Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 334: đến nhà Diệp Gia

Chương 334: Đến nhà Diệp Gia
Dược hoàn thần kỳ đã làm cho Phất Lan hoàn toàn tin phục. Thấy Frank chủ động cúi đầu xin lỗi, Lâm Vân cũng lười so đo với hắn.
"Lâm tiên sinh, ngài lại có thần dược như vậy, sao không đem bán ra bên ngoài? Nếu ngài đưa thứ này ra thị trường, nhất định có thể gây chấn động toàn thế giới, có lẽ ngài có thể kiếm lời thành người giàu nhất thế giới, hơn nữa còn có thể cứu sống vô số người." Frank kích động nói.
Lý Trạch Lương cũng lên tiếng: "Đúng vậy, Lâm Vân tiên sinh, vì sao ngài không bán ra ngoài? Cho dù bán đắt một chút, tôi nghĩ chắc chắn vẫn có người mua."
Lâm Vân cười lắc đầu: "Lý lão, đan dược khử bệnh này luyện chế rất khó, mỗi một viên đều vô cùng quý giá, căn bản không thể sản xuất số lượng lớn. Ta chỉ làm cho bạn bè, người thân của mình, sẽ không bán ra ngoài, cũng không có dư để mà bán."
Lý Trạch Lương giật mình gật đầu.
"Ha ha, nói vậy, ta rất có phúc khí đấy, lại có thể có được một viên. Bất quá, trước kia vì không tin tưởng Lâm tiên sinh, ngược lại là lãng phí mất một viên, thật hổ thẹn!" Lý Trạch Lương cười gượng nói.
"Chỉ cần Lý lão có thể giúp ta giải quyết Diệp Gia, không xem là lãng phí." Lâm Vân mỉm cười nói.
"Ha ha, đó là đương nhiên rồi, cứ yên tâm đi, ta tự mình giải quyết chuyện này cho cậu, tuyệt đối làm ổn thỏa. Mặt khác, ta rất muốn kết giao bạn bè với Lâm Vân tiên sinh, không biết Lâm Vân tiên sinh có bằng lòng không?" Lý Trạch Lương cười tủm tỉm nói.
Nói đùa, trong lòng Lý Trạch Lương, Lâm Vân chính là một Luyện Đan sư đó, e rằng toàn bộ Hoa Quốc cũng chẳng tìm đâu ra người Luyện Đan sư thứ hai. Chỉ cần kết giao được với Lâm Vân, về sau Lý Trạch Lương nếu có đau ốm gì, hoặc con cháu hắn có bệnh tật, hắn đều có thể cầu xin Lâm Vân cho đan dược!
Vậy nên, bây giờ không phải Lâm Vân muốn giao hảo với Lý Trạch Lương, mà là Lý Trạch Lương muốn chủ động kết bạn với Lâm Vân!
"Đương nhiên." Lâm Vân mỉm cười gật đầu.
Lâm Vân đương nhiên nguyện ý kết bạn với Lý Trạch Lương, có người bạn này, chính là có được một chỗ dựa núi lớn a! Ở khu vực Tây Nam này, có ai có bối cảnh chỗ dựa lợi hại hơn Lý Trạch Lương? Tuyệt đối không tìm ra người thứ hai! Lâm Vân tìm đến Lý Trạch Lương, chính là vì kéo mối quan hệ này gần lại.
"Lâm tiên sinh, đây là danh thiếp cá nhân của ta, phía trên có số điện thoại riêng của ta, 24/24. Lâm Vân tiên sinh có việc gì tìm ta, lúc nào cũng có thể gọi." Lý Trạch Lương đưa một tấm danh thiếp cho Lâm Vân.
"Được." Lâm Vân cười nhận danh thiếp.
"Lý lão, ta còn chút chuyện phải xử lý, xin phép đi trước." Lâm Vân nói.
"Được, ta tự mình đưa Lâm tiên sinh." Lý Trạch Lương vừa cười vừa nói.
Thư ký bên cạnh cùng nhân viên hộ lý đều thầm cảm thán, bình thường mấy nhân vật danh chấn một phương đến thăm Lý Trạch Lương, Lý Trạch Lương vì lý do sức khỏe đều là để thư ký đưa họ. Hôm nay, Lý Trạch Lương lại tự mình tiễn Lâm Vân, đủ thấy Lý Trạch Lương coi trọng Lâm Vân cỡ nào.
Cứ như vậy, Lý Trạch Lương một mạch đưa Lâm Vân ra đến tận cửa tòa nhà.
"Lý lão, tiễn đến đây thôi." Lâm Vân quay người lại nói.
"Lâm tiên sinh, chuyện cậu nhờ, ta bây giờ sẽ đi làm ngay. Có việc gì thì cứ liên lạc qua điện thoại." Lý Trạch Lương cười tủm tỉm nói.
Sau khi cáo biệt Lý Trạch Lương, Cá mập trắng đứng ở cửa vội vàng chạy theo hỏi han: "Vân Ca, sao rồi? Thành công không?"
Cá mập trắng trước đó không vào trong, ở ngoài chờ Lâm Vân nên không biết bên trong xảy ra chuyện gì.
"Đương nhiên." Lâm Vân cười gật gù.
"Tốt quá rồi! Có quyền thế của Lý Trạch Lương chống lưng, giải quyết Diệp Gia sẽ dễ dàng hơn nhiều." Cá mập trắng hưng phấn nhảy dựng lên.
Lâm Vân cười gật đầu, sau đó ngước nhìn lên trời, cười nói: "Không sai, lần này, Diệp Gia nên xong đời rồi!"
Dứt lời, trong hai con ngươi của Lâm Vân, đã trào lên một luồng sát ý nồng đậm. Ngay sau đó, Lâm Vân vung tay lên: "Đi, đi Diệp Gia! Mối thù của ta và Diệp Gia, hôm nay nên thanh toán!"
Từ khi Diệp Gia diệt Hoa Đỉnh, Lâm Vân chưa từng một khắc quên báo thù Diệp Gia, chỉ là khi đó thực lực không đủ. Hôm nay, Lâm Vân đã có đầy đủ thực lực, mà còn có được đủ lớn quyền thế. Thời cơ báo thù đã đến!
Cá mập trắng gật gật đầu, sau đó cùng Lâm Vân lên xe, xe hướng thẳng đến Diệp Gia nhanh chóng chạy đi.
Diệp Gia, trong đại sảnh biệt thự. Hơn mười nhân vật đứng đầu giới kinh doanh Kim Đô tề tựu ở đại sảnh.
Hôm nay Diệp Gia tổ chức tiệc gia đình, mở tiệc chiêu đãi những người này đến dùng cơm, toàn bộ đại sảnh phi thường náo nhiệt. Ba của Chu Tuấn cũng có mặt. Còn có rất nhiều nhân vật lớn khác của Kim Đô. Thậm chí cả Trịnh Kỷ, người được coi là 'ngưu b·ứ·c' nhất Kim Đô cũng ở đây. Lần trước, để đánh Hoa Đỉnh, chính là Mộ Dung gia tộc đã để Trịnh Kỷ ra tay hỗ trợ.
"Các vị lão bản, tôi đề nghị nâng chén kính Diệp Đổng một ly, chúc mừng ông đã nhất thống giới kinh doanh Kim Đô." Trịnh Kỷ đứng dậy nói.
Các lão bản có mặt cũng đồng loạt đứng dậy, cầm ly rượu lên mời Diệp Quảng Đức. Mọi người đều biết, sau khi Diệp Gia thâu tóm Triệu Thị Tập Đoàn cùng Hoa Đỉnh Tập Đoàn, đã trở thành một thế lực độc bá, lại thêm phía sau Diệp Gia còn có quyền thế, bọn họ chỉ có thể coi Diệp Gia là chủ.
"Nhận được sự hậu ái của mọi người, chuyện đánh Hoa Đỉnh lần trước, Trịnh ca góp công không ít, một mình tôi xin kính Trịnh ca một ly." Diệp Quảng Đức nâng chén nói. Diệp Như Long cũng nâng chén đứng lên, cùng cha mình mời rượu.
"Phanh!" Một tiếng nổ lớn đột ngột vang lên.
Mọi người có mặt đều quay đầu nhìn, phát hiện cửa biệt thự bị người đá văng ra. Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, hai bóng người chậm rãi bước vào. Chính là Lâm Vân và Cá mập trắng!
"Kia...... Đây không phải là ngoại tôn của Liễu Chí Trung, Lâm Vân sao?"
"Đúng đúng đúng! Chính là Lâm Vân! Lần trước ở tiệc từ thiện, ta đã từng gặp hắn!"
"Hắn không phải là đã c·hết rồi sao? Sao lại đột nhiên xuất hiện?"
Các lão bản có mặt, nhìn thấy Lâm Vân thì lập tức trở nên ồn ào, bọn họ đều nghĩ rằng Lâm Vân đã c·hết rồi.
Ba của Chu Tuấn thấy Lâm Vân, sắc mặt đột nhiên đại biến, đây là người đã g·iết c·hết con trai của hắn.
"Lâm Vân!" Diệp Như Long và Diệp Quảng Đức nhìn thấy Lâm Vân thì hai con ngươi lập tức co rút lại, vẻ mặt đầy kinh hãi. Đặc biệt là Diệp Như Long, hắn tận mắt thấy Lâm Vân nhảy xuống vách núi, bây giờ lại thấy Lâm Vân, trong lòng tự nhiên như có sóng dữ dâng trào.
"Lâm Vân, ngươi...... Ngươi là người hay là quỷ!" Diệp Như Long đứng dậy hét lớn.
Tiếng quát lớn của Diệp Như Long vừa vang lên thì cả đại sảnh trở nên tĩnh lặng, mọi người đều nhìn Lâm Vân. Lúc này, Lâm Vân bước vào giữa đại sảnh, dừng bước.
"Ta đương nhiên là người, Diệp Như Long, ngươi chắc không ngờ phải không, ta rơi xuống vách núi mà vẫn không c·hết." Lâm Vân lộ ra một nụ cười lạnh lẽo. Nhìn lại Diệp Như Long, trong lồng ngực Lâm Vân, đã b·ùng c·háy lên sát ý vô tận.
"Hừ, lá gan của ngươi cũng lớn đấy, mạng lớn không c·hết, không tìm nơi nào đó lẩn trốn qua ngày, còn dám về Giang Đô? Lại còn dám chủ động tìm đến tận cửa?" Diệp Như Long cười lạnh nói. Dù Diệp Như Long cảm thấy Lâm Vân nhảy từ độ cao như vậy xuống mà vẫn bình an thì hơi khó tin, nhưng sự thật đã bày ra trước mắt.
Lâm Vân nhắm mắt lại, lạnh giọng nói: "Tham s·ố·n·g s·ợ c·hết? Xin lỗi, đó không phải là phong cách của ta, Lâm Vân ta. Ta muốn về Kim Đô, diệt Diệp Gia các người, giành lại hết tất cả những gì thuộc về ta!!!"
"Cái gì? Diệt Diệp Gia ta? Giành lại hết những thứ thuộc về ngươi, chỉ bằng hai người các ngươi thôi sao? Thật là một chuyện cười lớn, ha ha ha!" Diệp Như Long cười ha hả. Không chỉ Diệp Như Long và cha hắn, cả đại sảnh cũng một phen cười vang. Trong mắt mọi người, Hoa Đỉnh đã sụp đổ, Lâm Vân chỉ là một kẻ p·h·ế t·h·ải, mà Diệp Gia lại còn đang leo lên trên Mộ Dung gia tộc, muốn diệt Diệp Gia báo thù, quả thực đúng là t·h·i·ên phương dạ đàm!
"Người đâu, bắt hai kẻ đó lại!" Diệp Quảng Đức vung tay lên.
"Cha, đợi một chút!" Diệp Như Long khoát tay. Ngay sau đó, Diệp Như Long đứng dậy, vừa cười vừa nói: "Lâm Vân, đã ngươi không biết tự lượng sức mình, tự tìm đến cửa thì hôm nay ta sẽ cho ngươi toại nguyện, đích thân g·iết c·hết ngươi."
Đối với Diệp Như Long, từ lần trước hắn đã muốn tự tay g·iết Lâm Vân rồi, nhưng Lâm Vân lại nhảy xuống vách núi không cho hắn cơ hội này. Lần này Lâm Vân tự tìm tới cửa, với Diệp Như Long, hắn có thể tự tay g·iết c·hết Lâm Vân.
"Diệp Như Long, ngươi muốn động tay với ta sao?" Lâm Vân cười lạnh.
"Ngươi nghĩ sao?" Diệp Như Long trên mặt là một nụ cười tự tin. Diệp Như Long vừa nói vừa chậm rãi bước về phía Lâm Vân.
"Tốt, vậy hôm nay chúng ta đơn đấu một trận, ta sẽ cho ngươi thua đến tâm phục khẩu phục!" Trên mặt Lâm Vân cũng lộ ra nụ cười tự tin.
Trước kia, Lâm Vân chắc chắn không đủ tư cách để đấu với Diệp Như Long, dù sao Diệp Như Long là người của đội đặc nhiệm Giao Long, từng đoạt giải quán quân tỷ võ, rất giỏi võ nghệ. Nhưng Lâm Vân bây giờ đã không còn là người của ngày xưa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận