Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 31 bồi tửu

Chương 31 bồi rượu. Linh Linh bị khí thế của Lâm Vân dọa cho toàn thân run rẩy, nàng khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn là nói ra hai chữ. “Không... Không tính.”
“Nếu không tính, vậy ngươi còn cứ đứng đây làm gì? Còn không tranh thủ thời gian mời chúng ta ra ghế dài! Nhớ kỹ, là ghế dài tốt nhất.” Giọng Lâm Vân không lớn, lại tràn đầy khí thế.
“Ngươi......” Linh Linh xanh mặt, đây là muốn bắt nàng hầu hạ sao?
“Ngươi cái gì mà ngươi? Chúng ta bây giờ là khách, phải hầu hạ khách biết không! Nếu hầu hạ không tốt, ta lập tức tìm ông chủ của các ngươi khiếu nại ngươi, hiểu chưa?” Lâm Vân lạnh lùng nói.
Linh Linh nghe vậy, sắc mặt càng trở nên khó coi. Nàng biết, nếu Lâm Vân thật sự tiêu hết hơn vạn ở đây, vậy nàng thật đúng là phải có thái độ phục vụ tốt, nếu không Lâm Vân khiếu nại nàng, tuyệt đối sẽ bị ông chủ trách mắng. Mà lại nàng vừa mới thấy tận mắt Lâm Vân vung tay liền chi mấy vạn, chứng tỏ Lâm Vân tuyệt đối có khả năng chi tiêu hơn 10.000.
“Ta hỏi ngươi có hiểu hay không, tai ngươi điếc không nghe thấy sao? Trả lời ta!” Lâm Vân tiếp tục quát.
“Hiểu... Hiểu rồi.” Linh Linh tuy trong lòng mười phần khó chịu, nhưng cũng chỉ có thể cố gượng cười.
“Nếu hiểu rồi, còn không mau dẫn đường!” Lâm Vân tiếp tục quát.
“Vâng... vâng, ta dẫn đường đây.” Linh Linh gắng gượng gật đầu.
Ngay sau đó, Linh Linh dẫn Lâm Vân cùng Vương Tuyết, đi về phía ghế dài. Rất nhanh, Linh Linh đưa hai người Lâm Vân đến một chỗ ghế dài. Sau khi hai người ngồi xuống.
“Đi lấy rượu.” Lâm Vân vẫy tay với Linh Linh.
Linh Linh gắng gượng gật đầu, rồi rời đi. Linh Linh đi được một đoạn, sắc mặt lập tức tối sầm.
“Chết tiệt! Cái tên bạn trai Vương Tuyết này, rõ ràng nhìn là một tên nghèo rớt mồng tơi, vậy mà có thể vung tay chi ra mấy vạn.” Linh Linh nghiến răng căm hờn nói.
Linh Linh bình thường hay khoe khoang sự ưu việt của mình với Vương Tuyết. Chuyện khiến Linh Linh vui vẻ nhất, chính là thấy Vương Tuyết sống khổ sở hơn mình! Nhưng vừa rồi Lâm Vân ngay trước mặt Vương Tuyết quát mắng nàng, việc này làm Linh Linh cảm thấy rất mất mặt trước Vương Tuyết, hết lần này tới lần khác nàng còn không có biện pháp gì!
“Hừ, ta xem bộ dạng của ngươi, giỏi lắm cũng chỉ có chút tiền lẻ, muốn khoe mẽ trước mặt ta, muốn giúp Vương Tuyết lấy lại mặt mũi? Nằm mơ! Ta nhất định sẽ khiến ngươi phải trả giá thật đắt!” Linh Linh nghiến răng, hung hăng nói.
Linh Linh trong lòng đã nghĩ ra cách để giáo huấn Lâm Vân.
“Tên nhãi, chẳng phải có tiền sao? Ta xem ngươi có thể có bao nhiêu tiền!” Linh Linh híp mắt.
“Còn có Vương Tuyết, cả đời này ngươi đừng hòng hơn được ta!” Ánh mắt Linh Linh độc địa.
Một bên khác, chỗ ghế dài.
“Lâm Vân, anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy vậy?” Vương Tuyết không kìm được hỏi.
“Lần trước chẳng phải ta nói cho em rồi sao, ta trúng xổ số giải nhì, được mấy chục vạn đó.” Lâm Vân cười nói.
“Vậy... Vậy anh cũng không thể tiêu như thế được, lãng phí quá.” Vương Tuyết mặt thành thật.
Đối với Vương Tuyết mà nói, mấy nghìn đã là rất nhiều tiền rồi, nhưng vừa rồi Lâm Vân tiện tay ném đi mấy vạn.
“Không sao, chỉ cần có thể làm cho con nhỏ Linh Linh đó bẽ mặt là được.” Lâm Vân cười nói.
Nói thật, mấy vạn đối với Lâm Vân mà nói, thực sự là chỉ là hạt cát trong sa mạc, lần trước ông ngoại đã cho Lâm Vân thêm mười tỷ tiền tiêu vặt rồi. Dừng lại một chút, Lâm Vân cười tiếp tục nói: “Thế nào? Nhìn thấy Linh Linh bị quê, dễ chịu hơn chút nào không?”
“Cũng đỡ hơn rồi, bất quá anh lúc nãy thật là hung dữ nha, ha ha ha.” Vương Tuyết che miệng nhỏ, bật ra tiếng cười thanh thúy dễ nghe.
Nói thật, mấy năm nay, vẫn luôn là Linh Linh chế nhạo Vương Tuyết, Vương Tuyết chưa từng thấy Linh Linh bẽ mặt, vừa rồi xem như đã thấy.
“Đối phó với kẻ ác, không hung một chút sao được?” Lâm Vân cười nói.
Dừng lại một chút, Lâm Vân cười tiếp tục nói: “Nếu em vẫn chưa hả giận thì không sao, vừa rồi chỉ là bắt đầu thôi, điều đặc sắc còn ở phía sau.”
Rất nhanh, Linh Linh dẫn theo mấy nhân viên phục vụ quay lại đây. Mấy nhân viên phục vụ mỗi người bưng rượu tây, rượu đỏ, trái cây và đồ nguội, đồ ăn vặt, lần lượt bày những thứ này lên trên bàn. Rượu tây là loại Louis 13 đỉnh cấp, rượu đỏ cũng là loại Lafite đỉnh cấp, những thứ này cộng lại, tổng cộng hơn 200.000. Linh Linh vì sao lại mang lên những loại rượu này? Mục đích rất đơn giản, chính là muốn cố ý làm khó Lâm Vân. Kế hoạch của nàng rất đơn giản, mang lên những loại rượu đắt nhất này, nếu Lâm Vân từ chối thanh toán cho những loại rượu này, vậy nàng có thể mượn cơ hội trào phúng, nói hắn ngay cả những loại rượu này cũng uống không nổi, dùng cách đó làm mất mặt Lâm Vân. Nếu Lâm Vân không từ chối, vậy thì càng tốt, nàng có thể thừa cơ hội này để Lâm Vân móc hầu bao, trong mắt Linh Linh, Lâm Vân nhiều nhất cũng chỉ có chút tiền lẻ, số tiền hơn 200.000 này tuyệt đối sẽ làm cho hắn khó mà chịu nổi. Thậm chí nàng còn đoán, Lâm Vân cũng có thể không móc ra được nhiều tiền như vậy, nếu thật sự là vậy thì tốt nhất, đến lúc đó Lâm Vân không có tiền trả, nàng có thể nhân cơ hội đó mà tính sổ với Lâm Vân.
“Đồ đã mang đủ, hai vị cứ từ từ thưởng thức.” Linh Linh cười nói, đặc biệt là hai chữ thưởng thức, cắn rất mạnh.
Nói xong, Linh Linh chuẩn bị rời đi.
“Đợi chút, cô đừng đi vội.” Lâm Vân gọi Linh Linh lại.
“Làm gì? Còn có chuyện gì sao?” Linh Linh quay đầu nhìn về phía Lâm Vân.
“Cô, đến đây bồi rượu.” Lâm Vân thản nhiên vẫy tay.
Linh Linh khẽ nhíu mày: “Anh nói gì? Bảo tôi bồi rượu? Xin lỗi, tôi là quản lý, không phải gái rót rượu! Nếu anh muốn gái rót rượu, tôi có thể gọi cho anh.”
“Không không không, ta chỉ muốn cô làm gái rót rượu thôi!” Lâm Vân nở nụ cười thâm thúy.
“Nằm mơ!” Linh Linh hung hăng nói.
“Xin lỗi, cô không có quyền từ chối, nếu cô từ chối, ta chỉ có thể gọi ông chủ của các cô đến.” Lâm Vân cười lạnh nói.
“Anh cứ gọi đi! Anh cho rằng tôi sợ anh gọi sao? Tôi không phải gái rót rượu, coi như anh có gọi ông chủ đến cũng vô dụng!” Linh Linh rốt cục không nhịn được mà hét lên.
Nói xong, Linh Linh lập tức quay người rời đi. Đối với Linh Linh mà nói, việc để cô bồi rượu cho Lâm Vân và Vương Tuyết, đây tuyệt đối là vô cùng nhục nhã, nếu thật sự như vậy, Vương Tuyết sẽ chế giễu cô là gái rót rượu. Cho nên đánh chết nàng cũng không chịu.
“Cứ yên tâm, ta đảm bảo cô sẽ tự nguyện thôi.” Lâm Vân cười lạnh nhìn theo bóng lưng Linh Linh.
“Khốn kiếp! Khốn kiếp! Vậy mà muốn mình làm gái rót rượu!” Đi được một đoạn, Linh Linh nắm chặt tay thành đấm.
“Hừ, cứ đắc ý đi, chờ đến khi tính tiền, đối mặt với con số tiêu dùng trên trời đó, ta xem ngươi làm sao!” Linh Linh nghĩ đến đây, tâm tình mới miễn cưỡng tốt lên chút ít.
Một bên khác.
Sau khi Linh Linh đi, Lâm Vân trực tiếp đưa tiền boa cho một nhân viên phục vụ khác, bảo anh ta đi gọi ông chủ đến. Sau khi nhân viên phục vụ đi.
“Lâm Vân, thôi đi, vừa nãy làm cho Linh Linh bẽ mặt rồi, em đã rất hài lòng.” Vương Tuyết mặt thành thật.
Trong mắt Vương Tuyết, những người có thể uống được loại rượu này, khẳng định đều là nhân vật rất ghê gớm, cô sợ chuyện làm lớn lên lại hại Lâm Vân.
“Yên tâm, mọi việc đều trong tầm tay.” Lâm Vân cười cười.
Ngay sau đó, Lâm Vân rót một ly rượu đỏ: “Vương Tuyết, đây là rượu đỏ hảo hạng đó, em nếm thử đi.”
Ước chừng năm phút sau, một người đàn ông trung niên bụng phệ xuất hiện trước mặt Lâm Vân.
“Xin chào, tôi là Ngô Tang, là ông chủ quán rượu này, xin hỏi hai vị tìm tôi có việc gì?” Người đàn ông trung niên Ngô Tang nói.
Lúc Ngô Tang nhận được tin, ban đầu ông ta không muốn đến, ông ta là một ông chủ đường đường sao lại tùy tiện ra gặp khách được? Nhưng khi nghe nhân viên phục vụ nói hai người này đã gọi hơn 200.000 tiền rượu, ông ta vẫn là quyết định đến một chuyến.
Lâm Vân nhấp một ngụm rượu, sau đó thản nhiên nói: “Ông chủ Ngô, tôi muốn cô quản lý Linh Linh của quán ông, đến đây bồi rượu.”
“Vị tiên sinh này, Linh Linh là quản lý, không phải gái rót rượu, nếu anh muốn tìm người rót rượu, tôi có thể giúp anh tìm mấy cô còn xinh hơn Linh Linh, thế nào?” Ngô Tang vừa cười vừa nói.
Lâm Vân đặt ly rượu xuống, lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, đặt lên bàn, rồi thản nhiên nói: “Không! Ta chỉ muốn để cô ta đến rót rượu.”
“Thẻ VIP kim cương thương hội!” Ông chủ Ngô Tang khóe mắt đột nhiên co giật, ông ta chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra tấm thẻ ngân hàng mà Lâm Vân vừa đưa.
Nhìn thấy tấm thẻ này, Ngô Tang trong lòng kinh hãi không thôi, ông ta nhìn ánh mắt Lâm Vân, cũng trở nên cung kính hơn nhiều. Bởi vì ông ta biết, để làm được tấm thẻ này, ít nhất phải có số tiền tiết kiệm lên đến hàng chục triệu. Mà lại loại thẻ này số lượng phát hành rất hạn chế, muốn cầm được tấm thẻ này, không những phải có tiền, còn phải có địa vị, Ngô Tang tự mình cũng không thể có được tấm thẻ này. Nói một cách khác, chỉ bằng việc Lâm Vân có thể xuất ra tấm thẻ này, ông ta có thể kết luận, tiền tài, thân phận và địa vị của Lâm Vân, có lẽ còn ở trên cả ông ta, loại nhân vật này, có thể nói là ông ta không đắc tội nổi.
“Thế nào ông chủ, yêu cầu vừa rồi của tôi, bây giờ ông làm được chưa?” Lâm Vân hờ hững nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận