Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 206: bị đàm luận

Chương 206: Bị bàn tán
"Ngươi nói cái gì? Với cái bộ dạng sợ sệt này của ngươi mà cũng đòi lãnh đạo mấy ngàn người? Ngươi nằm mơ lãnh đạo à? Ha ha!" Hoàng Mao cười nhạo đứng lên.
An Manh cũng cười nói: "Đại thúc, chú đừng có ở đây khoác lác được không, mắt nhìn của tỷ ta cao lắm đấy, mà lại đi chọn trúng người bạn trai hiếm có như chú."
"Vậy thì coi như ta đang khoác lác đi." Lâm Vân cười lắc đầu.
Hoàng Mao không thèm để ý đến Lâm Vân nữa, quay đầu tiếp tục ba hoa với An Manh: "An Manh, em biết cái sân này do ai chống lưng không? Là Dương Ca bảo kê đấy, Dương Ca là đại ca của đại ca anh đấy."
"Vậy đại ca của Dương Ca là ai?" An Manh tò mò hỏi.
"Đại ca của Dương Ca, đương nhiên là Long Ca rồi! Long Ca đó mới là một tay che trời, hiện giờ ở Thanh Dương Thị, chỉ có Long Ca và Hướng Gia mới có địa vị ngang nhau thôi!" Hoàng Mao chậm rãi nói.
Lâm Vân đang uống rượu, nghe đến "Long Ca" thì bật cười. Bọn họ nói Long Ca, tự nhiên là Long Ca đang giúp Lâm Vân quản lý Công ty Bảo An Hoa Đỉnh, tất nhiên Lâm Vân gọi hắn là Tiểu Long.
"Oa, anh yêu, anh biết nhiều thật đấy." An Manh ngưỡng mộ nói.
"Cái này đã là gì? Anh còn biết, đằng sau Long Ca thật ra còn có người, tên là Lâm Gia, là chủ tịch chi nhánh Thanh Dương của Tập đoàn Hoa Đỉnh, người đó mới thật sự là đại ca sau màn." Hoàng Mao kiêu ngạo nói.
Hoàng Mao tiếp tục: "Long Ca cũng chỉ là thủ hạ của Lâm Gia! Những chuyện này, người bình thường làm sao mà biết được, chỉ có những người như chúng ta mới tường tận thôi."
Nhìn vẻ mặt của Hoàng Mao, hắn có vẻ rất đắc ý vì mình biết nhiều chuyện như vậy.
"Phụt!"
Khi Lâm Vân nghe đến đó thì không nhịn được "phụt" một tiếng, phun rượu ra ngoài. Lâm Gia chẳng phải là Lâm Vân sao? Lâm Vân không ngờ rằng bọn họ nói tới nói lui, lại nói trúng người mình.
"Thằng nhóc, mày bị thần kinh à?" Hoàng Mao và An Manh thấy Lâm Vân phun rượu thì nhíu mày nhìn.
"Không có gì, các ngươi cứ tiếp tục." Lâm Vân cười xua tay.
"Anh yêu đừng để ý đến hắn, anh nói tiếp đi, anh thật là giỏi nha, ngay cả nhân vật lớn sau màn cũng biết, anh đã gặp người tên Lâm Gia kia chưa?" An Manh hỏi.
"Cái này á, anh cùng lắm chỉ gặp được loại cấp bậc như Dương Ca, còn Long Ca, Lâm Gia, những nhân vật tầm cỡ đó, đâu phải muốn gặp là gặp được." Hoàng Mao nói.
"Cũng đúng ha, nhân vật đó, không biết bao lâu mình mới gặp được một lần, bọn họ chắc chắn rất oai phong lẫm liệt, chắc chắn rất có phong thái." An Manh mơ màng nói.
Khóe miệng Lâm Vân lộ ra một nụ cười giễu cợt. Lâm Vân thầm nghĩ: "Nhân vật lớn khó gặp trong miệng các ngươi, hiện tại đang đứng trước mặt các ngươi đây này, tiếc là các ngươi không biết thôi."
Lâm Vân lúc này buồn tiểu nên đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh. Sau khi đi vệ sinh xong, vừa mới ra tới cửa nhà vệ sinh.
"Lâm Gia!"
Một giọng nói vang lên bên tai Lâm Vân. Lâm Vân ngẩng đầu nhìn thì thấy một người đàn ông trẻ tuổi vóc dáng khôi ngô, đầu cạo trọc.
"Lâm Gia, đúng là ngài rồi, ta là Tiểu Dương, người của Công ty Bảo An Hoa Đỉnh, phụ trách mảng này!" Người đàn ông vẻ mặt tươi cười.
"Ngươi chính là Dương Ca quản lý mảng này?" Lâm Vân hơi bất ngờ gật đầu. Vừa rồi còn nghe Hoàng Mao nhắc đến hai chữ "Dương Ca".
"Lâm Gia, ở trước mặt ngài, sao ta dám nhận hai chữ “Dương Ca” chứ, ngài cứ gọi ta là Tiểu Dương được rồi." Dương Ca cười nói. Dừng một chút, Dương Ca tiếp tục: "Lâm Gia đến đây vui chơi mà ta không biết, quả thật là do tôi sơ suất, Lâm Gia ngài ngồi ở ghế nào, để tôi cho mấy em xinh tươi nhất ở đây qua hầu ngài."
"Không cần, ta không báo trước với ngươi, đương nhiên là không muốn bị quấy rầy." Lâm Vân thản nhiên nói.
"Vâng vâng vâng!" Dương Ca liên tục gật đầu.
"Được rồi, ngươi đi đi." Lâm Vân nói xong liền đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, Lâm Vân lại trở về chỗ ngồi bên cạnh hai người Hoàng Mao và An Manh. Lúc này, Hoàng Mao vẫn đang chém gió với An Manh.
Đúng lúc này, một thanh niên tóc đỏ đi đến.
"Em gái xinh đẹp, đi khiêu vũ với anh một lát thế nào?" Thanh niên tóc đỏ nhìn An Manh chằm chằm.
Hoàng Mao thấy vậy, lập tức "bộp" một tiếng vỗ bàn đứng dậy, trừng mắt nhìn thanh niên tóc đỏ, nghênh ngang nói: "Này, cô ấy là bạn gái tao, mày dám trêu bạn gái tao trước mặt tao, mày không coi tao ra gì hả?"
Hoàng Mao vừa nói vừa xắn tay áo lên, để lộ hình xăm trên cánh tay.
"Mày có hình xăm, bộ lão tử không có chắc?"
Thanh niên tóc đỏ không hề yếu thế, lập tức kéo áo ra, để lộ hình xăm Hổ Xuống Núi trên ngực.
"Lão tử thích trêu bạn gái mày thì sao nào? Biết điều thì cút qua một bên, bằng không lão tử đập chết chó má nhà mày!" Thanh niên tóc đỏ ngông nghênh nói.
"Anh yêu, đánh hắn!"
An Manh kéo tay Hoàng Mao huyên náo, nhìn cái vẻ mặt hưng phấn của nàng ta, cứ như muốn hai bên đánh nhau ngay tức khắc vậy. Lâm Vân nhìn thấy cảnh tượng này, chỉ hờ hững nhấp một ngụm rượu, sau đó cười lắc đầu.
Bọn họ, nhìn thì chưa đến 20 tuổi, vậy mà cứ ở đó ra vẻ dân xã hội, khiến Lâm Vân buồn cười.
Lúc này, mấy nhân viên bảo vệ của quán đi đến.
"Này, chỗ này là Dương Ca bảo kê, không cho phép gây sự." Mấy người bảo vệ cảnh cáo Hoàng Mao và thanh niên tóc đỏ.
"Thằng nhãi, có giỏi thì ra ngoài làm một trận, dám không! Ai thắng thì cô nàng là của người đó!" Thanh niên tóc đỏ gào lên.
"ĐM, ai sợ ai!" Hoàng Mao tự nhiên không chịu yếu thế. Ngay sau đó, Hoàng Mao và thanh niên tóc đỏ đi ra phía quầy rượu.
"Muốn đánh nhau hả? Tốt quá rồi!" An Manh thì lộ vẻ hưng phấn, cô nàng vội vã chạy theo.
Lâm Vân thấy An Manh đi theo thì cũng chỉ có thể đi theo ra ngoài.
Bên ngoài quầy rượu.
Lúc này trời đã tối hẳn.
Hoàng Mao và thanh niên tóc đỏ không đánh nhau ngay, cả hai đều lấy điện thoại ra bắt đầu gọi người.
"Oa, đây là muốn gọi người kéo bè kết phái đánh nhau sao? Thật là kịch tính!" An Manh kích động nói.
Lâm Vân nghe vậy thì không khỏi trợn trắng mắt.
"An Manh, chuyện này sắp đánh nhau rồi, sao cô vui vẻ vậy?"
"Cô biết cái gì chứ, ta thích nhất những chuyện kích thích như vậy! Sao, ngươi sợ à? Thật yếu kém! Nếu ngươi sợ thì tự mình cút nhanh lên, ta không có cầu ngươi theo ta đâu!" An Manh chống nạnh nói.
"Đúng là cái đồ con gái não tàn." Lâm Vân bất đắc dĩ nói.
"Ngươi nói ai não tàn hả?" An Manh chống nạnh.
"Đợi lát nữa nếu thật sự đánh nhau, cô sẽ biết lợi hại." Lâm Vân nói. Trải qua một đêm ở chung với An Manh, Lâm Vân coi như đã hiểu rõ, An Manh chính là một cô gái nổi loạn đầy mơ mộng về xã hội đen.
Nhưng, An Manh có lẽ chỉ nhìn thấy những kẻ giang hồ sống trong vinh quang, mà không thấy sự hung hiểm đằng sau.
Ước chừng mấy phút sau.
"Ầm ầm!"
Một tiếng động cơ chói tai vang lên, năm chiếc xe máy độ lại đến.
Loại xe máy độ này, vì vẻ ngoài hầm hố, giá cả bình dân, nên được các học sinh và thanh niên xã hội yêu thích.
Năm chiếc xe máy độ này, ngoài người lái ra, đằng sau mỗi xe đều chở thêm hai người nữa.
Vậy là năm chiếc xe máy độ này, tổng cộng xuống mười lăm người, Lâm Vân liếc qua thì thấy ai nấy cũng nhuộm tóc, ăn mặc lố lăng, một lũ thanh niên bất hảo. Nhìn tuổi thì hẳn đều chưa tới 20, mỗi người đều cầm côn nhị khúc giá rẻ trên tay.
"Manh Manh, đây đều là người do anh gọi đó, người cầm đầu là đại ca của anh đấy!" Hoàng Mao tự hào nói.
"Oa, đẹp trai quá ha." An Manh phấn khích nói.
Lúc này, mười lăm người đó đi đến.
"Hoàng Mao, ai dám bắt nạt mày hả?" Nam tử tóc xoăn cầm đầu hỏi.
"Cơ Ca, chính là cái thằng nhóc kia kìa!" Hoàng Mao chỉ tay về phía thanh niên tóc đỏ.
"Yên tâm Hoàng Mao, chuyện này tao sẽ giải quyết cho mày." Cơ Ca ngạo nghễ nói.
"Cám ơn Cơ Ca! Cám ơn Cơ Ca!" Hoàng Mao rối rít cảm ơn.
Ngay sau đó, Hoàng Mao quay đầu đắc ý nói với thanh niên tóc đỏ: "Thằng nhóc, thấy chưa, đây là người tao gọi đến đó, mày cứ đợi mà bị đánh đi!"
"Ha ha, mày kêu được có nhiêu đó người thôi hả? Vậy thì mày cứ đợi người khác đánh cho đi!" Thanh niên tóc đỏ cười lớn nói.
Đúng lúc này, một tiếng động cơ ồn ào lại vang lên. Lần này, là mười lăm chiếc xe máy độ, tổng cộng xuống hơn bốn mươi thanh niên bất hảo. Hơn bốn mươi thanh niên bất hảo này, đều đi đến trước mặt thanh niên tóc đỏ. Hiển nhiên, hơn 40 người này, đều là do thanh niên tóc đỏ gọi tới.
Lâm Vân thấy những người này xong thì lắc đầu cảm thán, những người này đâu phải dân xã hội gì chứ? Nhiều nhất chỉ có thể coi là thanh niên bất hảo thôi, so với dân xã hội chân chính thì còn kém xa.
"Má ơi, sao nó gọi được nhiều người vậy!" Hoàng Mao thấy số lượng người đối phương thì biến sắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận