Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 219: mặt mũi

Chương 219: Mặt mũi
"Ngươi... Ngươi làm sao lại lợi hại như vậy!" Lâm Lang Thiên sắc mặt tái mét, giọng của hắn cũng trở nên the thé.
"Là ngươi quá rác rưởi, nói thật, so với ngươi, hoàn toàn chính là đang vũ nhục ta." Lâm Vân thản nhiên nói.
"Ngươi..."
Cơ mặt Lâm Lang Thiên đột nhiên giật mạnh, vẻ mặt khó coi đến cực điểm.
"Nếu ta thắng, vậy thì thực hiện giao kèo đi, ta nghĩ ngươi, đường đường Lâm Lang Thiên, hẳn là sẽ không chơi xấu." Lâm Vân đưa tay ra.
Lâm Lang Thiên nghe vậy chỉ có thể cắn răng, lấy chìa khóa xe Ferrari của mình ra.
Đây chính là chiếc Ferrari hơn 3 triệu đó! Đối với Lâm Lang Thiên mà nói, đây tuyệt đối không phải một số tiền nhỏ, thua trước Lâm Vân, trong lòng của hắn đều đang rỉ máu. Trước đó hắn dám đưa Ferrari ra cá cược, hoàn toàn là vì hắn cảm thấy chắc chắn phần thắng trong tay.
"Ta, Lâm Lang Thiên, đương nhiên sẽ không chơi xấu, cầm lấy đi!"
Lâm Lang Thiên nghiến răng nói xong câu đó, sau đó mới đưa chìa khóa xe vào tay Lâm Vân.
Dù sao có nhiều người đang nhìn như vậy, vì sĩ diện, Lâm Lang Thiên cho dù muốn chơi xấu cũng không được.
Lâm Vân nhận chìa khóa xe, khóe miệng hơi nhếch lên, sau đó quay người đi đến trước mặt Lâm Thanh.
"Thanh tỷ, không làm chị thất vọng chứ?" Lâm Vân vừa cười vừa nói.
"Không có! Không có! Xem ra trước đó là ta hiểu lầm em, xem nhẹ em, không nghĩ tới em còn có bản lĩnh này, vừa rồi chị quả thực vì em đổ mồ hôi hột đấy." Lâm Thanh lộ vẻ lúng túng.
"Xem ở việc Thanh tỷ lo lắng cho ta, chiếc xe này, liền tặng cho chị đi, sau này chị ra ngoài bàn chuyện hợp tác, không có xe tốt sẽ bị đối tác xem thường."
Lâm Vân cười, đưa chìa khóa xe cho Lâm Thanh.
Vừa đến trên đường, Lâm Vân chính là ngồi xe của Lâm Thanh. Lâm Thanh mở chỉ là chiếc Audi bản thấp hơn 30 vạn. Trên xe Lâm Vân hỏi biết được, Lâm Thanh đã dồn hết tiền vào công ty, vốn liếng eo hẹp, cho nên không có tiền mua xe tốt, vì đi bàn chuyện hợp tác cho phải phép, chứ nếu không nàng ngay cả chiếc Audi cũng không mua.
"Cái này... Sao được chứ! Chính em cũng không có xe, em giữ lại mà đi!" Lâm Thanh vội vàng từ chối.
"Thanh tỷ, em thực sự có xe mà, chị cầm lấy! Nếu chị không cầm, em sẽ giận đó!"
Lâm Vân cố nhét chìa khóa xe vào tay Lâm Thanh.
"Vậy được rồi... Cám ơn em Lâm Vân, xe này chị giữ hộ em trước, chờ em tốt nghiệp đại học, chị liền giao lại cho em." Lâm Thanh vừa cười vừa nói.
Đám tử đệ Lâm gia thấy cảnh này, đều khiếp sợ không thôi.
"Tiểu tử này, chính mình nghèo rớt mồng tơi, vất vả lắm mới có được thứ hơn 3 triệu, hắn quay tay liền tặng người? Hắn hào phóng quá vậy?"
"Đúng vậy, một tên nghèo lại có thể vung tay quá trán như vậy, thật không thể tưởng tượng được!"
Mọi người lộ vẻ không thể hiểu nổi, cái này hoàn toàn không giống như phong cách của một kẻ nghèo khó.
Ngay cả Lâm Lang Thiên và Lâm Vĩ Quang cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, ngay cả bọn họ cũng không hào phóng đến mức có thể tùy tiện đem xe sang hơn 3 triệu tặng người một cách tùy tiện.
Đúng lúc này, quản lý câu lạc bộ dẫn theo một nam tử vóc dáng vạm vỡ, tóc húi cua đi tới.
Mắt Lâm Lang Thiên sáng lên, vội vàng mang vẻ mặt tươi cười đón lấy.
"Vũ Ca, sao anh lại đến đây!" Lâm Lang Thiên lộ ra vẻ cung kính.
Nam tử tóc húi cua này tên là Dương Bác Vũ, là ông chủ của câu lạc bộ này.
"Lâm Lang Thiên, tôi nghe nói Lâm Gia các người có một tiểu bối, bắn được 96 vòng thành tích tốt, tôi muốn đến làm quen một chút." Dương Bác Vũ nói.
"Tốt tốt tốt!" Lâm Lang Thiên liên tục gật đầu.
Sau đó, Lâm Lang Thiên quay đầu nhìn về phía Lâm Vân.
"Lâm Vân, tranh thủ thời gian tới đây cho ta, Vũ Ca muốn làm quen với ngươi!" Lâm Lang Thiên nói bằng giọng điệu mệnh lệnh.
Lông mày Lâm Vân hơi nhíu lại, nhưng vẫn bước đến.
"Chào anh, tôi tên Lâm Vân." Lâm Vân giản dị nói.
"Tiểu huynh đệ, có thể bắn được 96 vòng, thương pháp của cậu cao siêu đấy, không biết là học ở đâu?" Dương Bác Vũ mỉm cười nhìn Lâm Vân.
Lâm Vân đánh giá Dương Bác Vũ một chút, tuổi chừng hơn 30, trên người có một cỗ hơi thở của người lính.
Lâm Vân nghĩ đến việc Lâm Lang Thiên trước khi đến từng nói với mọi người, ông chủ câu lạc bộ này là một thượng tá đã xuất ngũ, chắc là Dương Bác Vũ này.
"Không có học, có thể là do thiên phú tốt." Lâm Vân rất tùy ý trả lời.
Sau khi nói xong, Lâm Vân quay sang nhìn Lâm Thanh.
"Thanh tỷ, vừa nãy chị không phải nói muốn thử một chút sao, để em chỉ chị luyện một chút, thế nào?" Lâm Vân cười khẽ nói.
"Tốt lắm!" Lâm Thanh vui vẻ đáp ứng.
Thế là Lâm Vân và Lâm Thanh trực tiếp quay người đi lên bục bắn.
Sau khi Lâm Vân và Lâm Thanh quay người rời đi, không khí nơi này bỗng trở nên lúng túng.
Dựa vào, đây chính là Dương Bác Vũ đấy, Lâm Vân lại không nể mặt Dương Bác Vũ?
Mặt Lâm Lang Thiên cũng khó coi đến cực điểm, Lâm Vân không nể mặt hắn không sao, đằng này còn là chuyện của Lâm gia hắn.
Nhưng mà, Lâm Vân không nể mặt Dương Bác Vũ thì khác rồi!
Dương Bác Vũ thấy Lâm Vân đáp qua loa một câu rồi rời đi, sắc mặt cũng trở nên âm trầm.
"Lâm Lang Thiên, Lâm Vân là người của Lâm gia các người?" Dương Bác Vũ mặt xụ xuống hỏi.
"Cái này... Hắn..."
Trán Lâm Lang Thiên đổ mồ hôi lạnh, không biết nên giải thích như thế nào.
"Người Lâm gia các người thật không bình thường, dám làm giá trước mặt tôi!" Dương Bác Vũ mặt xụ ra nói.
Sau khi nói xong, Dương Bác Vũ trực tiếp quay người đi ra ngoài.
"Vũ Ca anh nghe tôi giải thích!" Lâm Lang Thiên vội gọi.
Nhưng Dương Bác Vũ không hề dừng lại, đi thẳng ra ngoài.
Lâm Lang Thiên thấy Dương Bác Vũ rời đi, mặt của hắn lập tức trở nên u ám, trong mắt cũng lóe lên lửa giận.
Lâm Lang Thiên sải bước lao đến trước mặt Lâm Vân.
"Lâm Vân! Ngươi ngay cả mặt mũi Dương Bác Vũ cũng không cho, ngươi có biết mình gây ra sai lầm lớn cỡ nào không? Mau đi xin lỗi Vũ Ca ngay!" Lâm Lang Thiên giận dữ quát.
"Ta lại không quen hắn, ta sao phải nể mặt hắn, còn về việc xin lỗi, càng không thể!" Lâm Vân thản nhiên nói.
"Hừ! Hãy chờ xem! Ta sẽ cho ngươi trả giá đắt vì chuyện này!"
Lâm Lang Thiên bỏ lại câu nói đó rồi quay người bước nhanh ra ngoài.
"Tiểu tử, ngươi gây ra họa lớn rồi!" Lâm Vĩ Quang buông một câu sau, cũng quay người ra ngoài.
Đám tử đệ Lâm Gia thấy thế, cũng nhao nhao đi theo ra ngoài. Dù sao Lâm Lang Thiên và Lâm Vĩ Quang hai anh em đều đã đi, bọn họ ở lại đây tự nhiên cũng chẳng còn ý nghĩa gì.
Sau khi bọn họ rời đi.
Lâm Thanh che miệng cười nói: "Lâm Vân, đừng nói là Lâm Lang Thiên, ngay cả ông nội mà thấy Dương Bác Vũ cũng phải khách khí, chỉ có em dám không thèm nể mặt Dương Bác Vũ thôi."
"Dương Bác Vũ này, chẳng phải chỉ là một thượng tá về hưu thôi sao? Có gì đặc biệt sao?" Lâm Vân tò mò hỏi.
"Dương Bác Vũ, là con cháu của Dương gia tỉnh thành, cha của Dương Bác Vũ là một đại tá quân đội, nghe nói sắp được lên tướng, em cảm thấy Dương Bác Vũ này, bối cảnh có lớn không?" Lâm Thanh nói.
"À? Nói vậy thì bối cảnh của anh ta đúng là lớn thật." Lâm Vân gật đầu.
"Nghe nói Dương Bác Vũ này, vì phạm sai lầm nên mới bị ép xuất ngũ, đến Kiến Nghiệp huyện tĩnh dưỡng, chờ đợi có cơ hội tái xuất, nhưng dù thế nào đi nữa, bối cảnh của cha anh ta vẫn là rất ghê gớm." Lâm Thanh nói.
"Khó trách Lâm Lang Thiên đối với hắn ta cung kính như vậy." Lâm Vân giật mình gật đầu.
Ngay sau đó, Lâm Vân đổi giọng:
"Thôi được rồi, đừng nói nữa, chị tập bắn đi, phải thật sự chăm chú đó."
Một bên khác.
Dương Bác Vũ trở lại phòng làm việc sau.
"Lâm Vân? Cái tên này nghe quen quen..." Dương Bác Vũ lẩm bẩm nói.
Sau đó, Dương Bác Vũ ngẩng đầu nói: "Đi, lập tức cho tôi điều tra về cái tên Lâm Vân này!"
"Vâng, Vũ Ca!" Quản lý gật đầu.
Khoảng mười phút sau, quản lý vội vã trở lại phòng làm việc.
"Vũ Ca, thân phận của Lâm Vân này quả nhiên không hề tầm thường, bề ngoài hắn ta là thiếu gia bị Lâm gia bỏ rơi, nhưng trên thực tế, hắn ta là chủ tịch phân công ty Thanh Dương của tập đoàn Hoa Đỉnh, ngoài ra, hắn ta còn là cháu ngoại của Liễu lão gia tử." Quản lý nói.
"Liễu... Cháu ngoại của Liễu lão gia tử?" Dương Bác Vũ kinh ngạc.
"Thảo nào khi thấy tôi hắn ta không coi ra gì, hóa ra hắn ta có bối cảnh sâu dày như vậy!" Dương Bác Vũ lẩm bẩm.
Dương Bác Vũ rất rõ, Liễu lão gia tử chẳng những là người đứng đầu Hoa Đỉnh, chẳng những là thủ phủ ba tỉnh Tây Nam, sau lưng Liễu lão gia tử còn có một chỗ dựa kinh khủng! Người kia, cho dù là cha của Dương Bác Vũ gặp mặt, cũng phải nịnh nọt! Cha của Dương Bác Vũ thậm chí vẫn muốn trèo lên được cái cây lớn Liễu lão gia tử này, cùng người đứng sau Liễu lão gia tử.
Bao gồm bản thân Dương Bác Vũ, muốn tái xuất, chỉ sợ cũng phải dựa vào Liễu lão gia tử và người phía sau của Liễu lão gia tử hỗ trợ.
"Hắn ta còn ở câu lạc bộ không? Mau đi thôi, tôi đi xin lỗi hắn ta!" Dương Bác Vũ vội đứng dậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận