Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 169: mai phục

Chương 169: mai phục Lý Hoa vội vàng cúi đầu cảm tạ: "Vân Ca, thật sự rất đa tạ ngươi, đúng rồi, tự giới thiệu một chút, ta gọi Lý Hoa."
"Không có gì, ta đang giúp chị ngươi." Lâm Vân mỉm cười.
"Chị, Vân Ca đối với chị thật tốt a, hắn là... chị rể tương lai sao?" Lý Hoa nói.
"Cái gì mà chị rể! Chúng ta chỉ là bạn học, đừng nói linh tinh!" Lý Nhu trừng mắt nhìn em trai mình.
"Hắc hắc, chị, Vân Ca vì giúp chị, dẫn người xâm nhập hang hổ, một người đàn ông tốt với chị như vậy, chị phải trân trọng đấy!" Lý Hoa vừa cười vừa nói.
"Em còn nhỏ biết cái gì, nói linh tinh thôi. Em biết Lâm Vân là ai không? Chị đây còn không xứng với hắn." Lý Nhu nói.
"Hả? Vân Ca là ai ạ?" Lý Hoa lộ vẻ rất ngạc nhiên.
"Hắn là chủ tịch Chi nhánh Thanh Dương của tập đoàn Hoa Đỉnh!" Lý Nhu nói.
"Chủ tịch Hoa Đỉnh?" Lý Hoa giật mình, trong mắt Lý Hoa, đây tuyệt đối là một nhân vật siêu đỉnh cấp rồi!
Lý Nhu vừa cười vừa nói: "Em nghĩ chỉ có vậy thôi à? Hắn còn là cháu ngoại của người giàu nhất Tây Nam Liễu Chí Trung."
"Liễu... cháu ngoại Liễu Chí Trung?"
"Ực ực!" Lý Hoa nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, rõ ràng đã bị kinh hãi.
Lúc nhìn Lâm Vân, cậu đã không dám cười đùa nữa.
"Lâm... chủ tịch Lâm, vừa nãy có chút thất lễ, mong ngài đừng để bụng." Lý Hoa câu nệ nói.
"Lý Nhu, em đừng có dọa em trai em." Lâm Vân vừa cười vừa nói với Lý Nhu.
"Dọa một chút cho tốt, để nó khỏi nói linh tinh." Lý Nhu bĩu môi nói.
Lâm Vân cười, sau đó quay người vỗ vỗ vai Lý Hoa.
"Đừng nghe chị em nói bậy, đừng gọi ta chủ tịch gì cả, cứ gọi ta Vân Ca là được, ta với chị ngươi không chỉ là bạn học, còn là bạn bè."
"Vâng, Vân Ca!" Lý Hoa cười gật đầu.
Lý Nhu đứng bên cạnh, khi nghe Lâm Vân nói mình là bạn của hắn, trong lòng cô có một cảm giác ngọt ngào như mật.
"Chị, chị thật là lợi hại, có thể kết bạn với chủ tịch Hoa Đỉnh." Lý Hoa cười đùa nói.
Lúc này, thang máy đến tầng một, cửa thang máy từ từ mở ra.
Đám người mới bước ra khỏi thang máy.
"Các huynh đệ, người đã cứu được rồi, bây giờ chúng ta chỉ cần rời đi, sẽ hoàn toàn an toàn, chờ hoàn thành nhiệm vụ trở về, mỗi người một trăm nghìn tiền thưởng!" Lâm Vân nói với hơn mười tinh anh.
"Cám ơn Lâm Đổng!"
Hơn mười tinh anh của công ty bảo an đều lộ ra nụ cười vui vẻ.
Mười vạn tệ tiền thưởng, đối với bọn họ mà nói thế nhưng là hơn nửa năm tiền lương đó!
Bọn họ thầm than Lâm Vân hào phóng, đồng thời trong lòng cũng âm thầm hạ quyết tâm, sau này nhất định phải theo Lâm Vân cho tốt.
"Tốt, chúng ta đi thôi!" Lâm Vân vung tay lên, dẫn theo đám người đi ra ngoài.
Ở bốn cổng ra vào tòa nhà.
Lâm Vân vừa từ trong lâu đi ra, liền thấy phía trước có ba bốn mươi người đàn ông, tay cầm gậy, hướng về phía này mà đến, khí thế hung hãn.
Nhìn cái tư thế kia của bọn chúng, hiển nhiên là hướng về phía Lâm Vân bọn họ.
"Nhiều người như vậy, cái này... vậy phải làm sao bây giờ!" Lý Nhu vừa lo lắng vừa sốt ruột.
Lý Nhu chỉ là một cô gái bình thường, làm sao đã thấy qua loại cảnh tượng này?
Ngay cả Lý Hoa, cũng lo lắng không thôi, dù sao đối diện có ba bốn mươi người, mà bọn họ chỉ có hơn mười người.
"Không cần sợ, bọn chúng đông người, nhưng xét về chất lượng, chúng ta hơn bọn chúng rất nhiều!" Lâm Vân tự tin nói.
Ngay sau đó, Lâm Vân vung tay lên.
"Xông lên! Đánh nhanh thắng nhanh!"
Cá mập trắng dẫn đầu đám người, trực tiếp xông vào.
Cá mập trắng thân thủ giỏi như vậy, đám lưu manh đầu đường xó chợ này làm sao đỡ nổi? Hoàn toàn như sói vào bầy dê, mà hơn mười tinh anh dưới trướng khác cũng đều rất mạnh!
"Binh binh binh!"
Sau một phút hỗn chiến, đã có hơn hai mươi tên bị đánh nằm xuống.
"Ngọa Tào, những người này sao mà mạnh vậy, chạy! Chạy! Chạy!"
Hơn mười người còn lại, đã bị sự hung hãn của cá mập trắng làm cho kinh hồn bạt vía, trực tiếp quay đầu chạy, căn bản không dám đánh nữa.
"Lâm Vân, những người ngươi dẫn theo, thật là lợi hại!" Lý Nhu mở to đôi mắt, kinh ngạc nói.
Lâm Vân cười: "Không mang theo chút người lợi hại, sao ta dám đến xông? Được rồi, đi nhanh thôi."
Sau đó, đám người nhanh chóng đi ra khỏi khu dân cư, lại không gặp phải sự ngăn cản nào.
Ra khỏi khu dân cư.
"Chắc là an toàn rồi, mau lên xe, về lại Thanh Dương thôi!" Lâm Vân thở phào một hơi.
Theo Lâm Vân thấy, hành động giải cứu em trai Lý Nhu lần này, coi như đã thành công.
Chỉ tiếc lúc này Lâm Vân không hề biết, nguy cơ thực sự vẫn còn ở phía trước...
Sau đó, mọi người nhanh chóng lên ba chiếc xe thương gia, rồi hướng phía Thanh Dương thị chạy đi.
Trong chiếc xe đầu tiên.
"Anh ơi, cám ơn anh, nếu không có anh, không biết bao giờ em mới có thể rời khỏi cái ma quỷ kia, anh đúng là ân nhân của em!"
Cô bé gái non nớt 17-18 tuổi, đối với Lâm Vân cảm tạ chân thành.
"Em ở bên trong đó, có bị lũ bại hoại kia xâm hại không?" Lâm Vân quan tâm hỏi.
Cô bé vốn dĩ xinh đẹp, mà lại mang một vẻ ngây thơ, khiến người ta có cảm giác rất đáng yêu, nên Lâm Vân lo lắng cô ở cái nơi này sẽ bị xâm hại.
Cô bé đỏ mặt lên: "Không có... trong đầu bọn chúng chỉ có tiền, chỉ vì em không chịu phục tùng nên bọn chúng mới đánh em."
"Em tên là gì? Đúng rồi, ở cái tuổi này, đáng lẽ em vẫn còn đang đi học mới đúng, sao lại đi làm việc?" Lâm Vân hỏi.
Trước đó, Lâm Vân đã nghe cô bé nói, là người đồng hương giới thiệu cho cô việc làm, mới lừa cô đến đây.
"Anh có thể gọi em là Tiểu Điệp, nhà em không có tiền để cho em đi học, chỉ có thể đi làm thôi ạ." cô bé cúi đầu.
"Không có tiền à?" Lâm Vân lẩm bẩm một câu.
Xem ra đây cũng là một cô bé có số khổ.
"Vân Ca, phía trước có vật cản!" tiểu đệ lái xe đột nhiên nói.
"Hả?"
Lâm Vân nhìn về phía trước.
Quả nhiên, trên đường phía trước, có hai chiếc SUV nằm ngang, chặn hết cả đường đi.
Không dưng tại sao lại có xe nằm chắn ngang đường?
Điều này khiến Lâm Vân cảm thấy có điều không ổn, một cảm giác chẳng lành dâng lên.
"Xông lên thôi!"
Đúng lúc này, hai bên đường, đột nhiên có rất nhiều người ùa ra, tiếng la hét vang trời, khí thế hừng hực.
"Cái này... chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Lý Nhu, Lý Hoa và cô bé trên xe đều bị dọa cho tái mặt.
Bọn họ có bao giờ thấy cảnh tượng này đâu.
Lâm Vân cũng hơi nhíu mày.
Bởi vì Lâm Vân liếc mắt một cái, thấy đối phương ít nhất 300, 400 người, mà rất nhiều người trong tay đều nắm dao, vũ khí các loại.
Mặc dù cá mập trắng và mười mấy người kia đều rất giỏi đánh nhau, nhưng số lượng này chênh lệch quá lớn!
Bọn họ có đánh giỏi, thì cũng chỉ có mười mấy người mà thôi!
"Những người này là ai, lẽ nào là cướp bóc, chặn đường?" cá mập trắng nói.
Lâm Vân lắc đầu: "Ta thấy không giống, có thể liên quan đến vụ cứu người ở chỗ bán hàng đa cấp kia."
"Vậy... Vân Ca, chúng ta làm sao bây giờ? Xuống xe quyết chiến với bọn chúng sao?" cá mập trắng hỏi.
"Trước đừng vội, chúng ta xuống xe để xem bọn chúng muốn gì đã, nếu không được, ta sẽ công khai thân phận, có lẽ sẽ giải quyết được." Lâm Vân nói.
Dù sao nhân số của đối phương quá đông, thật sự giao chiến, hậu quả Lâm Vân không dám tưởng tượng, mà lại bây giờ lại bị bao vây, đường đi cũng bị chặn đứng.
Tình huống này, nếu như có thể giải quyết hòa bình, đương nhiên là tốt nhất.
Mặc dù cái Khánh Quang thị này không thuộc địa bàn của Lâm Vân, nhưng ông ngoại của hắn là Liễu Chí Trung, có tầm ảnh hưởng không nhỏ trên toàn tỉnh.
Sau khi Lâm Vân xuống xe, các tiểu đệ trên hai xe thương vụ phía sau cũng xuống xe, bao vây xung quanh bảo vệ Lâm Vân.
Người dẫn đầu đối phương, là một gã đàn ông mặc áo ngắn tay, xăm trổ đầy mình.
"Không biết các vị là ai, vì sao lại chặn đường chúng ta." Lâm Vân mở miệng nói.
"Các ngươi đã làm gì, chẳng lẽ trong lòng không rõ sao? Dám đến địa bàn của bọn ta cướp người, gan các ngươi lớn đấy!" tên xăm mình cầm một thanh dao, ngạo nghễ nói.
Lâm Vân hai mắt khẽ nheo lại, quả nhiên là không sai với những gì mình đoán.
Gã xăm mình tiếp tục ngạo nghễ nói: "Tiểu tử, biết chúng ta là người nào không? Người của Vạn Gia Khánh Quang Thị! Ở Khánh Quang Thị đắc tội Vạn Gia, chính là tự tìm cái c·h·ết!"
"Người của Vạn Gia?" Lâm Vân lẩm bẩm một câu.
Lâm Vân trước khi đến Khánh Quang Thị, đã từng xem qua thông tin liên quan đến Khánh Quang Thị rồi.
Vạn Gia Khánh Quang Thị, là đại ca của thế lực ngầm ở Khánh Quang Thị.
Theo Lâm Vân biết, toàn bộ những tổ chức bán hàng đa cấp phía sau ở Khánh Quang Thị, đều do Vạn Gia này đứng sau!
Cho nên, người của hắn đến chặn đường gây phiền phức, cũng không có gì lạ, dù sao mình đã đoạt người của hắn, chẳng khác nào làm hỏng chuyện làm ăn và cả mặt mũi của hắn.
Gã xăm mình dùng dao chỉ vào Lâm Vân, ngang ngược nói: "Tiểu tử, cho các ngươi một cơ hội sống sót, đưa cho bọn ta một triệu phí tổn thất, lại để bọn ta giữ những người các ngươi đã cướp, có thể giữ cho các ngươi một mạng."
"Nếu không... năm sau ngày này chính là ngày giỗ của các ngươi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận