Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 156: Lâm Vân nổi giận

Chương 156: Lâm Vân nổi giận
“Đồ ngốc! Sao ngươi không nói sớm với ta hả, đi, bây giờ chúng ta đi nộp tiền ngay!” Lâm Vân nói xong, trực tiếp kéo tay ngọc của Vương Tuyết, nhanh chân đi vào bệnh viện.
Sau khi vào bệnh viện. Lâm Vân và Vương Tuyết vội vã đến chỗ giao nộp. Vì bây giờ là buổi tối, chỗ giao nộp không có ai xếp hàng, Lâm Vân kéo Vương Tuyết, xông thẳng đến chỗ giao nộp.
"Chúng tôi muốn nộp tiền, làm phiền cô làm thủ tục." Lâm Vân đưa một tấm thẻ khám bệnh lên cửa sổ thu tiền.
Cửa sổ thu tiền là một người phụ nữ béo, cô ta đang ôm điện thoại trò chuyện trên Wechat.
“Chờ một chút!” Người phụ nữ béo bỏ lại một câu rồi tiếp tục trò chuyện, xem ra đang rất cao hứng.
Lâm Vân thấy vậy, chỉ có thể chờ đợi. Nhưng chờ một phút rồi, người phụ nữ béo này vẫn cứ ngồi đó, không có ý định thu tiền.
Vương Tuyết bên cạnh lộ ra rất gấp gáp. Lâm Vân cũng gấp, hắn vừa nghe Vương Tuyết nói, ca phẫu thuật đang rất gấp, mà chưa nộp tiền thì không thể bắt đầu phẫu thuật, chỉ khi nào nộp tiền, mới có thể tiến hành.
“Làm phiền cô nhanh tay một chút, chúng tôi đang rất gấp, cảm ơn!” Lâm Vân lên tiếng thúc giục.
“Thúc cái gì mà thúc! Tôi đã bảo rồi, chờ một chút! Đến đây ai mà chẳng bảo mình gấp! Chờ không được thì đi chỗ khác!” người phụ nữ béo khó chịu nói, giọng điệu rất nặng nề.
Lâm Vân nghe vậy, lập tức hơi nhíu mày. Lâm Vân tự thấy mình vừa rồi đã rất khách khí, nhưng thái độ của người phụ nữ béo này khiến Lâm Vân rất khó chịu!
"Thứ nhất, xin cô nói chuyện khách khí một chút! Thứ hai, lập tức lăn đến đây làm cho ta!" Lâm Vân giọng lạnh lùng quát lên.
Nếu người phụ nữ béo này thái độ ngang ngược, Lâm Vân cũng không cần phải khách khí nữa.
Bộp!
“Sao anh lại nói chuyện kiểu đó!” Người phụ nữ béo nghe Lâm Vân nói, tức thì đặt mạnh điện thoại xuống bàn, đồng thời đứng phắt dậy, trừng mắt nhìn Lâm Vân với vẻ mặt giận dữ.
“Anh dám nói chuyện với tôi như thế à? Vậy hôm nay tôi cứ giữ đấy không cho anh làm thủ tục, nếu muốn tôi làm nhanh cho, thì anh lập tức nói xin lỗi tôi ngay!” Cô nhân viên quầy thu tiền dữ dằn nói, thái độ cực kỳ ngạo mạn, hung hăng phách lối.
"Một nhân viên thu phí quèn, mà cũng dám phách lối như vậy sao?" Trong mắt Lâm Vân lóe lên một tia lạnh lẽo.
Ngay sau đó, Lâm Vân quay sang phân phó với Cá Mập Trắng: “Cá Mập Trắng, đi đến phòng làm việc của viện trưởng, gọi viện trưởng tới! Cứ báo danh ta là được!”
Lâm Vân khi đến đây, đang ăn cơm cùng Cá Mập Trắng và Cô Lang, cho nên Cá Mập Trắng đương nhiên đi theo, Cô Lang thì khỏi phải nói, vẫn luôn núp trong bóng tối bảo vệ hắn.
"Vâng, Vân Ca, tôi đi ngay!" Cá Mập Trắng gật đầu, sau đó nhanh chóng chạy đi.
Lâm Vân lại nhìn vào trong cửa sổ người phụ nữ béo, giọng nói lạnh như băng: "Ta cho cô cơ hội cuối cùng, trước khi viện trưởng của các người đến, lập tức làm thủ tục cho ta, nếu không, ta sẽ khiến cô phải trả giá thật đắt!"
“Ôi, anh đang giả bộ làm gì mà ghê vậy? Nhìn anh thì làm được gì? Anh quen biết viện trưởng của chúng tôi sao? Đừng có mà hù dọa tôi!” Cô nhân viên thu tiền chế giễu.
"Đ.M mày!" Lâm Vân cũng nổi giận, mình đang vội cho mẹ của Vương Tuyết nhập viện mà, con mụ béo này cứ thích gây sự với mình?
Nếu là ngày thường, Lâm Vân có thể từ từ chơi với loại người này, nhưng bây giờ Lâm Vân không có tâm trạng nói nhảm với ả.
Tức giận, Lâm Vân quay người cầm lấy bảng nhắc nhở bằng sắt, rồi đập mạnh vào cửa sổ thu tiền.
"Rầm!"
Cửa sổ kính vang lên một tiếng động lớn. Vì là kính cường lực nên không vỡ. Nhưng nhân viên thu ngân bên trong đã giật mình hốt hoảng.
“Bảo an! Bảo an, ở đây có người gây sự!” Nhân viên thu tiền cầm bộ đàm bên cạnh lên gọi người.
Lâm Vân đập một lần không được, lại giơ lên đập lần thứ hai.
“Rầm! Rầm!” Lâm Vân đập liên tục nhiều lần, nhưng vì đây là kính cường lực, Lâm Vân căn bản không thể đập vỡ.
Nhân viên thu ngân thấy Lâm Vân đập không vỡ, cô ta hoàn toàn yên tâm.
"Ha ha, cậu cứ đập đi, có đập được không? Anh dám công khai gây rối ở bệnh viện, đợi bảo an tới bắt anh vào đồn, ít nhất phải giam anh một tuần!” Nhân viên thu ngân cười lớn.
Vương Tuyết bên cạnh, ban đầu có chút lo lắng, nhưng khi nghĩ đến thân phận của Lâm Vân, cuối cùng cũng an lòng.
Vì tiếng Lâm Vân đập cửa kính lớn, rất nhiều bệnh nhân đi ngang qua trong bệnh viện đều chú ý tới.
“Thằng nhóc này sao lại đập vào cửa sổ thu tiền vậy?”
"Chắc chắn là con mụ béo trong cửa sổ chọc giận nó, thái độ của con mụ đó lúc nào cũng tệ cả."
"Đúng vậy, con mụ béo ở quầy thu tiền kia thái độ rất tệ, mỗi lần đến nộp tiền, cứ như ai thiếu nó cả triệu vậy, loại người này đáng bị dạy cho một trận!"
“Tiếc là, e là thằng nhóc này phải chịu thiệt rồi, anh xem bảo an chạy đến kìa!”
Quả nhiên, lúc này tám bảo an lao tới.
“Bảo an! Bảo an! Nhanh lên tóm thằng gây sự này lại!” Cô nhân viên thu tiền la lớn.
Tám bảo an cùng nhau rút dùi cui ra, chuẩn bị khống chế Lâm Vân.
"Dừng tay!" Một tiếng quát lớn vang lên.
Ngay sau đó, một người đàn ông bụng phệ trung niên, mặt mày nghiêm nghị đi tới, bên cạnh còn có Cá Mập Trắng.
"Chu Viện trưởng!" Mấy bảo an nhìn, đúng là Chu Viện trưởng, họ vội vàng chào hỏi.
“Viện trưởng vậy mà cũng bị kinh động?” Những bệnh nhân vây xem xung quanh không khỏi ngạc nhiên.
"Anh rể, sao anh lại đến đây! Cái thằng nhóc này đang gây sự, còn đập cả cửa kính, anh mau kêu bảo an bắt nó lại!" Nhân viên thu ngân hướng về phía viện trưởng lớn tiếng nói.
“Anh rể?” Lâm Vân sững người.
Ra là, cô nhân viên này là em vợ của viện trưởng, thảo nào cô ta kiêu ngạo như vậy, thảo nào khi Lâm Vân nói gọi viện trưởng đến, cô ta cũng không hề sợ hãi.
Chu Viện trưởng trừng mắt nhìn nhân viên thu ngân một cái, rồi lau mồ hôi lạnh trên trán, nhanh chân chạy đến trước mặt Lâm Vân.
“Lâm Tổng Giám đốc, trên đường tới, người của ngài đã nói với tôi sự tình rồi, thật sự xin lỗi!” Chu Viện trưởng lộ vẻ kinh hãi.
Trước đây, Cá Mập Trắng từng nằm viện ở đây, Lâm Vân và viện trưởng đã quen biết nhau, cho nên viện trưởng nhận ra Lâm Vân, ông ta cũng rất rõ thân phận và bối cảnh của Lâm Vân.
"Chu Viện trưởng, nếu ông mà không đến, tôi đã định gọi cho Công ty Bảo an Hoa Đỉnh của mình rồi, cho người tới đập nát cái bệnh viện của ông!” Lâm Vân híp mắt, lạnh lùng nói!
Chu Viện trưởng nghe vậy, lập tức sợ hãi đến toàn thân run rẩy. Thật sự thì, ông ta chỉ là viện trưởng bệnh viện, có lẽ oai phong trong mắt người bình thường, nhưng viện trưởng hiểu rất rõ, với thân phận và địa vị của Lâm Vân, muốn lật đổ ông ta chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Những bệnh nhân xung quanh khi chứng kiến cảnh này, ai nấy đều kinh ngạc.
“Đây là tình huống gì? Viện trưởng sao lại khúm núm trước thằng nhóc này?”
“Xem ra, thằng nhóc này không phải là người bình thường rồi! Thảo nào dám đập cả cửa kính.”
Nhân viên thu ngân thấy viện trưởng cúi đầu khom lưng trước Lâm Vân, cô ta cũng lộ vẻ kinh hãi.
“Anh rể, anh làm gì mà phải cúi đầu trước nó?” Cô ta một mặt ngơ ngác hét lớn.
"Cô câm miệng cho tôi!" Chu Viện trưởng hung hăng trừng mắt nhìn cô ta.
"Chu Viện trưởng, việc thứ nhất bây giờ, là lập tức sắp xếp phẫu thuật cho mẹ của bạn tôi! Rõ chưa?" Lâm Vân lạnh giọng nói.
Viện trưởng gật đầu như gà mổ thóc: "Vâng vâng vâng, tôi lập tức sắp xếp, còn chi phí, Lâm Tổng không cần phải lo, toàn bộ do bệnh viện chúng tôi chi trả, coi như là bồi tội với Lâm Tổng."
Ngay sau đó, viện trưởng quay sang y tá trưởng đang đứng bên cạnh kêu lên: “Lưu Hộ sĩ trưởng, cô lập tức truyền lệnh của tôi, sắp xếp bác sĩ mổ chính, bất kể bây giờ bác sĩ mổ chính đang làm gì, lập tức dừng lại, lập tức sắp xếp phẫu thuật cho mẹ của bạn Lâm Tổng, đây là ưu tiên số một, mọi việc khác đều để sau.”
"Vâng vâng vâng!" y tá trưởng gật gật đầu, sau đó nhanh chóng chạy đi sắp xếp.
Lâm Vân gật gật đầu, phẫu thuật bắt đầu sắp xếp rồi, Lâm Vân cũng yên tâm, có thời gian tính sổ với cô nhân viên béo này.
"Cô đi ra cho tôi!" Viện trưởng quát lớn về phía nhân viên béo bên trong.
Nhân viên béo thấy viện trưởng nổi giận, cô ta không dám nói nhiều.
Rất nhanh, cô ta đi ra ngoài.
"Còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau xin lỗi Lâm Tổng!” Viện trưởng mặt mày tái mét quát lớn vào mặt cô nhân viên.
"Anh rể, hắn ... hắn rốt cuộc là ai vậy!" nhân viên béo nhịn không được lên tiếng hỏi.
Cô ta rất muốn biết, người này rốt cuộc là ai, mà khiến anh rể của cô ta, đường đường là viện trưởng, phải sợ hãi như vậy.
Viện trưởng mặt mày nghiêm nghị nói với nhân viên thu ngân: "Cô thậm chí còn không biết mình đắc tội với ai sao? Vị này, là Chủ tịch chi nhánh Thanh Dương của Tập đoàn Hoa Đỉnh! Cô biết chưa?!"
"Hoa ... Hoa Đỉnh chủ tịch? Trời ạ!" Nhân viên thu ngân nghe được thân phận của Lâm Vân thì kêu lên một tiếng kinh hãi, cô ta cảm thấy đất trời quay cuồng, cả người đứng không vững, cô ta vậy mà đắc tội với nhân vật lớn cỡ này sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận