Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 32 một nụ hôn

Chương 32 một nụ hôn “Có thể, có thể, có thể! Đương nhiên có thể! Tiên sinh ngài yên tâm, ta cái này đi làm ngay.” Ngô Tang cười nịnh liên tục gật đầu. Ngay sau đó, Ngô Tang quay đầu về phía một nhân viên phục vụ nói: “Đi! Nhanh lên gọi Linh Linh đến!” “Vâng, Ngô Tổng!” Nhân viên phục vụ gật đầu sau đó, liền vội vàng quay người chạy đi. Một bên Vương Tuyết, nhìn thấy cảnh này, trong lòng vô cùng nghi hoặc, nàng chỉ thấy Lâm Vân lấy ra một tấm thẻ, thái độ của ông chủ liền đột ngột trở nên cung kính? Đương nhiên, Vương Tuyết cũng không nhận ra tấm thẻ VIP kim cương kia, trong mắt nàng, nó đơn giản chỉ là một tấm thẻ ngân hàng trông có vẻ tinh xảo mà thôi. Nếu như nàng nhận ra tấm thẻ này, e là đã không nghi ngờ nữa rồi. Nhân viên phục vụ sau khi rời đi. “Không biết tiên sinh họ gì?” Ông chủ Ngô Tang tươi cười hỏi thăm “Ta gọi Lâm Vân.” Lâm Vân hờ hững nói một câu. “Lâm Vân?” Ông chủ Ngô Tang lẩm bẩm một tiếng, hắn cảm thấy gần đây có vẻ như nghe ai đó nhắc đến cái tên này, nhưng là cụ thể là ai, hắn lại không thể nhớ ra. Đúng lúc này, Linh Linh bước nhanh đến. “Ông chủ.” Linh Linh mỉm cười chào hỏi Ngô Tang. Lúc này Linh Linh, lộ vẻ không hề sợ sệt, nàng có thể ngồi vào vị trí quản lý quầy rượu, cũng là vì có mối quan hệ riêng tư với ông chủ Ngô Tang. “Linh Linh à, đêm nay ngươi chỉ cần làm một chuyện là được rồi, đó chính là phải tiếp đón hai vị khách quý này thật tốt.” Ông chủ Ngô Tang cười híp mắt nói. Linh Linh lập tức hơi giật mình. “Ngô Tổng, anh...... Anh lại bảo em tiếp rượu bọn họ sao? Em là quản lý, không phải là gái rót rượu!” Linh Linh tỏ vẻ giận dữ. “Cái này đương nhiên ta biết, ngươi chỉ cần chịu khó một chút là được mà.” Ngô Lão Bản vừa cười vừa nói. “Em không làm!” Linh Linh bĩu môi, ngữ khí kiên quyết. Đối với Linh Linh, việc phải đi rót rượu cho Vương Tuyết, việc phải hầu hạ Vương Tuyết, có đ·ánh c·hết nàng nàng cũng không muốn làm. Ngô Lão Bản nghe vậy xong, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm. “Linh Linh, đừng có được mặt mà không biết x·ấ·u hổ! Ta nói lại lần nữa, đêm nay ngoan ngoãn ở đây rót rượu cho ta!” Ngô Lão Bản lạnh giọng nói. “Ngô Tổng, anh sao lại giúp bọn họ như thế, anh xem quần áo bọn họ mặc kìa, tuyệt đối không có nhiều tiền đâu, cùng lắm cũng chỉ có chút tiền lẻ mà thôi.” Linh Linh phản bác. “Bốp!” Linh Linh vừa dứt lời, Ngô Lão Bản liền giáng một cái tát thẳng vào mặt nàng. Bị t·á·t bất ngờ, Linh Linh lộ vẻ mặt không thể tin nổi nhìn Ngô Lão Bản, nàng không ngờ rằng, ông chủ vậy mà lại vì Lâm Vân và Vương Tuyết mà đ·á·n·h nàng? Hơn nữa Linh Linh biết, Vương Tuyết đang ngồi bên cạnh nhìn nàng, việc bị t·á·t trước mặt Vương Tuyết khiến nàng cảm thấy càng mất mặt. Ngay sau đó, Ngô Lão Bản chỉ vào Linh Linh, hung hăng nói: “Con đĩ thúi, đừng có mà được mặt lên mặt! Vị Lâm tiên sinh này muốn ngươi tiếp rượu, đó là đang coi trọng ngươi đó! Đừng quên cái chức quản lý của ngươi là do ông đây cho, ông đây bảo ngươi làm quản lý thì ngươi làm, ông đây bảo ngươi làm gái rót rượu thì ngươi cũng phải làm cho ta!” Một tràng chửi mắng, Linh Linh trực tiếp bị chửi khóc. Bất quá, Ngô Lão Bản cũng không buông tha. “Chức quản lý của ngươi, chỉ là do ngươi dùng thân thể đổi lấy, chẳng lẽ ngươi không biết sao? Ngươi là cái thá gì? Ông đây một câu cũng có thể khiến ngươi biến khỏi nơi này!” Ngô Lão Bản mắng. Lời này vừa nói ra, một bên Vương Tuyết không khỏi che miệng, tỏ vẻ kinh ngạc, nàng không ngờ rằng, chức quản lý của Linh Linh, lại là dùng thân thể của mình đổi lấy. Linh Linh nghe Ngô Lão Bản nói ra chuyện này, nàng lại càng cảm thấy mất hết mặt mũi. “Ông chủ đừng nói nữa, em rót! Em rót!” Linh Linh chỉ có thể gật đầu, nàng biết, ông chủ đã n·ổi giận đến mức này rồi, chứng tỏ nàng căn bản không có lựa chọn nào khác. “Hừ, đúng là một con đĩ t·i·ệ·n· t·ử, không cho ngươi chút nhan sắc thì ngươi không biết trời cao đất dày.” Ngô Lão Bản lạnh giọng nói. Trong mắt Ngô Lão Bản, Linh Linh chẳng qua chỉ là một món đồ chơi bình thường mà thôi, còn thân phận của Lâm Vân hắn vẫn chưa rõ, có lẽ là một nhân vật mà hắn không dám đắc t·ộ·i, đương nhiên hắn sẽ không vì Linh Linh mà đi đắc t·ộ·i Lâm Vân! Dừng một chút, Ngô Lão Bản lại xụ mặt nói tiếp: “Phục vụ hai vị khách quý cho thật tốt vào, nếu để khách quý có gì không vừa ý, ta sẽ hỏi tội ngươi đấy, rõ chưa?” “Dạ...dạ...” Linh Linh yếu ớt gật đầu. Ngô Lão Bản thấy vậy, liền nở nụ cười nhìn về phía Lâm Vân, nói: “Lâm tiên sinh, ngài cứ chơi thoải mái, cần gì cứ bảo nhân viên gọi ta.” “Được, ngươi đi đi.” Lâm Vân phất tay với hắn. Ngô Lão Bản sau khi rời đi. “Còn ngẩn người ra đó làm gì? Mau tranh thủ rót rượu nâng ly đi!” Lâm Vân lạnh giọng nói với Linh Linh. Linh Linh cúi đầu, ngoan ngoãn tiến lên rót rượu cho Lâm Vân và Vương Tuyết. Đúng lúc này, Linh Linh vô tình thấy được tấm thẻ ngân hàng VIP kim cương thương hội mà Lâm Vân đặt trên bàn. “Thẻ VIP kim cương thương hội!” Linh Linh lập tức nhận ra được. Trong lòng nàng chợt nổi lên sóng lớn, nàng biết người có loại thẻ này, không giàu thì cũng quý! Nàng rốt cuộc đã hiểu ra, Lâm Vân không phải chỉ có chút tiền lẻ, rõ ràng chính là người có tiền! Nàng rốt cuộc cũng hiểu, mình đã chọc phải một nhân vật đáng sợ đến mức nào. Vương Tuyết vậy mà lại tìm được một người bạn trai có tiền như thế? Nàng vừa hâm mộ! Ghen tị! Lại vừa hận! Nhưng lại chẳng làm được gì. Có một người bạn trai giàu có như thế làm chỗ dựa cho Vương Tuyết, vậy thì nàng còn đấu với Vương Tuyết kiểu gì? Lúc Linh Linh rót rượu cho Vương Tuyết, Vương Tuyết đột nhiên mở miệng nói: “Linh Linh, không ngờ rằng việc ngươi ngồi vào vị trí quản lý, lại là do dùng thân thể của mình đổi lấy, ngươi làm vậy có đáng không?” Trước kia, mỗi khi Vương Tuyết thấy Linh Linh, kiểu gì cũng cảm thấy tự ti, kiểu gì cũng cảm thấy mình không bằng Linh Linh, nhưng kể từ giờ phút này, nàng không còn cảm giác như vậy nữa. Hơn nữa, trải qua những chuyện vừa nãy, sự uất ức trong lòng nàng, xem như cũng đã trút bỏ được phần nào. Lâm Vân cũng lên tiếng: “Một kẻ dựa vào thân thể đổi lấy chức quản lý, còn không biết x·ấ·u hổ mà cứ hay mang ra khoe mẽ, ta thật không biết ngươi lấy mặt ở đâu ra.” Linh Linh nghe vậy, xấu hổ đỏ bừng cả mặt, chỉ hận không thể tìm một cái hố để chui xuống, sự tự cao khi ở trước mặt Vương Tuyết của nàng, đã sớm tan thành mây khói. “Linh Linh, hôm nay chỉ coi như là cho ngươi một chút t·rừng t·rị nho nhỏ thôi, sau khi về nhà nhớ nói với mẹ ngươi, mẹ con các ngươi về sau nếu còn dám dùng giọng điệu mỉa mai châm chọc Vương Tuyết, ta có thể đảm bảo, ta sẽ khiến cho nhà các ngươi phải xong đời!” Lâm Vân nheo mắt nói. “Em…Em biết rồi ạ.” Linh Linh run rẩy gật đầu. Nàng biết, một người có thể sở hữu thẻ VIP kim cương thương hội, muốn đối phó nàng, e là dễ như trở bàn tay. Vì vậy từ nay về sau, dù có mượn nàng 100 lá gan, nàng về sau cũng tuyệt đối không dám giễu cợt Vương Tuyết nữa... Sau khi ra khỏi quầy rượu. Mặt của Lâm Vân và Vương Tuyết đều có chút ửng hồng. Hai người bình thường đều không hay u·ố·n·g· r·ư·ợ·u, nhưng vừa rồi ở quán bar, hai người uống cả rượu ngon và rượu đắt tiền không ít. Đương nhiên, lúc thanh toán tiền, Vương Tuyết cũng không nhìn thấy số tiền cụ thể, nàng cũng không biết hai chai rượu kia đắt đến mức nào, nếu không có lẽ nàng đã không dám uống. Lâm Vân bắt xe đưa Vương Tuyết về nhà. Tại cửa nhà Vương Tuyết. “Lâm Vân, cảm ơn anh! Hôm nay em thật sự rất vui!” Vương Tuyết nở nụ cười ngọt ngào làm say lòng người. Ngay sau đó, Vương Tuyết chủ động tiến lên, nhón chân lên, hôn Lâm Vân một cái lên má. Sau khi hôn xong, Vương Tuyết ngượng ngùng, liền vội vàng quay người chạy vào nhà. “Cái này...” Lâm Vân nhìn bóng dáng xinh đẹp của Vương Tuyết khuất sau cánh cửa, lại sờ lên má vừa bị hôn, Lâm Vân chỉ cảm thấy trong lòng có một cảm giác khó tả... Ngày hôm sau. Buổi sáng Lâm Vân không đến trường, mà trực tiếp đến Hoa Đỉnh Tập Đoàn. Tình cảnh gia đình Vương Tuyết, Lâm Vân hôm qua đã tìm hiểu rõ, Lâm Vân tự nhiên muốn giúp đỡ cô. Nhưng mà, Lâm Vân lại không muốn trực tiếp đưa tiền cho Vương Tuyết, làm vậy có lẽ Vương Tuyết sẽ cự tuyệt. Cho nên, cách mà Lâm Vân nghĩ ra là, lấy danh nghĩa Hoa Đỉnh Tập Đoàn làm từ t·h·iệ·n, trao tặng tình yêu thương, để Lưu Ba đến nhà Vương Tuyết, giúp mẹ Vương Tuyết sắp xếp vào bệnh viện điều trị, đồng thời cũng với danh nghĩa hỗ trợ, đưa cho Vương Tuyết một khoản tiền. Như vậy, vừa có thể giúp được Vương Tuyết, lại không để Vương Tuyết biết là mình, càng không cần sợ cô sẽ từ chối. “Lâm Chủ Tịch!” Sau khi vào cửa, hai nhân viên bảo vệ ở cửa ra vào, vội vàng cúi đầu cung kính chào Lâm Vân. “Ừ, tinh thần hai người rất tốt đấy, ủng hộ việc này!” Lâm Vân vỗ vai hai người, sau đó trực tiếp vào công ty. Hai nhân viên bảo vệ được Lâm Vân động viên như vậy, đều k·í·c·h đ·ộ·n·g không thôi, bọn họ chỉ là bảo vệ, thân phận thấp bé, nếu như trước kia, cao quản của công ty còn chẳng thèm nhìn thẳng vào bọn họ. “Chủ tịch của chúng ta tốt thật!” “Đúng vậy, đúng vậy! Nhìn thấy chủ tịch đã cảm thấy thân thiện! Đi theo chủ tịch như vậy, không sợ không có tương lai tươi sáng! Hai nhân viên bảo vệ k·í·c·h đ·ộ·n·g nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận