Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 464: Chu Gia kế hoạch

Chương 464: Kế hoạch của Chu gia
Một triệu tiền vé vào cửa, cũng là cách hạn chế tốt nhất, người bình thường tuyệt đối sẽ không vì xem đấu quyền, tốn nhiều tiền như vậy để xem một trận đấu, điều này vô hình trung cản lại một đám người, chỉ làm cho những kẻ có tiền lên núi xem thi đấu. Điện thoại và các sản phẩm kỹ thuật số đều không được phép mang lên núi, ngay cả xe cũng không được lái lên, quy định tuy cường ngạnh, nhưng bất kể là chủ tịch tập đoàn lớn, hay là gia chủ đại gia tộc, những người có tài sản hàng chục tỷ này đều ngoan ngoãn tuân thủ. Bởi vì quy củ là Bạch Vân Các quyết định!
Lâm Vân dừng xe ở bên ngoài, sau đó đưa điện thoại di động vào trong xe, trải qua thiết bị đo lường kim loại kiểm tra xong, lúc này mới được vào. Qua trạm gác, có xe ngắm cảnh đưa người lên núi. Lâm Vân liền trực tiếp ngồi xe ngắm cảnh, hướng đỉnh núi mà đi.
Trên xe ngắm cảnh còn có một người mặc váy ren xinh đẹp, có vẻ là một thiếu phụ, rõ ràng nàng cũng lên núi xem đấu quyền, vừa vặn cùng Lâm Vân ngồi cùng một xe. Nàng chừng ba mươi tuổi, phong vận vẫn còn, trên người tỏa ra khí tức, ngược lại so với các cô gái trẻ tuổi mà nói, có thêm một loại vận vị đặc biệt và mị lực.
"Tiểu đệ đệ, trông ngươi lạ mặt quá, hình như trước đây ở đế đô chưa từng thấy ngươi." Người phụ nữ chủ động bắt chuyện với Lâm Vân.
"Ta ở đế đô chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, ngươi không biết ta cũng rất bình thường thôi." Lâm Vân thản nhiên nói.
"Có thể vào được nơi này, đều không phải người bình thường, có thể kết giao làm bạn không? Ta lớn hơn ngươi, nếu ngươi không chê, có thể gọi ta là Bạch tỷ, ta là tổng giám đốc tập đoàn Mậu dịch Hằng Viễn." Người phụ nữ vừa nói, vừa đưa tay thon mảnh ra, nắm lấy tay Lâm Vân.
Lâm Vân nhìn thoáng qua bàn tay trắng nõn của người phụ nữ, rồi lạnh nhạt nói: "Ta là Lâm Vân, xin lỗi, ta không thích chiếm tiện nghi của phụ nữ xa lạ, nên tay không cần nắm."
Mặc dù số đào hoa là thứ mà rất nhiều nam nhân tha thiết ước mơ. Nhưng Lâm Vân tự nhận nữ nhân của mình đã đủ nhiều rồi, hắn không muốn dính thêm bất kỳ số đào hoa nào nữa.
"Khanh khách, tiểu đệ đệ, ngươi thật thú vị, ở đế đô, đầy rẫy nam nhân muốn chiếm tiện nghi của ta, ngươi từ chối ta như vậy, ngược lại rất hiếm thấy." Bạch tỷ che miệng cười khúc khích.
"Người phụ nữ sự nghiệp thành công như ngươi, cũng rất hiếm thấy." Lâm Vân thản nhiên đáp.
Lâm Vân từng nghe nói về tập đoàn Mậu dịch Hằng Viễn, đây là một công ty xuất nhập cảng niêm yết, tổng giá trị thị trường khoảng chục tỷ, ở đế đô thì cũng chỉ có thể nói là rất bình thường. Nhưng một người phụ nữ có thể ngồi vào vị trí tổng giám đốc tập đoàn Mậu dịch Hằng Viễn, nàng cũng không tầm thường, rõ ràng là phải có đủ bản lĩnh, năng lực và sự quyết đoán mới được.
"Tiểu huynh đệ, nghe giọng ngươi, có lẽ là từ nơi khác đến? Sao lại nghĩ đến đế đô vậy?" Bạch tỷ vẫn cười nói.
"Nghĩ đến đế đô thử một lần, làm chút ít chuyện kinh doanh." Lâm Vân thản nhiên đáp.
"A? Nước ở đế đô rất sâu đấy, cũng không dễ xông vào, ngươi có quan hệ gì ở đế đô không? Có nhân mạch nào không?" Bạch tỷ hỏi lại.
"Không có." Lâm Vân thản nhiên đáp.
"Nếu như ngươi ở đế đô không có bất kỳ mối quan hệ hay nhân mạch nào, ngươi rất có thể sẽ bị chết chìm trong vũng nước sâu này đó." Bạch tỷ nói.
Lâm Vân nắm chặt nắm đấm, lạnh nhạt nói: "Không có quan hệ, không có nhân mạch, vậy thì ta dùng nắm đấm của ta đánh ra, ai ngăn cản ta, thì kẻ đó phải c·hết!"
Lời Lâm Vân nói không lớn tiếng, nhưng lại lộ ra một cỗ bá khí.
"Khanh khách, tiểu huynh đệ, ngươi thật thú vị, nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, bây giờ nắm đấm đã sớm không còn dùng được rồi, phải dùng thương mới có tác dụng." Bạch tỷ cười nói. Rõ ràng là, Bạch tỷ không để lời Lâm Vân nói vào tai, thậm chí còn cảm thấy buồn cười. Bạch tỷ trong lòng còn đang nghĩ, đám thanh niên bây giờ, kinh nghiệm sống chưa nhiều, mà đã nghĩ xã hội đơn giản như vậy sao?
Đương nhiên, một người từng trải như Bạch tỷ, hiển nhiên không có khả năng nói thẳng ra điều này.
"À, phải rồi, có lẽ ngươi lần đầu tiên tới đây, tham gia đấu quyền dưới lòng đất ở đế đô phải không?" Bạch tỷ hỏi thăm.
"Đúng vậy." Lâm Vân gật đầu đáp.
"Đã vậy, ta đoán ở đế đô chắc hẳn ngươi cũng không có bạn bè gì, vậy thì cùng đi đi, ta có thể giới thiệu cho ngươi một chút về đấu quyền dưới lòng đất." Bạch tỷ nói.
...
Xe ngắm cảnh chạy mất 20 phút, mới tới được đỉnh núi. Trên đường đi, Bạch tỷ vẫn nhiệt tình nói chuyện với Lâm Vân, còn giới thiệu cho Lâm Vân tình hình đấu quyền dưới lòng đất, Lâm Vân cũng không phản bác, đều lễ phép lắng nghe. Vừa tới đỉnh núi, có thể thấy ngay một quyền quán rất lớn, kiến trúc bên ngoài, trông giống như sân vận động, nếu như không đi vào trong, chỉ nhìn bên ngoài thì sẽ coi đây là một trung tâm thể thao.
Cửa vào quyền quán.
"Nha, đây là Lâm Vân sao?" Lúc Lâm Vân cùng Bạch tỷ đang kiểm tra vé, thì phía sau truyền đến một tiếng nói lớn. Lâm Vân nghe thấy âm thanh này, cảm thấy có chút quen thuộc, quay đầu lại nhìn thì đó chính là Chu thiếu!
Lâm Vân liếc nhìn qua, thấy Chu thiếu đang đứng bên cạnh một người đàn ông trung niên mặc tây phục, hẳn là cha của Chu thiếu, cũng chính là gia chủ Chu gia. Mặt khác còn có một đạo sĩ già và một đạo sĩ trung niên, Lâm Vân đoán họ chính là người được Chu gia tìm đến để tham gia thi đấu quyền. Lâm Vân quả thực cảm nhận được một cỗ khí tức không tầm thường từ trên người đạo sĩ già kia.
"Lâm Vân, thật không ngờ, lại có thể gặp ngươi ở đây, ngươi chỉ là một tên rác rưởi, chẳng có chút thế lực nào ở đế đô, vậy mà cũng dám tới tham gia đấu quyền dưới lòng đất sao? Loại thi đấu này thì liên quan gì tới ngươi chứ!" Chu thiếu cười nhạo nói.
"Sao nào? Ta đến xem náo nhiệt cũng không được sao?" Lâm Vân cười nói. Ngay sau đó, Lâm Vân đổi giọng: "Chu thiếu, dạo này ngươi im ắng nhỉ, sao không tiếp tục phái người đến giết ta? Hay là sợ rồi?" Trước đó Chu thiếu đã hai lần phái tay súng đến giết Lâm Vân, nhưng đều thất bại. Lâm Vân cho rằng Chu thiếu sẽ còn tiếp tục tìm cách giết mình, nhưng từ đó đến nay Chu thiếu lại im lặng.
Nghe đến đó, sắc mặt Chu thiếu có chút sa sầm lại.
"Lâm Vân, đừng có đắc ý, trong khoảng thời gian này có chút đặc biệt, ta không có thời gian rảnh để xử lý ngươi, nhưng nói cho ngươi biết cũng không sao, đợi sau khi đấu quyền kết thúc, chính là ngày giỗ của ngươi!" Chu thiếu ác độc nói. Chu thiếu trước đó đã phái tay súng giết Lâm Vân hai lần liên tiếp, kết quả đều thất bại, Chu thiếu không biết rõ nguyên do nên mới không dám hành động lung tung. Hôm qua, sau khi Nhậm Đại Sư tới Chu gia, Chu thiếu đã bàn xong với đồ đệ của Nhậm Đại Sư, đợi khi đấu quyền kết thúc, đồ đệ của Nhậm Đại Sư sẽ ra tay, tiêu diệt Lâm Vân, hắn sẽ trả thù lao tương xứng cho đồ đệ của Nhậm Đại Sư!
"Vậy thì ta chỉ có thể đáng tiếc nói cho ngươi biết, hôm nay đấu quyền dưới lòng đất, Chu gia các ngươi nhất định sẽ bị thu thập rất thảm!" Lâm Vân cười lạnh nói.
"Cái gì? Chu gia chúng ta bị thu thập rất thảm á? Ha ha!" Chu thiếu lập tức cười phá lên.
Gia chủ Chu gia cũng lắc đầu cười, như là nghe phải một câu chuyện cười rất buồn cười.
Chu thiếu đắc ý nói: "Nhóc con, nói cho ngươi biết cũng không sao, hôm nay đấu quyền dưới lòng đất, Chu gia chúng ta muốn uy chấn tứ phương, trở thành người chiến thắng lớn nhất, nếu ngươi đã tới đây rồi, thì ngồi yên đó mà xem, xem Chu gia ta hôm nay, làm thế nào để leo lên đỉnh cao nha, ha ha!"
"Thật sao? Nếu không có ta, có lẽ kế hoạch của Chu gia các ngươi sẽ thành công, nhưng sự xuất hiện của ta, nhất định sẽ khiến tính toán của Chu gia các ngươi thất bại." Lâm Vân cười nói.
"Con trai, nói chuyện vô ích với loại ngu xuẩn này làm gì, chúng ta tranh thủ thời gian vào trong thôi." Gia chủ Chu gia thúc giục. Gia chủ Chu gia từ đầu đến cuối đều không thèm nhìn Lâm Vân lấy một cái, có lẽ trong mắt ông ta, Lâm Vân không có tư cách để ông ta nhìn đến. Cả hai đạo sĩ, một già một trẻ đứng bên cạnh cũng không nhìn Lâm Vân, rõ ràng bọn họ cũng không xem Lâm Vân ra gì.
Hai đạo sĩ lúc này chắc chắn không ngờ được, Lâm Vân lại chính là kẻ thù lớn nhất của bọn họ trong ngày hôm nay! Ngay sau đó, Gia chủ Chu gia dẫn theo Chu thiếu, và hai đạo sĩ kia, tiến vào quyền quán.
Sau khi Chu thiếu vào quyền quán, "Cha, thằng nhãi kia có thù oán với con, con đã bàn với đồ đệ của Nhậm Đại Sư rồi, đợi sau khi đấu quyền kết thúc, sẽ giúp con giết chết thằng nhãi này." Chu thiếu nói.
"Được, nhưng sau khi đấu quyền kết thúc, trên núi không được ra tay, chờ xuống núi rồi mới động thủ." Gia chủ Chu gia nói.
"Con hiểu, con hiểu, trên núi là địa bàn của Bạch Vân Các, chắc chắn chúng ta không thể tùy tiện giết người trên địa bàn của Bạch Vân Các." Chu thiếu cười nói.
"Tốt, đây chỉ là một chuyện nhỏ, một tên tiểu lâu la không đáng bận tâm, hãy dồn tâm trí vào trận đấu quyền hôm nay, đó mới là cao trào." Gia chủ Chu gia nói.
Lúc này Gia chủ Chu gia sao mà biết, tất cả kế hoạch của ông ta hôm nay, sẽ bị hủy diệt trong tay của Lâm Vân.
"Đúng đúng đúng, cha nói phải." Chu thiếu cười liên tục gật đầu...
Cửa ra vào quyền quán.
"Lâm Vân, ngươi... Ngươi vậy mà có thù với người của Chu gia sao?" Bạch tỷ tỏ ra rất kinh ngạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận