Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 101: rửa nhục!

Chương 101: Rửa nhục!
Đầu bên kia đấu trường.
“Chu Bằng!” “Tô Vĩ!” “Dịch...Dịch Kiến Liên!” Đỗ Kiệt cùng các đồng đội bên cạnh, khi nhìn thấy những người bước xuống từ xe buýt, từng người đều kinh hãi mở to hai mắt.
Là người yêu thích bóng rổ, bọn họ đương nhiên biết rõ những người này là ai, những người không ngừng đi xuống từ xe buýt đều là cầu thủ của đội Việt - CBA!
“Kiệt Ca, cái này… rốt cuộc là chuyện gì vậy?” Một tên Kim Mao phía sau Đỗ Kiệt nuốt ực một ngụm nước bọt.
Một người khác cũng lên tiếng: “Đồng phục trên người bọn họ đều là của đại học Thanh Dương, chẳng lẽ… thật chẳng lẽ là thằng nhãi đó mời bọn họ tới?” Lúc này, sắc mặt Đỗ Kiệt đã trở nên âm trầm.
“Sao có thể? Đội Việt là đội mạnh hàng đầu CBA, chỉ bằng thằng nhãi đó, dựa vào cái gì mà mời được đội Việt?” Đỗ Kiệt nghiến răng nghiến lợi.
“Nhưng mà, nhưng mà mấy thành viên đội Việt đó đều mặc đồng phục bóng đá của đại học Thanh Dương mà.” Kim Mao không thể tin nổi.
“Không có nhưng nhị gì hết! Không thể nào chính là không thể nào! Im miệng cho ta!” Đỗ Kiệt hung hãn quát.
Đỗ Kiệt không muốn tin, cũng không chịu chấp nhận!
… Giờ phút này, người trên xe đã xuống hết, tổng cộng có 6 người, tất cả đều là thành viên đội Việt.
Sau khi xuống xe, bọn họ đi thẳng đến chỗ Lâm Vân trước mặt dưới ánh mắt chăm chú của mọi người.
Dẫn đầu là Dịch Kiến Liên, tiến lên nói với Lâm Vân:
“Lâm Vân công tử, ta mang thành viên đội Việt đến đây báo danh! Máy bay trễ chuyến, nên mới đến muộn, thật sự xin lỗi.” “Không muộn, tới rất đúng lúc.” Lâm Vân cười nói.
Gần 4000 sinh viên ở đây, sau khi chứng kiến cảnh này liền xôn xao cả trường.
“Lâm Vân! Thì ra là Lâm Vân mời đội Việt - CBA tới!” “Ta biết ngay, đội Việt mặc đồng phục trường ta, nhất định là Lâm Vân mời bọn họ đến, đại diện trường ta đánh với Thanh Dương Chức Viện!” “Đúng đúng đúng! Nhất định là vậy rồi!” Mọi người đồng thời hiểu ra.
“Ta đã nói mà, Lâm thiếu gia dám làm giấy thách đấu, chắc chắn có biện pháp, thì ra đây là biện pháp của Lâm thiếu gia!” “Trời ạ, Lâm thiếu gia quá ghê gớm đi, thậm chí cả đội Việt - CBA cũng mời được!” Toàn trường vang lên những tiếng kinh hô liên tiếp.
Trước đó, gần 4000 sinh viên này đều cảm thấy tâm lý nhanh sụp đổ.
Nhưng khi thấy cảnh tượng trước mắt, bọn họ đều như phát điên, trong nháy mắt trở nên kích động.
Trước đó bọn họ vẫn không hiểu vì sao Lâm Vân dám gửi giấy khiêu chiến, thậm chí còn cảm thấy Lâm Vân đang làm hại Thanh Dương Đại Học.
Hiện tại bọn họ cuối cùng đã hiểu ra, Lâm Vân rõ ràng đã có chuẩn bị, rõ ràng là muốn thay Thanh Dương Đại Học, ngược lại là bọn họ trước đó đã hiểu lầm Lâm Vân.
Một bên khác.
Vẻ mặt ngông nghênh trên mặt Đỗ Kiệt và đồng đội đã sớm biến mất không còn bóng dáng.
“Kiệt Ca, Dịch Kiến Liên bọn họ đều đi chào hỏi với thằng nhãi đó, cái này… cái này có thể khẳng định là do thằng nhãi đó mời đội Việt rồi.” Giọng Kim Mao trầm thấp.
Sắc mặt của bọn họ đều hết sức khó coi, bởi vì bọn họ không dám tưởng tượng, nếu thật sự phải đấu với đội Việt, bọn họ lấy cái gì để thắng!
Mặc dù Đỗ Kiệt không muốn tin, nhưng giờ phút này hắn không tin cũng không được!
Lúc này, Lâm Vân lớn tiếng nói:
“Bên ta thay người ra sân, từ Dịch Kiến Liên dẫn đầu năm người, đại diện Thanh Dương Đại Học ta ra sân!” “Oanh!” Lời Lâm Vân vừa dứt, cả trường liền vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Rất nhiều học sinh đang xem đều đỏ mặt vì kích động, trường mình có đội Việt - CBA ra sân, chẳng phải dễ dàng đánh bại Thanh Dương Chức Nghiệp Học Viện sao?
Dịch Kiến Liên dẫn đầu bốn thành viên đã vào giữa sân.
Về phần Đỗ Kiệt và đồng bọn, sắc mặt tái mét vẫn đứng đờ ra ngoài sân.
Thấy vậy, Lâm Vân nở nụ cười, lớn tiếng nói với Đỗ Kiệt:
“Đỗ Kiệt, thời gian tạm dừng đã hết, nếu các ngươi trong vòng một phút không ra sân, coi như các ngươi bỏ quyền nhận thua nhé.” Nói xong, Lâm Vân trực tiếp giơ ngón giữa lên với Đỗ Kiệt.
Bàn Tử và những người khác cũng đồng loạt giơ ngón giữa lên với Đỗ Kiệt.
“Các ngươi… các ngươi…” Đỗ Kiệt tức giận đến mức mặt mày tái mét, đến bây giờ hắn vẫn không nghĩ ra Lâm Vân đã mời đội Việt - CBA như thế nào!
Các đồng đội phía sau Đỗ Kiệt, từng người cũng sắc mặt xanh lè.
Lúc này, trọng tài cũng lên tiếng: “Đỗ Kiệt, nếu ngươi còn không ra sân, coi như là bỏ cuộc đấy.” “Đi! Ra sân!” Đỗ Kiệt chỉ có thể cắn răng, dẫn theo đồng đội ra sân.
Đỗ Kiệt cao một mét chín, vốn là người cao nhất trong cả trường.
Nhưng sau khi Dịch Kiến Liên và những thành viên đội Việt đến, ưu thế chiều cao của Đỗ Kiệt trong nháy mắt không còn chút gì.
Sau khi Đỗ Kiệt cùng mọi người ra sân, trận đấu lập tức bắt đầu.
Trận đấu chưa đến mười lăm giây, đội Việt trực tiếp ghi 2 điểm cho Thanh Dương Đại Học.
Điểm số trực tiếp từ 12:0 biến thành 12:2.
“Tốt!” Gần 4000 người ở đó, lập tức bùng nổ một tràng hoan hô đinh tai nhức óc.
Sau đó, trên sân bóng rổ, bắt đầu một trận tàn sát toàn diện.
Đội Việt điên cuồng dẫn bóng, mà Thanh Dương Chức Nghiệp Học Viện do Đỗ Kiệt dẫn đầu liên tục bị chặn, bị cướp bóng, không lấy được một điểm nào.
Bởi vì trước khi ra sân, Lâm Vân đã dặn Dịch Kiến Liên không cần nương tay, làm cho đối phương một quả bóng cũng không ghi được!
12:4.
12:7… Điểm số bị đuổi kịp rất nhanh rồi nhanh chóng bị bỏ xa.
Bởi vì đội Việt là đội tuyển chuyên nghiệp, sự liên kết giữa các tuyển thủ khác xa với các đội bóng nghiệp dư của trường đại học.
Mấy đồng đội của Đỗ Kiệt trực tiếp bị đánh đến mức tự kỷ, thậm chí đến cuối cùng bọn họ đã bỏ đi kháng cự, không phản kháng nữa.
Bởi vì bọn họ phát hiện, dù làm thế nào, cũng đều là vô ích...
Đến khi hết hiệp một, điểm số đã lên tới con số kinh khủng 12: 88.
Gần 4000 sinh viên vây xem, vì quá kích động mà liên tục kêu to, dẫn đến rát cả họng!
Theo tiếng còi trọng tài vang lên, hiệp một kết thúc.
Sau tiếng còi, Đỗ Kiệt trực tiếp ngồi bệt xuống sân bóng, vẻ mặt đầy tuyệt vọng.
Hắn biết mình không thể đánh lại đội Việt, nhưng khi chính thức đấu với đội Việt xong, hắn mới biết đối phương mạnh đến cỡ nào, hắn mới biết mình nghiệp dư và rác rưởi đến mức nào!
“Kiệt Ca, giờ chúng ta phải làm sao đây?” Các đồng đội của Đỗ Kiệt, đều mặt đầy tuyệt vọng nhìn Đỗ Kiệt.
“Thua rồi! Chúng ta thua rồi!” Đỗ Kiệt ngồi bệt dưới đất liên tục lắc đầu, mặt cũng tràn đầy tuyệt vọng.
Mặc dù hiệp hai còn chưa bắt đầu, nhưng với tình huống này, đánh hay không cũng không còn khác biệt gì.
Thời gian nghỉ giữa hiệp rất nhanh đã kết thúc, trận đấu hiệp hai lại một lần nữa bắt đầu.
Trận đấu hiệp hai này đương nhiên diễn ra không chút hồi hộp, Đỗ Kiệt và đồng bọn cơ bản ở vào trạng thái từ bỏ kháng cự, mặc đội Việt ghi điểm.
Nhìn Đỗ Kiệt và đồng bọn bị đánh thành chó, 4000 sinh viên vây xem và Bàn Tử đương nhiên rất sung sướng.
Trận đấu hiệp hai cuối cùng cũng hạ màn kết thúc.
Cuối cùng, điểm số được dừng lại ở 12: 178.
Đây là một con số rất khủng bố.
“Thắng rồi! Thắng rồi!” Khi tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên, toàn bộ sân bóng rổ vang lên tiếng hoan hô như sấm rền, rất lâu không thể lắng xuống.
Trước đó, Thanh Dương Đại Học bị trào phúng, bị sỉ nhục, vào giờ phút này, đã được hoàn trả hết, nỗi uất ức trong lòng bọn họ đã được giải tỏa, bọn họ đương nhiên kích động, hưng phấn!
Về phần Đỗ Kiệt và đồng bọn, tất cả đều ngồi bệt dưới đất, sắc mặt tái nhợt.
Lúc này, Lâm Vân dẫn theo Bàn Tử đi đến giữa sân, đi đến trước mặt Đỗ Kiệt.
Bàn Tử từng người đều ngẩng cao đầu ưỡn ngực, vẻ mặt đầy vui sướng.
Trước đó bọn họ vẫn luôn kìm nén một nỗi uất ức, bây giờ cuối cùng cũng được nở mày nở mặt.
“Đỗ Kiệt, các ngươi thua rồi.” Lâm Vân nhìn xuống Đỗ Kiệt đang ngồi bệt dưới đất.
“Không! Ta không phục! Dựa vào cái gì mà các ngươi lại đi gọi người ngoài vào! Còn gọi đội Việt - CBA nữa, cái này không công bằng! Không công bằng!” Đỗ Kiệt trừng lớn hai mắt, cố gắng gầm lên, trên mặt đầy vẻ không cam lòng.
“Đúng đó! Các ngươi dựa vào cái gì lại đi gọi người ngoài vào!” Các đồng đội khác của Đỗ Kiệt cũng phẫn nộ kêu lên.
Lâm Vân lắc đầu cười: “Dựa vào cái gì sao? Bằng ta có năng lực đó, nếu ngươi có năng lực, ngươi đi mời cả đội NBA về đây cũng được.” Bàn Tử cũng phụ họa nói: “Đúng đấy, Vân ca của chúng ta có năng lực mời được đội Việt đến thi đấu cho chúng ta, đó là bản lĩnh của Vân ca!” Đỗ Kiệt lập tức á khẩu không trả lời được, hắn đương nhiên biết, đối phương có thể mời đội Việt - CBA là do bản lĩnh của người ta!
“Tốt, thực hiện lời hứa hôm qua của ngươi đi.” Lâm Vân lấy hiệp nghị ký hôm qua ra, sau đó ném trước mặt Đỗ Kiệt.
Hiệp nghị hôm qua ghi rõ, nếu Đỗ Kiệt thua, liền phải quỳ xuống đất xin lỗi toàn thể sinh viên Thanh Dương Đại Học.
Đỗ Kiệt nhìn chằm chằm hiệp nghị đang nằm dưới đất, sắc mặt tái nhợt.
“Muốn ta quỳ xuống xin lỗi sao? Nằm mơ!” Đỗ Kiệt hét lên một tiếng, sau đó nhặt tờ hiệp nghị dưới đất, điên cuồng xé rách, rất nhanh đã xé nát hiệp nghị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận