Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 358: tranh bảng bắt đầu

Chương 358: Tranh bảng bắt đầu
Rất nhanh, Lâm Vân ba người liền đến cửa tửu điếm.
“Nhi tử! Thật là nhi tử của ta!”
Cha mẹ A Minh không kìm được chạy đến trước mặt A Minh, hai người bọn họ lộ vẻ kích động không thôi.
Thấy con mình phong quang như thế, hai người bọn họ cũng cảm thấy nở mày nở mặt.
“Cha! Mẹ!” A Minh cũng lộ vẻ hết sức kích động.
“A Minh, đi thôi, chúng ta vào treo lễ.” Lâm Vân vỗ vai A Minh.
“Cha, mẹ, chúng ta chờ lát nữa nói chuyện tiếp.”
A Minh nói xong liền đi theo Lâm Vân đến cửa.
Trong nháy mắt, Lâm Vân ba người đã đến trước mặt Lily và Trịnh Vĩ.
Lâm Vân ra hiệu cho A Minh, để hắn lên tiếng trước, dù sao hôm nay là để hắn đòi lại thể diện.
A Minh liền bước lên, trên mặt tươi cười nói với Lily và Trịnh Vĩ:
“Hai vị, hôm qua không phải các ngươi mời chúng tôi đến tham dự hôn lễ của hai người sao? Tôi đã nhận lời đến rồi.”
Lily và Trịnh Vĩ nghe vậy, cơ mặt đều giật mạnh, sắc mặt lúc xanh, lúc tím, lúc trắng, trông cực kỳ khó coi!
Về phần A Minh, hắn chỉ cảm thấy hả hê, vô cùng đã nghiền!
“A Minh, ngươi... Sao ngươi lại có nhiều tiền như vậy!” Lily nghiến răng hỏi.
Lily phát hiện đồng hồ A Minh đeo trên cổ tay là đồng hồ nạm kim cương Omega, đó là đồng hồ mấy triệu, còn đồng hồ của chồng cô ta là Trịnh Vĩ chỉ là loại vài vạn tệ.
“Hôm qua tôi chẳng phải đã nói với các người rồi sao? Bạn của tôi là Lâm Vân, là đại lão bản.” A Minh ngẩng đầu ưỡn ngực.
Lily và Trịnh Vĩ nghe vậy liền nhìn về phía Lâm Vân.
Hôm qua Lâm Vân ăn mặc bình thường, còn hôm nay Lâm Vân mặc âu phục cao cấp đặt may, các loại hàng xa xỉ đeo trên người, khí chất rất cao, vừa nhìn đã biết là người có tiền!
“Lâm Vân?”
Trịnh Vĩ không khỏi niệm một tiếng cái tên này, hắn cảm giác mình đã nghe qua cái tên này ở đâu đó, nhưng nhất thời lại không nhớ ra.
Lúc này, cha của Trịnh Vĩ mở miệng nói:
“Trịnh Vĩ, đây là bạn bè của con sao? Có mấy vị khách quý đến đây mà con còn thất thần làm gì? Mau tranh thủ đón tiếp đi!”
Dù sao cha Trịnh Vĩ không biết A Minh là bạn trai cũ của Lily, nên ông cho rằng Lâm Vân ba người là khách do Trịnh Vĩ mời đến.
Nghe vậy, Trịnh Vĩ càng thêm lúng túng.
“Đón tiếp thì không cần đâu, tôi chỉ là một tên tiểu tử nghèo, làm sao dám nhận sự tiếp đón của hắn chứ.” Lâm Vân cười lạnh.
Trịnh Vĩ nghe những lời này, sợ đến mức toàn thân run lên, dù sao hôm qua hắn đã cười nhạo Lâm Vân là tiểu tử nghèo.
“Anh, hôm qua là do tôi có mắt không tròng, anh đừng chấp nhặt với tôi!” Trịnh Vĩ hơi khom người, trên mặt đầy vẻ lúng túng tươi cười.
Lời của Trịnh Vĩ vừa nói ra, cha mẹ Trịnh Vĩ và những khách khứa xung quanh chưa rõ chân tướng lúc này mới hiểu ra, thì ra mấy nhân vật đại gia từ máy bay trực thăng xuống đây lại là kẻ thù của Trịnh Vĩ!
“Ngươi chỉ là một con kiến hôi, ta không có hứng thú so đo với ngươi, nhưng chuyện ngươi cướp bạn gái của bạn ta A Minh thì nhất định phải cho hắn một lời giải thích.” Lâm Vân híp mắt nói.
“Chuyện này... không biết muốn tôi giải thích như thế nào.” Trịnh Vĩ gặng hỏi.
“Rất đơn giản, hai người các ngươi, hãy quỳ xuống xin lỗi huynh đệ của ta A Minh.” Lâm Vân thản nhiên nói.
“Cái gì?!”
Cơ mặt của Trịnh Vĩ và Lily đột nhiên giật mạnh.
Xung quanh đều là khách tham dự hôn lễ, để bọn họ quỳ xuống xin lỗi ở đây thì sau này còn mặt mũi nào nữa?
Đúng lúc này, chủ tịch Đại tửu điếm Thanh Sơn nhanh chóng chạy ra.
“Lâm Đổng, nghe nói ngài đến tửu điếm của chúng tôi, không đón tiếp từ xa, mong ngài thứ tội cho!” Chủ tịch khách sạn tươi cười cung kính.
Trịnh Vĩ nhìn thấy cảnh này, trong lòng lại càng thêm kinh ngạc, ông chủ Đại tửu điếm Thanh Sơn ở Thanh Dương Thị cũng là nhân vật có mặt mũi, vậy mà đối với người trẻ tuổi này lại khúm núm như vậy? Rốt cuộc hắn là ai?
“Lâm Vân!”
Sắc mặt Trịnh Vĩ đột nhiên biến đổi, hắn lập tức nhớ ra, chủ tịch mới của Hoa Đỉnh Tập Đoàn không phải chính là Lâm Vân sao?
“Lâm… Lâm Đổng, tôi sẽ xin lỗi A Minh, tôi sẽ xin lỗi A Minh ngay!”
Nói xong, Trịnh Vĩ vội vàng quỳ xuống trước mặt A Minh.
Trịnh Vĩ biết Lâm Vân bây giờ là người giàu nhất Tây Nam ba tỉnh, so với Lâm Vân hắn chẳng khác gì con kiến với con voi, hắn biết, chỉ cần Lâm Vân nói một câu cũng có thể hủy hoại hắn!
Vì vậy, Trịnh Vĩ không còn bất kỳ ý định giãy giụa nào.
“Lily, cô còn thất thần làm gì, tranh thủ quỳ xuống cho tôi!” Trịnh Vĩ quát lớn một tiếng.
Lily cũng nhìn ra sự nghiêm trọng của sự việc, nàng dù không cam tâm nhưng cũng chỉ có thể quỳ xuống trước mặt A Minh.
Hoa!
Bạn bè thân thích xung quanh, các tân khách, thấy cảnh này đều xôn xao cả lên.
“A Minh, xin lỗi, tôi xin lỗi anh!” Trịnh Vĩ quỳ trên mặt đất xin lỗi.
“A Minh, tôi... tôi cũng xin lỗi anh.” Lily nghiến răng, vẫn phải nói ra.
Quỳ xuống xin lỗi trước mặt bạn bè thân thích như thế này khiến bọn họ cảm thấy mất hết thể diện nhưng cũng chẳng có cách nào.
“Hừ, không ngờ các ngươi cũng có ngày hôm nay?” A Minh cười lạnh một tiếng.
Nhìn hai người bọn họ quỳ gối trước mặt mình, A Minh trong lòng hả giận vô cùng.
“Người đâu, mang lễ vật của chúng ta đến.” Lâm Vân vung tay lên.
“Vâng!”
Mấy tên vệ sĩ phía sau đáp lời, rồi quay người đi ra xe lấy lễ vật.
Rất nhanh, mấy vệ sĩ này liền mang lễ vật đến.
Mọi người ở đây đều dồn mắt nhìn vào, thì ra là ba vòng hoa và ba bức câu đối phúng điếu!
Mọi người thấy vòng hoa thì lại bàn tán xôn xao, đi kết hôn mà lại tặng vòng hoa, đúng là vô nghĩa!
Lâm Vân, A Minh và Bàn Tử, mỗi người nhận một vòng hoa.
“Đây là lễ vật chúng tôi tặng cho hai người, tuy không quý trọng nhưng đó là tấm lòng thành của ba huynh đệ chúng tôi, chúc hai người trăm năm hạnh phúc, sớm tiến vào phần mộ, mong các người đừng chê.”
Nói xong, Lâm Vân đưa vòng hoa trong tay cho Trịnh Vĩ và Lily.
Sắc mặt của hai người Trịnh Vĩ và Lily vô cùng khó coi.
Nhưng bọn họ lại không dám phản bác.
“Sao? Không thích à? Còn không mau nhận lấy?” Lâm Vân hơi nhướng mày.
“Thích! Thích!”
Lily gượng cười gật đầu, rồi nhận vòng hoa.
A Minh và Bàn Tử cũng lần lượt đưa vòng hoa đến, đồng thời gửi lời khen tặng.
“Rượu mừng của các ngươi, ta không uống, thấy bẩn mắt, lễ vật đã đưa đến, chúng ta đi thôi.” Lâm Vân vung tay lên.
Sau đó, Lâm Vân ba người dưới sự bảo vệ của một đám vệ sĩ áo đen, quay người rời đi, khi đi đến trước mặt cha mẹ A Minh, A Minh đã ở lại dặn dò cha mẹ vài câu.
Ngay sau đó, trong ánh mắt của mọi người, Lâm Vân ba người lại leo lên máy bay trực thăng.
Trong máy bay trực thăng.
“Ha ha!”
Ba người Lâm Vân vừa vào máy bay đã không nhịn được cười ha hả.
“Vân Ca, chiêu tặng vòng hoa của anh, quá TM tuyệt!” Bàn Tử ôm bụng cười lớn.
A Minh cũng liên tục gật đầu: “Đúng vậy, nhìn mặt bọn họ lúc nhận vòng hoa, buồn cười không tả nổi, chắc chắn đám cưới này là một vết nhơ cả đời của bọn họ!”
“A Minh, sao rồi? Hả giận chưa?” Lâm Vân cười hỏi.
“Vân Ca, đừng hỏi có bao nhiêu hả giận nữa!” A Minh kích động nói.
Lái máy bay trực thăng đến dự hôn lễ của người yêu cũ, đúng là rất có mặt mũi!
“A Minh, chúng ta sắp phải thực tập, anh cứ đến Hoa Đỉnh của tôi mà thực tập, tôi sẽ cho người sắp xếp vị trí cho anh.” Lâm Vân vỗ vai A Minh.
“Cám ơn Vân Ca! Cám ơn Vân Ca!” A Minh vui vẻ liên tục cảm tạ.
Lúc này, máy bay trực thăng bắt đầu cất cánh.
“À phải rồi Vân Ca, anh biết chuyện Tô Yên bị tố đạo nhạc không? Em thấy chuyện này có gì đó kỳ quái, ngành giải trí rối loạn lắm, em đoán chắc có người cố ý hãm hại Tô Yên!” Bàn Tử nói.
“Chuyện này, tôi cũng thấy kỳ lạ, đợi đợt đấu fan lần này kết thúc, tôi sẽ tìm cách điều tra xem sao.” Lâm Vân nghiêm nghị gật đầu.
Sau đó, Lâm Vân lấy điện thoại di động ra, mở APP Đấu Cá.
Bàn Tử nhích lại gần xem xét rồi lập tức kinh hô lên:
“Oa, Vân Ca! “Lục Công Tử cha hắn” hóa ra lại là anh!”
“Không sai, là tôi.” Lâm Vân cười gật đầu.
Bàn Tử bừng tỉnh đại ngộ:
“Tôi đã bảo mà, làm gì có vị thổ hào nào lại thoải mái giúp Tô Yên đến thế? Thì ra là Vân Ca anh, Tô Yên có biết “Lục Công Tử cha hắn” là anh không?”
“Không biết.” Lâm Vân lắc đầu.
“Vân Ca, sao anh không nói cho cô ấy biết, cô ấy có biết gì đâu, anh đối xử tốt với cô ấy như thế.” Bàn Tử nói.
Lâm Vân cười khổ lắc đầu: “Tính cách của cô ấy tôi hiểu rõ, nếu cô ấy biết là tôi thì chắc chắn sẽ không để tôi tiếp tục giúp cô ấy đâu.”
“Cũng phải.”
“À phải rồi Vân Ca, hôm nay là ngày cuối cùng của đợt đấu fan Đấu Cá, anh định lúc nào xông bảng thế?” Bàn Tử tò mò hỏi.
“Ngay bây giờ đi.” Lâm Vân nói.
Trước khi xông bảng, Lâm Vân đầu tiên là xem tin tức trên mạng.
«Ngày cuối cùng của đợt đấu fan Đấu Cá, Thần Hào “Lục Công Tử cha hắn” không thấy tăm hơi, phải chăng đã bỏ cuộc?»
«Thần Hào Đấu Cá “Lục Công Tử cha hắn” có thực hiện lời hứa, giúp Tô Yên tranh bảng không? Bây giờ vẫn còn là một ẩn số.»
«Ngày cuối cùng của đợt đấu fan Đấu Cá, Tô Yên đã tụt xuống vị trí thứ năm, Thần Hào không xuất hiện, khả năng Tô Yên đoạt quán quân e là đã không còn.»

Lâm Vân phát hiện, do mình chậm chạp không xông bảng mà hiện tại trên mạng tràn lan những lời chất vấn và suy đoán.
“Sau đó, hãy dùng sự thật để đập tan những lời đồn đại này đi.” Lâm Vân nở một nụ cười tự tin.
Bạn cần đăng nhập để bình luận