Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 207: trong truyền thuyết Lâm Gia

"Mẹ nó Hoàng Mao, ngươi đây là đắc tội với ai vậy!" Cơ Ca sắc mặt cũng khó coi. Ngay cả An Manh cũng bị số đông người đối diện dọa đến không dám nói lời nào. Số người hai bên chênh lệch quá xa.
"Hoàng Mao, chuyện này ta không giúp được ngươi, tự ngươi giải quyết đi." Cơ Ca nói. Hiển nhiên Cơ Ca biết mười mấy người bọn hắn căn bản đánh không lại đối phương. Sau khi nói xong, Cơ Ca lập tức vung tay lên, rồi quay người ngồi lên chiếc Quỷ Hỏa Ma Thác của hắn, mười mấy người hắn mang đến cũng nhao nhao lên xe.
"Cơ Ca! Cơ Ca ngươi đừng đi mà!" Hoàng Mao vội vàng cuống lên. Nhưng Cơ Ca căn bản không phản ứng thỉnh cầu của hắn.
"Ầm ầm!" Theo tiếng ầm ầm của Quỷ Hỏa Ma Thác, Cơ Ca mang theo người của hắn trực tiếp rời khỏi hiện trường.
"Cái này... anh yêu ơi chuyện này là thế nào vậy! Đại ca, sao anh lại bỏ đi như vậy." An Manh cũng luống cuống. An Manh tuy rất chờ mong đánh nhau, nhưng đó là khi bọn họ thắng chứ không phải bị treo lên đánh thế này!
"Ta... ta..." Hoàng Mao một mặt bất đắc dĩ.
"Các huynh đệ, vây lại cho ta!" Tên tóc đỏ rống to một tiếng. Lập tức, hơn 40 người xông thẳng đến, vây quanh ba người Lâm Vân.
Tên tiểu thanh niên tóc đỏ đi lên phía trước. "Hoàng Mao! Người của ngươi gọi đều bị dọa chạy rồi, ngươi còn đánh với ta thế nào?" Tên tóc đỏ đắc ý nói.
"Ca, chuyện trước đó hoàn toàn là hiểu lầm! Hiểu lầm thôi mà!" Hoàng Mao cười trừ nói.
"Hiểu lầm cái rắm!" Tên tiểu thanh niên tóc đỏ hét lớn một tiếng, đồng thời túm chặt tóc Hoàng Mao, sau đó hung hăng tát hai cái. "Cho lão tử quỳ xuống! Dập đầu nhận lỗi!" Tên tiểu niên khinh kêu gào.
Hoàng Mao nhìn hơn 40 người xung quanh, chỉ đành gật đầu. "Ta quỳ! Ta quỳ!"
Ngay sau đó, Hoàng Mao quỳ xuống đất dập đầu nhận lỗi. Đối phương hơn bốn mươi người, mà hắn chỉ có một mình, cho nên hắn trực tiếp chọn cách nhận thua!
"Hoàng Mao, ngươi... ngươi sao lại sợ thế! Ngươi còn ba hoa là ngươi lợi hại lắm cơ mà! Không ngờ ngươi lại quỳ xuống dập đầu!" An Manh thấy Hoàng Mao lại quỳ xuống dập đầu, tức giận quát lớn, nàng thậm chí không còn gọi thân yêu mà chỉ gọi Hoàng Mao.
Thấy Hoàng Mao quỳ xuống, Lâm Vân không thấy chút kỳ quái nào. Vì Lâm Vân một mực không hề cảm thấy tên Hoàng Mao này có năng lực gì, lộ nguyên hình chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Hoàng Mao căn bản không để ý tới An Manh, mà tiếp tục cầu xin tên tiểu thanh niên tóc đỏ: "Ca, cầu xin ngươi tha cho ta đi."
"Tốt thôi, đem bạn gái nhỏ của ngươi cho ta chơi đùa, ta liền tha cho ngươi." tên tiểu niên khinh tóc đỏ cười nói.
"Ca, tùy ý ngươi!" Hoàng Mao cười gượng nói.
"Coi như ngươi thức thời!" Tên tiểu niên khinh tóc đỏ đá ngã Hoàng Mao, rồi tiến về phía An Manh.
"Hoàng Mao, đồ hỗn đản!" An Manh nghe thấy Hoàng Mao nói “tùy ý ngươi”, liền tức giận gào toáng lên.
Lúc này, tên tiểu niên khinh tóc đỏ đã đứng trước mặt An Manh. "Tiểu nữu, bạn trai ngươi không bảo vệ được ngươi, ngươi theo ta thì thế nào? Ta tối nay sẽ cho ngươi vui vẻ thoải mái." Tên tiểu niên khinh tóc đỏ nói, đồng thời dùng một ngón tay bốc cằm An Manh lên.
"Cút ngay!" An Manh giận dữ hất tay hắn ra. Tên tiểu niên khinh tóc đỏ lập tức nổi giận. "Sao, mời rượu không uống lại thích uống rượu phạt!"
Tên tiểu niên khinh tóc đỏ vừa dứt lời, liền giơ tay tát thẳng vào mặt An Manh.
"Bành!" Khi tay hắn chuẩn bị chạm vào mặt An Manh thì cổ tay của hắn bị bắt lại. Người bắt cổ tay hắn chính là Lâm Vân.
"Vị tiểu huynh đệ này, đánh phụ nữ là không tốt nha?" Lâm Vân lạnh giọng nói. Dù sao An Manh là em gái An Tiểu Nhã, Lâm Vân đã hứa với An Tiểu Nhã sẽ giúp nàng, tự nhiên không thể để An Manh bị đánh.
"Dựa vào, mày là thằng nào! Bạn trai nó còn chẳng quan tâm đến nó, mày ở đây xen vào làm gì, không muốn ăn đòn thì cút qua một bên." Tên tiểu niên khinh tóc đỏ trợn mắt hung tợn nhìn Lâm Vân.
"Đại thúc mau cứu ta! Đừng bỏ mặc ta!" An Manh túm lấy tay Lâm Vân. Lúc này An Manh đã bị dọa sợ không ít, hiện tại người duy nhất cô có thể cầu cứu chỉ có Lâm Vân.
Lâm Vân nhìn An Manh, lắc đầu nói: "Bây giờ ngươi đã biết, việc kiểu này không phải là trò chơi, đúng chứ?"
Ngay sau đó, Lâm Vân ngẩng đầu lên, nhìn về phía tên tiểu niên khinh tóc đỏ. "Cho các ngươi cơ hội sống sót, đừng ở đây diễn trò khoe mẽ nữa, từ đâu tới thì về chỗ đó đi, thế lực ngầm chân chính không phải loại các ngươi đang diễn thế này." Lâm Vân thản nhiên nói.
"Mày ở đây bày đặt cái gì? Có giỏi thì gọi người tới đi!" Tên tiểu niên khinh tóc đỏ cười lạnh nói.
"Ai... Được thôi, vậy ta chiều theo ý ngươi, ta hôm nay liền cho các ngươi thấy thế nào là thế lực ngầm." Lâm Vân thản nhiên nói.
Lâm Vân biết đám tiểu niên khinh này đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, mình chỉ cảnh cáo bọn chúng không ăn thua, phải tỏ rõ sự cứng rắn mới được. Ngay sau đó, Lâm Vân móc điện thoại gọi ra ngoài.
Sau khi phân phó vài câu ngắn gọn, Lâm Vân liền cúp máy.
"Nhãi ranh, gọi người đúng không? Tốt thôi, tao đợi!" Tên tiểu niên khinh tóc đỏ ngạo nghễ nói.
Lâm Vân quay đầu nhìn An Manh. An Manh không còn giễu cợt Lâm Vân như trước, vì khi tên tiểu niên khinh tóc đỏ kia định khi dễ nàng, Lâm Vân lại đứng ra giúp nàng đỡ một cái tát kia. Điều này khiến An Manh có chút rung động, cũng cảm thấy một chút cảm động.
"Đại thúc, trước kia ta có chút oan uổng cho ngươi thật, ngươi không phải là kém cỏi!" An Manh nói. Chỉ bằng việc Lâm Vân dám một mình đứng ra khiêu chiến với đám người tóc đỏ kia, An Manh không còn cho rằng Lâm Vân là kém cỏi nữa. Ngược lại là Hoàng Mao, người mà nàng vẫn cho là rất ngầu, vừa rồi lại biến thành kẻ yếu kém, vậy mà lại quỳ xuống xin tha thứ.
Lâm Vân cười cười: "Trước kia khi ngươi nói ta kém cỏi, ta cũng đã nói, chưa chắc ta hay bạn trai ngươi ai mới là kẻ kém cỏi."
"Bất quá đại thúc, ngươi... ngươi thật sự gọi được người tới sao?" An Manh yếu ớt hỏi. Lúc này An Manh có vẻ vô cùng lo lắng.
"Có lẽ có thể đấy." Lâm Vân vừa cười vừa nói.
"Đại thúc, đã lúc này rồi, ngươi đừng đùa được không?" An Manh lườm Lâm Vân.
"Vậy ngươi cảm thấy ta có thể gọi được người tới không?" Lâm Vân cười đầy ẩn ý.
"Đương nhiên là không gọi được." An Manh lắc đầu.
"Một lát nữa ngươi sẽ biết thôi!" Lâm Vân không nói thêm gì nữa. Nhưng An Manh cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể chờ đợi.
Khoảng mười phút sau, một chiếc xe thể thao lao vút lên dẫn đầu, mười chiếc xe thương vụ đen bóng theo sau, tất cả đều mở đèn nháy, từ từ chạy tới. Biển số xe màu đen dẫn đầu kia, dễ thấy con số 3333.
"Ta dựa vào, đây là vị đại nhân vật nào đến, phô trương lớn vậy!" Những thanh niên xung quanh bị trận thế này dọa cho giật nảy mình.
"Biển số xe 3333, cái này... đây không phải biển số xe của Long Ca sao?" Tên tiểu niên khinh tóc đỏ kinh hô lên.
"Cái gì? Long Ca!" Mấy thanh niên xung quanh đều kinh hô lên. Những tên thanh niên xã hội này đương nhiên biết Long Ca là ai, đó là một nhân vật nổi tiếng ở Thanh Dương Thị!
"Long Ca sao lại đột nhiên tới đây? Chẳng lẽ đến quán bar uống rượu sao?" Tên tiểu niên khinh tóc đỏ nói.
An Manh nghe mấy câu này cũng kinh ngạc theo. "Oa, đây là xe của Long Ca sao? Trước đây ta còn nói không biết bao giờ mới có cơ hội được gặp nhân vật lớn như vậy, không ngờ lập tức sắp được gặp!" An Tiểu Manh kích động nói.
Từ trên chiếc Mercedes đi xuống một nam tử trung niên hổ báo uy nghiêm, đó chính là Long Ca. Sau mười chiếc xe thương gia kia, có tổng cộng mấy chục người đi xuống. Mấy chục người này, mỗi người đều mặc âu phục, đeo kính đen, dáng người cường tráng, khí thế ngút trời.
Dưới sự dẫn dắt của Long Ca, mấy chục người này cùng nhau bước về phía bên này, khí thế mạnh hơn không biết bao nhiêu lần so với mấy thanh niên kia. Mấy tên tiểu niên khinh kia nhao nhao lui lại, không dám cản đường. Đùa à, đây chính là Long Ca đó!
Rất nhanh, đám người này đã đi đến trước mặt Lâm Vân. "Lâm Gia, Tiểu Long đến đưa tin!" Long Ca cúi đầu với Lâm Vân.
"Lâm Gia!" Bảy mươi tên đại hán phía sau, đồng loạt cúi người chào với Lâm Vân, khí thế ngút trời! Trong chốc lát, xung quanh trong nháy mắt lâm vào tĩnh lặng như tờ.
An Manh che miệng, cả người đều ngơ ngác. An Manh nằm mơ cũng không nghĩ đến Lâm Vân vậy mà thật sự gọi được người đến, lại còn là người đáng sợ đến như vậy!
Tên tiểu niên khinh tóc đỏ và đám người, thì bị dọa cho mặt cắt không còn giọt máu! Ngay cả Hoàng Mao, kẻ vẫn còn đang quỳ dưới đất cũng hoàn toàn ngây dại. Bọn hắn nằm mơ cũng không thể ngờ rằng Long Ca, người nổi danh ở Thanh Dương Thị, lại là người Lâm Vân gọi đến!
Lâm Vân quay đầu nhìn tên tiểu niên khinh tóc đỏ kia. "Nhãi ranh, tao gọi người đến, mày thấy hài lòng không?" Lâm Vân mang theo nụ cười ẩn ý.
"Ngươi... Ngươi chính là vị Lâm Gia trong truyền thuyết sao?" Tên tiểu niên khinh tóc đỏ sợ hãi nhìn Lâm Vân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận