Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 463: đấu quyền tiến đến

Chương 463: Đấu quyền sắp đến.
Về phần chuyện cái loại nước thần mây diệu này được bán ra vào ngày hôm sau, Lâm Vân đã chọn ngày thứ hai của cuộc thi đấu quyền dưới đất để thi đấu. Việc Lâm Vân chọn ngày này đương nhiên là có dụng ý và suy nghĩ riêng của mình.
Một ngày trước khi cuộc đấu quyền bắt đầu.
Cổng nhà họ Chu.
Chu thiếu gia cùng cha của hắn, còn có mấy vị trưởng bối nhà họ Chu đều đứng ở cổng, dường như đang đón chờ ai đó.
“Cha, vị cao nhân này, thật sự lợi hại như lời cha nói sao?” Chu thiếu gia có chút nghi ngờ.
“Đương nhiên, đây là một vị cao nhân ẩn dật tu đạo. Người này tâm cao khí ngạo, ngày thường hầu như không rời núi, ta đã phải bỏ ra rất nhiều công sức mới mời được người này hỗ trợ. Thực lực của người này không hề kém cạnh so với Độc Nhãn Long của Công Tôn gia tộc.” Gia chủ nhà họ Chu nói.
“So với Độc Nhãn Long của Công Tôn gia tộc còn lợi hại hơn? Nếu vậy thì lần đấu quyền dưới đất này, chúng ta có thể đánh thắng cả Công Tôn gia tộc sao?” Chu thiếu gia mừng rỡ hỏi.
“Đương nhiên rồi. Con thực sự cho rằng mục tiêu của ta chỉ là đánh bại Nam Cung gia tộc sao? Vậy thì con đánh giá thấp ta quá rồi. Vì lần đấu quyền này, ta đã chuẩn bị nhiều năm. Mục tiêu của ta là quét sạch những thế gia khác, giành lấy chức quán quân lần này, mượn cơ hội này để phát triển gia tộc họ Chu lớn mạnh!” Gia chủ nhà họ Chu ngạo nghễ nói.
Chu thiếu gia nghe xong điều này, lập tức một trận nhiệt huyết dâng trào.
Lúc này, một chiếc xe thương vụ màu đen tiến đến cửa.
Xe dừng trước mặt mấy người Chu thiếu gia, ngay sau đó cửa xe mở ra.
Một lão già gầy gò, tóc hoa râm, mặc đạo bào chậm rãi bước xuống xe.
Phía sau lão giả còn có một người đàn ông trung niên mặc đạo bào đi theo, trông có vẻ là đồ đệ của lão giả.
“Nhậm đại sư!” Gia chủ nhà họ Chu tươi cười hành lễ với lão giả.
“Nghênh đón Nhậm đại sư đến!” Chu thiếu gia cùng mấy vị trưởng bối khác của nhà họ Chu đều hướng lão giả hành lễ.
“Nhậm đại sư, cha ta nói người rất lợi hại, ngài có thể cho chúng con được chiêm ngưỡng đôi chút.” Chu thiếu gia tò mò nói.
Chu thiếu gia rất muốn biết, Nhậm đại sư rốt cuộc lợi hại đến mức nào.
“Ngươi nói linh tinh gì vậy, thực lực của Nhậm đại sư há có thể tùy tiện thể hiện sao?” Gia chủ nhà họ Chu trừng mắt nhìn Chu thiếu gia một cái.
“Chu gia chủ, đây là con trai của ngươi sao? Nếu nó không hiểu rõ về đạo môn, vậy thì cứ để cho nó mở mang tầm mắt đi.” Nhậm đại sư chắp tay sau lưng, thản nhiên nói.
Ngay sau đó, Nhậm đại sư nhẹ nhàng ngắt một chiếc lá liễu ở bên cạnh.
“Đi!” Nhậm đại sư trực tiếp vung tay.
Vù!
Chiếc lá liễu vậy mà bay thẳng ra ngoài, giống như một chiếc phi tiêu, cắm thẳng vào cành cây liễu, rạch một đường cắt, một phần năm chiếc lá đã ghim sâu vào trong thân cây liễu.
“Cái này… cái này….” Chu thiếu gia cùng các trưởng bối của nhà họ Chu kinh hãi, trố mắt kinh ngạc.
Trời ạ, một chiếc lá mà cũng có thể phát huy uy lực đến vậy trong tay ông ta sao? Chuyện này thật sự gây chấn động lớn cho bọn họ.
Bọn họ dù đã nghe nói tu sĩ lợi hại, nhưng tu sĩ lợi hại nhất mà họ từng tận mắt nhìn thấy chỉ có Độc Nhãn Long của Công Tôn gia tộc.
Gia chủ nhà họ Chu càng vội vàng kinh ngạc nói: “Nhậm đại sư quả nhiên danh bất hư truyền! Thủ đoạn như thế thật sự là quá kỳ diệu!” “Lần thi đấu đấu quyền dưới đất này, nhà họ Chu ta nhất định sẽ rất ngưu bức!” Chu thiếu gia kích động hô to.
…… Cuối cùng, thời gian thi đấu đấu quyền dưới đất cũng đã đến!
Trong biệt thự của Lâm Vân.
Lâm Vân còn chưa ra ngoài thì Tô Yên đã chạy đến.
Trong khoảng thời gian này, Tô Yên vì bận rộn nên thời gian gặp Lâm Vân cũng rất ít. Nhưng Lâm Vân bình thường vẫn có thể thấy được cô trên TV, Tô Yên trên TV hay ngoài đời đều đẹp và có khí chất như vậy.
“Tô Yên cô tới rồi à, số nước thần mây diệu kia cô đã uống chưa?” Lâm Vân lên tiếng hỏi thăm.
Trước đó khi Tô Yên biết được hiệu quả của loại nước thần tiên này cũng tỏ vẻ không thể tin được. Lâm Vân liền trực tiếp cho cô hai mươi lọ, bảo cô thử thì sẽ biết.
“Tôi đã uống hết rồi! Thuốc đó thật sự quá thần kỳ. Sau khi tôi uống vào, cả người tôi đều tràn đầy sức sống, cảm giác cơ thể đã khỏe lên rất nhiều.” Tô Yên tỏ vẻ vô cùng kích động.
Lâm Vân khẽ cười một tiếng, tin chắc rằng ai sau khi nếm thử được sự kỳ diệu của loại nước thần tiên này cũng đều sẽ kích động và kinh ngạc như vậy.
Không có cách nào, hiệu quả của nó đối với người bình thường mà nói, đơn giản là quá lợi hại!
“Lâm Vân, loại thần dược thần kỳ như vậy, thật… Thật là do anh làm ra sao?” Tô Yên run động nhìn Lâm Vân.
Tô Yên không ngờ Lâm Vân lại có tài năng như vậy. Càng tiếp xúc với Lâm Vân, cô càng phát hiện Lâm Vân có quá nhiều tài cán.
“Đương nhiên rồi. Cô xem trong nhà tôi vẫn còn mùi thuốc đây này.” Lâm Vân cười nói.
“Lâm Vân, chỉ riêng dược hiệu thần kỳ như thế này, một khi thuốc được đưa ra thị trường, nhất định sẽ làm chấn động cả thế giới!” Tô Yên kích động nói.
“Chắc là vậy.” Lâm Vân cười gật đầu.
“À phải rồi Lâm Vân, nghe nói hôm nay anh muốn đi tham gia đấu quyền. Anh nhất định phải cẩn thận đấy nhé. Tôi không cần anh đạt được bao nhiêu vinh quang trong trận đấu, tôi chỉ cần anh được an toàn trở về!” Tô Yên chân thành nói.
Nghe đến đó, Lâm Vân liền tiến lên ôm Tô Yên vào lòng.
Bây giờ Tô Yên chính là nữ thần trong lòng của vô số chàng trai, có lẽ chỉ có Lâm Vân mới có thể ôm cô vào lòng như thế này.
“Yên tâm đi, ta nhất định sẽ trở về an toàn.” Lâm Vân nói với Tô Yên đang trong vòng tay của mình.
Tô Yên khẽ vùng vẫy hai lần. Thấy không giãy ra được, cô liền không vùng vẫy nữa. Cô ngẩng lên nhìn Lâm Vân, chu mỏ nói: “Đồ lưu manh!” Lâm Vân cười, rồi tiến sát lại gần trán của Tô Yên, gần đến nỗi có thể nghe thấy tiếng hít thở, gần đến nỗi mùi thơm quyến rũ trên người Tô Yên đã thấm vào não bộ của Lâm Vân.
Dung nhan của Tô Yên đẹp đến nỗi cho dù quan sát gần như vậy cũng không thể tìm ra bất kỳ khuyết điểm nào.
“Anh... Anh làm gì vậy?” Thấy Lâm Vân đến gần như vậy, mặt của Tô Yên lập tức đỏ bừng lên, nhịp thở cũng trở nên có chút gấp gáp.
“Tô Yên, ta biết trong lòng cô có ta, cô đừng mạnh miệng không thừa nhận. Khi ở Thanh Dương Thị, ta đã nói rồi, ta nhất định sẽ có trách nhiệm với cô. Cô đã trao lần đầu cho ta thì ta sẽ có trách nhiệm với cô cả một đời!” Lâm Vân nói bằng giọng kiên định.
Sau khi nói xong, Lâm Vân liền nhẹ nhàng hôn lên Tô Yên.
Khoảnh khắc này, ngay cả nhịp tim của Lâm Vân cũng không khỏi tăng tốc, có một cảm giác hưng phấn dâng trào.
Lần này Tô Yên không có phản kháng kịch liệt như trước mà mặc cho Lâm Vân hôn.
Sau hơn mười giây, Lâm Vân mới dừng lại.
Tô Yên ngước nhìn Lâm Vân, cắn môi nhỏ giọng nói: “Thế nhưng… Thế nhưng anh đã có bạn gái rồi, tôi không thể làm người thứ ba được.” Nghe vậy, trái tim của Lâm Vân cũng có chút thắt lại.
Lâm Vân biết, có lẽ đây chính là lý do quan trọng nhất ngăn cách giữa mình và Tô Yên.
Lần trước khi Lâm Vân thẳng thắn với Tô Yên, cô cũng đã nói rõ lý do này rồi.
Nếu như Lâm Vân và Tô Yên chưa từng xảy ra quan hệ thì Lâm Vân có thể kiên quyết cự tuyệt tình cảm này. Nhưng cả hai người đều đã trao lần đầu cho đối phương, điều này khiến Lâm Vân nhất quyết phải có trách nhiệm với Tô Yên!
Sau một lúc trầm mặc.
“Tô Yên, nếu như Vương Tuyết chấp nhận cô, cô… Cô có nguyện ý chấp nhận cô ấy không?” Cuối cùng Lâm Vân vẫn quyết định nói ra câu này.
Lâm Vân biết, những lời này có lẽ khiến mình trông rất tệ, nhưng Lâm Vân nghĩ đi nghĩ lại thì ngoài biện pháp này ra, có lẽ không còn cách nào khác… Tô Yên nghe thấy điều này, cũng có chút sững sờ.
“Cho tôi chút thời gian suy nghĩ đã.” Tô Yên cắn môi nói.
… Địa điểm tổ chức đấu quyền nằm trên đỉnh núi Cảnh Sơn ở Đế Đô.
Núi Cảnh Sơn từ sườn núi trở lên đều đã được Bạch Vân Các mua lại, thuộc lãnh thổ tư nhân nên người không có phận sự căn bản không thể lên núi được.
Trên đỉnh núi có xây dựng một đấu trường, nơi này chính là địa điểm diễn ra cuộc thi đấu đấu quyền dưới đất.
Cái gọi là "dưới đất" chỉ là nói cuộc tranh tài này không được công khai mà thôi, tự nhiên sẽ không có bất kỳ cơ quan truyền thông nào được lên núi quay chụp, thị trường cũng sẽ không hề đưa tin gì về các trận đấu ở đây, thậm chí phần lớn người bình thường cũng không hề hay biết.
Một giờ chiều.
Lâm Vân lái xe lên núi Cảnh Sơn.
Trước khi xuất phát, Lâm Vân thử gọi điện cho Tiểu Điệp, nhưng điện thoại luôn ở trong trạng thái tắt máy, Lâm Vân chỉ có thể lên núi trước.
Vượt qua khu vực nửa sườn núi Cảnh Sơn, có một trạm gác chặn đường, tại trạm gác có mười nhân viên bảo vệ mặc đồng phục đang đứng.
“Phía trên là lãnh thổ tư nhân, lùi lại đi!” Bảo an phất tay về phía Lâm Vân.
“Tôi muốn đến tham gia đấu quyền dưới đất, đây là một triệu tiền vé vào cửa.” Lâm Vân lấy ra một tờ chi phiếu đã chuẩn bị sẵn.
Cuộc thi đấu đấu quyền ở đây là một bữa tiệc đỉnh cao ở Đế Đô, ngoài tám đại gia tộc ra, còn có rất nhiều gia tộc hạng nhất ở Đế Đô và một số đại lão cũng sẽ đến đây xem thi đấu.
Ngoài tám đại thế gia ra, một số gia tộc hạng nhất và một số tập đoàn công ty ở Đế Đô cũng sẽ mượn cơ hội này để giải quyết ân oán.
Đấu quyền dưới đất không có giới hạn về số lượng người tham gia. Trên lý thuyết, chỉ cần có tiền thì có thể mua vé vào xem.
Bạn cần đăng nhập để bình luận