vẻ khinh thường.
Chu Đồng Đồng lại quay sang nhìn Bàn Tử và Lâm Vân, nói:
"Các cậu cũng ngồi xuống trước đi, Lâm Vân tiên sinh, thật ngại quá, để anh chê cười rồi."
"Không sao, hôm nay là sinh nhật cậu, tôi cũng không muốn gây chuyện." Lâm Vân thản nhiên nói.
Nếu không phải nể mặt sinh nhật của Chu Đồng Đồng, nói thật, với cái cách Trì Kim Long vừa nói chuyện với Lâm Vân, thì bây giờ hắn tuyệt đối không thể bình yên ngồi ở đây được.
Lúc này, nhân viên phục vụ đẩy cửa đi vào phòng riêng, bắt đầu mang đồ ăn lên.
Sau khi đồ ăn được dọn xong.
Trì Kim Long đột nhiên lên tiếng nói: "Bàn Tử, hôm nay là sinh nhật của Đồng Đồng, không biết ngươi chuẩn bị món quà quý giá nào cho Đồng Đồng? Đem ra cho mọi người cùng xem đi."
Trì Kim Long làm như vậy, rõ ràng là muốn giễu cợt Bàn Tử, bởi vì hắn biết nhà Bàn Tử không có tiền, bản thân Bàn Tử cũng chỉ là sinh viên, không thể nào mang ra được món đồ đắt tiền gì.
"Đương nhiên là có quà rồi!" Bàn Tử nói.
Ngay sau đó, Bàn Tử lấy ra một hộp quà, đưa cho Chu Đồng Đồng.
"Đồng Đồng, đây là quà sinh nhật của tớ tặng cho cậu!"
Chu Đồng Đồng vui vẻ nhận lấy quà: "Cảm ơn."
"Đồng Đồng, mau mở ra xem! Là quà gì!"
"Đúng đó Đồng Đồng, cho bọn tôi xem với, xem hắn tặng món quà quý giá gì!"
Trì Kim Long và Tôn Cầm đều ồn ào lên.
"Thôi vậy đi, đợi lát về tớ hãy mở." Chu Đồng Đồng nói.
Chu Đồng Đồng lo lắng món quà mình nhận được sẽ khiến Bàn Tử bị giễu cợt.
"Không sao đâu Đồng Đồng, cậu mở ra đi!" Bàn Tử cười khẽ nói.
Đồng Đồng nghe vậy thì mới mở quà ra.
Đập vào mắt là một chiếc đồng hồ nữ mới toanh.
"Oa! Đẹp quá, cảm ơn cậu Bàn Tử, tớ thích quà này lắm luôn!" Chu Đồng Đồng tươi cười rạng rỡ.
Trì Kim Long bên cạnh liếc nhìn một cái, sau đó cười nhạo nói: "Ồ, hóa ra là một chiếc đồng hồ hàng nội địa, Bàn Tử này, ngươi cũng keo kiệt quá đi? Chiếc đồng hồ đeo tay này cao lắm chỉ đáng hai ba ngàn tệ, cậu để Đồng Đồng đeo đi ra ngoài, chẳng phải làm Đồng Đồng mất giá trị bản thân sao? Đến ta còn không dám mang loại đồng hồ rẻ tiền như vậy."
Tôn Cầm ở bên cạnh giơ tay lên khoe chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay: "Chiếc Omega này là do Kim Long tặng cho tôi vào sinh nhật năm ngoái, hơn ba vạn tệ đó!"
Bàn Tử thấy tình cảnh này thì sắc mặt có vẻ hơi khó coi.
Món quà này là do Bàn Tử tỉ mỉ lựa chọn, không ngờ lại gặp phải sự trào phúng vô tình của Trì Kim Long và Tôn Cầm.
Đàn ông đều có lòng tự trọng, nhất là khi bị trào phúng như vậy trước mặt bạn gái, cái mặt mo của gã mập chắc chắn không thể nào nhịn được.
"Không sao đâu, tớ thấy rất đẹp, tớ thích lắm." Chu Đồng Đồng mở miệng hòa giải.
"Đồng Đồng à, thích cái gì chứ, sinh nhật của cậu mà hắn lại chỉ tặng món quà rẻ tiền như vậy, sau này sao hắn mang lại hạnh phúc cho cậu được? Ta là khuê mật của cậu mà còn không nhìn nổi đây này." Tôn Cầm bĩu môi nói.
Trì Kim Long cũng nhìn Bàn Tử, bộ dạng nghĩa khí lắm, lắc đầu nói: "Bàn Tử, chẳng lẽ ngươi chỉ chuẩn bị một món quà đó thôi à? Nếu thật sự vậy, ta cũng không nhìn được nữa rồi, Đồng Đồng là bạn gái của ngươi, ta là người ngoài, chỉ tính riêng tiền bữa cơm này thôi thì còn tiêu nhiều tiền hơn chiếc đồng hồ của ngươi nữa! Ngươi còn là bạn trai cô ấy đấy!"
"Tôi......"
Bàn Tử không biết phải đáp lại như thế nào.
Lúc này, Lâm Vân đứng dậy, nói: "Bàn Tử, chẳng phải cậu còn chuẩn bị một món quà lớn sao? Cậu còn giấu diếm làm gì!"
"Vân Ca, tôi?"
Bàn Tử có chút ngơ ngác, hắn có chuẩn bị thêm món quà nào đâu.
"Bàn Tử, tớ biết cậu muốn cho Đồng Đồng một bất ngờ, tớ thấy bây giờ cũng là thời cơ rồi đó, lấy món quà đó ra đi!"
Khi nói chuyện, Lâm Vân còn liếc mắt ra hiệu cho Bàn Tử một cái.
Bàn Tử và Lâm Vân là bạn bè nhiều năm, Bàn Tử rất nhanh đã hiểu ra ý của Lâm Vân.
"Đúng đúng đúng! Quả thật còn một điều bất ngờ nữa, vốn định một lát nữa mới nói." Bàn Tử gật đầu nói.
"Thật sao? Bất ngờ gì, cho chúng tôi xem thử đi." Trì Kim Long mang theo vẻ chế giễu.
Trì Kim Long cũng không cho rằng Bàn Tử có thể mang ra món quà bất ngờ gì.
"Quà của Mập mạp ở trên sân thượng, phải lên lầu mới xem được." Lâm Vân nói.
"Đúng vậy, lên lầu thôi!" Bàn Tử cũng gật đầu.
Mặc dù không biết cụ thể ý của Lâm Vân là gì, nhưng hắn chọn cách tin tưởng tuyệt đối vào Lâm Vân.
"Được thôi, lên lầu, ta ngược lại muốn xem xem, cái bất ngờ này lớn đến cỡ nào, phải còn giấu diếm, nếu không đủ bất ngờ thì Bàn Tử sau này ta nhất định phản đối Đồng Đồng yêu đương với ngươi." Tôn Cầm nhíu mày nói.
Ngay sau đó, một đám người đi thang máy, lên tầng cao nhất của khách sạn.
Lúc lên lầu, Lâm Vân lấy điện thoại di động ra, gửi một tin nhắn đi.
"Trên lầu trống trơn, quà ở đâu chứ, sao ta không thấy gì vậy?" Trì Kim Long nhìn quanh bốn phía.
Bàn Tử thì có chút lo lắng nhìn Lâm Vân, dù sao thì hắn cũng không có chuẩn bị món quà gì ở trên sân thượng cả.
"Ầm!"
Đúng lúc này, phía trước tòa nhà cao tầng của khách sạn, đột nhiên vang lên tiếng pháo hoa!
"Ầm ầm ầm! Ầm ầm ầm!"
Những chùm pháo hoa tuyệt đẹp không ngừng bừng sáng trên không trung, chiếu sáng cả bầu trời đêm, còn đẹp hơn pháo hoa bình thường rất nhiều.
"Oa oa oa! Bàn Tử, đây chính là điều bất ngờ cậu tặng cho tớ sao? Lãng mạn quá!"
Chu Đồng Đồng nhìn thấy pháo hoa xung quanh, kích động nhảy nhót lên.
"Không sai, đây là bất ngờ Bàn Tử chuẩn bị cho cậu đấy, cậu ấy đã chuẩn bị lâu lắm rồi đó!" Lâm Vân vừa cười vừa nói.
Bàn Tử đầy cảm kích nhìn Lâm Vân, hắn biết đây là do Lâm Vân giúp hắn chuẩn bị, trong lòng hắn vô cùng cảm động.
Sắc mặt của Trì Kim Long và Tôn Cầm đều có vẻ hơi không được tự nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận