Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 91: nhân sĩ thành công?

Chương 91: Nhân sĩ thành công?
Chú rể nhìn bóng lưng Lâm Vân, nghiến răng nói: "Một người ăn mặc keo kiệt bần hàn như vậy, cũng dám ở hôn lễ của ta lên tiếng với ta như thế? Ta nhất định không tha cho hắn!"
Chú rể nghĩ bây giờ là lúc cử hành hôn lễ, cho nên mới không xử lý Lâm Vân, đổi lại bình thường, theo ý nghĩ của hắn, hắn chỉ sợ sớm đã gọi mấy người đến, đánh Lâm Vân một trận.
"Đợi hôn lễ xong xuôi, ta sẽ tính sổ với ngươi."
Chú rể nói xong câu đó, mới quay người tiếp tục đón khách.
Về phần Từ Mạn, nàng cũng không nói gì thêm.
Nàng chỉ thầm nghĩ trong lòng, cái Lâm Vân này, nhiều năm không gặp, vẫn cứ bết bát như vậy, bết bát thì cũng thôi đi, còn không có chút mắt nhìn người, dám nói với chồng nàng như vậy.......
Lâm Vân đi vào khu yến tiệc, chợt nhìn thấy một cái bàn có đặt biển ghi bàn 'bạn trai cũ', trên bàn đã có hai người ngồi, đang nói chuyện với nhau.
Lâm Vân đánh giá một chút, hai người họ đều mặc âu phục, đeo đồng hồ, ăn mặc bảnh bao, một người tương đối gầy, một người lại vừa béo vừa nhuộm tóc vàng. Ngược lại Lâm Vân, mặc rất tùy ý, chính là thường phục ngày thường mặc.
Lâm Vân nghĩ ngợi một lát, liền đi thẳng đến cái bàn này ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống.
"Ồ, lại tới một người."
"Vị huynh đệ này, ngươi cũng là bạn trai cũ của Từ Mạn à? Ngươi quen cô ấy khi nào?"
Lâm Vân vừa ngồi xuống, hai nam tử trẻ tuổi này liền mỗi người một câu hỏi han về Lâm Vân.
"Đời thứ hai, là mối tình đầu của nàng." Lâm Vân thản nhiên nói.
Chuyện này cũng không có gì phải giấu diếm, Lâm Vân liền nói thẳng.
"Oa, mối tình đầu à, vậy lúc đầu hắn đã bỏ rơi ngươi như thế nào?" Người gầy tỏ vẻ một mặt rất hứng thú.
Hoàng Bàn Tử cũng nhìn Lâm Vân, muốn biết đáp án.
"Bởi vì, ta lúc đó đã cướp Từ Mạn, từ trong tay hắn!"
Còn chưa đợi Lâm Vân trả lời, một giọng nói từ phía sau lưng truyền tới.
Ngay sau đó, một bóng người bước đến trước bàn ngồi xuống.
Lâm Vân nhìn kỹ lại, đập vào mắt, chính là Hồ Bình mà lúc nãy khi nhận sính lễ đã gặp.
"Oa, vị này cũng là bạn trai cũ của Từ Mạn sao?" Người gầy và Hoàng Mao Bàn Tử trên bàn, đều nhìn Hồ Bình.
"Không sai, ta có lẽ là bạn trai đời thứ hai của Từ Mạn, Từ Mạn chính là ta cướp từ tay tên nhóc này." Hồ Bình vừa nói, vừa ngồi xuống, đồng thời còn liếc Lâm Vân một cái.
"Oa, lợi hại vậy sao?"
"Vậy hai người các ngươi chẳng phải là kẻ thù?"
Người gầy và Hoàng Mao Bàn Tử đều lộ vẻ rất hưng phấn.
Người gầy càng nhìn Lâm Vân, hỏi: "Vị huynh đệ kia, hắn cướp đi mối tình đầu của ngươi, chẳng lẽ ngươi cứ vậy mà trơ mắt nhìn bị cướp sao?"
Còn chưa đợi Lâm Vân lên tiếng, Hồ Bình đã mở miệng cười nói: "Chỉ bằng hắn, còn muốn thế nào? Còn có thể thế nào? Ta ngược lại còn nhớ rất rõ, hình như lúc đó hắn tự mình đến tìm ta tính sổ, kết quả bị ta đánh cho một trận tan tác."
"Trâu bò a!"
Người gầy và Hoàng Mao đều giơ ngón tay cái lên với Hồ Bình.
Lâm Vân lại nhíu mày.
"Đúng rồi, vậy sau đó ngươi với Từ Mạn, lại là vì sao chia tay vậy?" Người gầy hỏi.
"Ta chỉ là chơi đùa với cô ấy thôi, chơi chán thì tự nhiên là đá thôi." Hồ Bình nhẹ nhàng bâng quơ nói.
"Tôi lạy, ghê vậy, chúng tôi đều bị đá, còn anh là chủ động đá người ta." Người gầy và Hoàng Mao Bàn Tử đều lên tiếng nói.
"Ha ha, quá khen, quá khen!" Hồ Bình cười đắc ý.
"Đúng rồi, các vị đều làm công việc gì?" Hồ Bình mở miệng hỏi.
"Tôi làm quản lý tiêu thụ ở một công ty nhỏ, một tháng cũng được chừng hai vạn." Người gầy nói.
Hoàng Mao Bàn Tử cũng mở miệng nói: "Tôi làm cửa hàng online, một tháng cũng kiếm được hai ba vạn, cũng coi như tạm ổn."
Hai người rõ ràng bày ra bộ dáng của nhân sĩ thành công.
"Vậy còn cậu?" Người gầy và Hoàng Mao đều nhìn Hồ Bình.
"Tôi làm ở đội công trình của Hoa Đỉnh Tập Đoàn, bất quá tôi là quản lý, một tháng cũng có hai vạn, thêm tiền thưởng và hoa hồng hậu hĩnh của Hoa Đỉnh, coi như bình quân một tháng được bốn năm vạn." Hồ Bình nói.
"Oa, làm ở một công ty trâu bò như Hoa Đỉnh, mà còn kiếm được nhiều nữa, trâu bò trâu bò!" Người gầy và Hoàng Mao đều giơ ngón tay cái lên với Hồ Bình.
Hồ Bình thì tỏ vẻ đắc ý và hưởng thụ.
Lâm Vân không tham gia vào cuộc thảo luận của bọn họ, bởi vì Lâm Vân khinh thường cùng bọn họ thảo luận.
Chẳng qua là khi Lâm Vân nghe được Hồ Bình làm việc ở đội công trình của Hoa Đỉnh Tập Đoàn, Lâm Vân có chút kinh ngạc, không ngờ tình địch trước kia lại làm ở công ty của mình?
Lúc này, Hồ Bình đột nhiên nhìn về phía Lâm Vân, cười hỏi: "Tên nhóc kia, còn mày thì sao, bây giờ đang làm công việc gì?"
Trong giọng nói Hồ Bình mang theo trêu tức, tám phần là muốn mượn đó chế nhạo Lâm Vân, nhờ vào đó đề cao chính mình.
"Ta à? Đang học ở Thanh Dương Đại Học." Lâm Vân thản nhiên nói.
"Thanh Dương Đại Học? Một trường đại học chính quy hạng hai, sau này học ra cũng chẳng có tiền đồ gì." Hồ Bình khinh thường nói.
"Ừm, Thanh Dương Đại Học xác thực rất bình thường." Người gầy và Hoàng Phát Nam đều gật gật đầu.
Trong mắt bọn họ, trong bốn người ở bàn này, thì Lâm Vân là người không có tiền đồ nhất, mà ăn mặc lại keo kiệt.
Lâm Vân cười lạnh: "Không có tiền đồ? Hồ Bình, nói thật, ngươi trong mắt ta, ngay cả một cái rắm cũng không tính, ngươi có thể ngồi chung một bàn với ta, đó là phúc phận lớn của ngươi đấy."
"Cái gì? Mày nói tao ngay cả cái rắm cũng không tính? Ha ha." Hồ Bình cười ha hả một tiếng.
Hồ Bình vừa cười vừa nói: "Mày không nhìn lại xem, mình mặc đồ keo kiệt cỡ nào, mày một thằng sinh viên nghèo, dám nói tao ngay cả cái rắm cũng không tính? Mày dựa vào cái gì?"
"Muốn biết dựa vào cái gì? Nói ra tao sợ dọa chết mày." Lâm Vân cười lạnh nói.
"Cái gì? Dọa chết tao? Ha ha!" Hồ Bình cười ha hả, như thể nghe được một chuyện cười lớn.
Người gầy và Hoàng Phát Nam trên bàn cũng che miệng cười nhạo.
"Hồ Bình, ta đảm bảo, kết cục khi đắc tội ta, sẽ rất thảm." Lâm Vân bình tĩnh nói.
Ân oán giữa Lâm Vân và Hồ Bình có thể truy lại từ hồi cấp hai.
Lúc đó, có thể nói Lâm Vân hận Hồ Bình đến xương tủy, vì Hồ Bình chẳng những cướp Từ Mạn, hơn nữa còn cùng người khác đánh Lâm Vân một trận.
Chỉ là đã nhiều năm trôi qua, vốn Lâm Vân không muốn lại chấp nhặt với cái tên Hồ Bình này.
Nhưng tên Hồ Bình này cứ nhắm vào Lâm Vân mà châm chọc, còn muốn coi Lâm Vân là quả hồng mềm mà nắn bóp, vậy thì đừng trách, Lâm Vân tuyệt đối sẽ không dung túng cho hắn!
Đã như vậy, trong lòng Lâm Vân đã quyết định, hôm nay liền cùng hắn tính sổ thù cũ từ thời cấp hai!
"Cái gì? Đắc tội mày không có kết cục tốt? Ha ha, mày thật là hay đùa, nhìn cái dáng vẻ bần hàn của mày xem, chỉ sợ cũng chỉ có thể ở đây ba hoa thôi." Hồ Bình vừa cười vừa nói.
"Huynh đệ Hồ Bình, đừng phí thời gian với thằng nhóc này, hôm nay ít cũng phải có mười mấy hai chục ông chủ đến, còn có không ít người thượng tầng làm ăn phát đạt, đây là cơ hội tốt để kết giao mở rộng mối quan hệ, chúng ta đi đi lại lại đi." Người gầy nói.
Hoàng Phát Nam cũng nói: "Không sai, cơ hội tốt như vậy sao có thể bỏ lỡ?"
Bọn họ đến tham gia hôn lễ này, chính là vì mượn cơ hội mở rộng quan hệ.
"Cũng đúng."
Hồ Bình gật gật đầu, sau đó cùng hai người này, cùng nhau đi vòng quanh.
Đương nhiên, bọn họ cũng không có hỏi Lâm Vân, bởi vì bọn họ hoàn toàn không xem Lâm Vân ra gì.
Chỉ tiếc lúc này bọn họ không biết, Lâm Vân mới là nhân vật lớn nhất trong những người có mặt hôm nay!
Lâm Vân nhìn lướt qua, những người có mặt ở đây, cơ bản đều ăn mặc bảnh bao, còn có một số xem qua thì biết là ông chủ.
Dù sao hôm nay chú rể là một ông chủ có giá trị tài sản mấy chục triệu, cho nên những người đến tham gia hôn lễ cũng có chút là ông chủ.
Những ông chủ đến đây, phần lớn đều là ông chủ có gia sản hàng chục tỷ.
Bất quá, những ông chủ có mặt này, Lâm Vân cơ bản không nhận ra.
Nguyên nhân rất đơn giản, những ông chủ có thể lọt vào mắt xanh của Lâm Vân, ít nhất cũng phải có tài sản từ 100 tỷ trở lên, mà những ông chủ đến đây, cơ bản đều là ông chủ có gia sản hàng chục tỷ.
Ông chủ tài sản mấy chục triệu, muốn được Lâm Vân biết đến, còn chưa đủ tư cách!
Bao gồm cả buổi đấu giá lần trước, những ông chủ tài sản mấy chục triệu, ngay cả tư cách vào buổi đấu giá cũng không có.
Cho nên, những ông chủ này dù có nhìn thấy Lâm Vân, chỉ sợ cũng không biết.
Lâm Vân chỉ ở đây, thấy được một người có bóng dáng hơi quen thuộc, người này họ Trịnh, Lâm Vân nhớ lần trước sau khi buổi đấu giá kết thúc, ông Trịnh này đã đưa danh thiếp cho Lâm Vân.
Ông Trịnh này, giá trị bản thân lại trên trăm tỷ.
Nếu như ông Trịnh này nhìn thấy Lâm Vân, ông ta khẳng định sẽ hết sức kinh ngạc, thậm chí sẽ chạy đến bái kiến Lâm Vân.
Chỉ tiếc, xung quanh ông Trịnh kia, có rất nhiều ông chủ nhỏ vây quanh, đều muốn làm quen kết giao với ông Trịnh, ông bận bịu đến tối tăm mặt mày, làm sao có thể để ý đến Lâm Vân đang ngồi ở một chỗ không mấy ai để ý?
Bạn cần đăng nhập để bình luận