Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 296: lạ lẫm điện thoại

Sau ba lần rượu.
“Bàn Tử, dạo này thế nào, mọi chuyện ổn cả chứ?” Lâm Vân mở miệng hỏi thăm.
“Cũng không tệ lắm, bố ta mới xuất viện, lần trước ngươi cho bọn ta tiền, bọn ta mua một căn nhà mới, vừa dọn nhà xong, bố ta chuẩn bị dùng lại số tiền của ngươi cho, mở một siêu thị lớn.” Bàn Tử nói.
“Vậy thì tốt rồi.” Lâm Vân gật gật đầu.
Thấy huynh đệ của mình giờ sống tốt, trong lòng Lâm Vân cũng vui mừng.
“Hì hì, vẫn phải cảm ơn Vân ca, nếu không phải Vân ca, cả đời này ta với bố có lẽ vẫn là đồ bỏ đi, càng không có chuyện lái được Porsche, nào, tôi kính Vân ca một ly!” Bàn Tử nâng chén rượu lên.
Bàn Tử cảm kích Lâm Vân từ tận đáy lòng.
Lâm Vân cũng nâng chén rượu lên, cùng Bàn Tử cụng ly.
Sau khi đặt chén rượu xuống, Lâm Vân cười hỏi: “Cái xe Porsche kia lái thế nào?” Chiếc Porsche lấy được từ chỗ Kim Cường, lần trước Lâm Vân đưa cho Bàn Tử.
“Porsche lái thì đừng nhắc đến là biết ngay thôi, hì hì!” Bàn Tử lộ ra vẻ tươi cười hớn hở.
“Ha ha, nào cạn ly.” Hai người lại một lần nữa cụng ly.
“Đúng rồi, cậu và bạn gái phát triển thế nào rồi?” Lâm Vân tiếp tục hỏi thăm.
Lần trước Lâm Vân gặp bạn gái của mập, cảm thấy cô bé kia cũng không tệ, còn dặn Bàn Tử cố mà trân trọng.
“Vân ca, tình cảm bọn em tốt lắm.” Bàn Tử vừa cười vừa nói.
“Vậy thì tốt, nào nào nào, tiếp tục uống.” Lâm Vân tiếp tục cùng Bàn Tử chạm cốc.
“Phanh.” Bất chợt, sau lưng Lâm Vân, bị ai đó đột ngột va vào một cái.
Lâm Vân quay đầu nhìn lại, là một người đàn ông mặc áo trắng, đang say khướt thân mật với một nữ nhân quầy bar.
Hắn ngồi trên ghế cao bên cạnh Lâm Vân, lúc thân mật thì đụng vào Lâm Vân.
Lâm Vân nhìn thoáng qua phía sau, cũng không nói gì, tiếp tục cùng Bàn Tử uống rượu.
“Phanh!” Kết quả lúc Lâm Vân vừa muốn cùng mập chạm cốc thì lại bị ai đó va vào một cái, chén rượu của Lâm Vân vung làm tay Bàn Tử đầy rượu.
Thấy thế, Lâm Vân liền quay đầu nhắc nhở:
“Anh bạn, phiền anh chú ý một chút, đụng vào tôi rồi.” Người đàn ông mặc áo trắng nghe vậy thì lập tức đứng dậy, mặt mày hung tợn nhìn Lâm Vân.
“Thằng nhãi ranh, mày vừa nói gì đấy? Có ngon lặp lại lần nữa xem?” Người đàn ông áo trắng nói giọng phách lối.
Lâm Vân đánh giá một chút, người đàn ông mặc áo trắng này đeo cái vòng tay mấy vạn tệ đồng hồ Giang Tư Đốn, hẳn là gia đình có chút tiền, cho nên có vốn phách lối.
“Tôi nói phiền anh cẩn thận một chút, đụng vào tôi rồi.” Lâm Vân thản nhiên nói.
“Thì ông đây cố tình đụng vào đấy thì sao.” Người đàn ông áo trắng hếch mặt lên, tỏ vẻ tùy tiện.
“Ha ha, cậu ngông nghênh thật đấy.” Lâm Vân cười lạnh.
“Ông đây tên Giả Trương, trương của ngông nghênh đấy, chính là ngông nghênh như vậy đấy thì sao!” Người đàn ông áo trắng lớn tiếng nói.
“Phải không? Vậy thì ta sẽ dẹp cái ngông nghênh của cậu!” Hai mắt Lâm Vân nheo lại, đồng thời cầm lên cái chai rượu trên bàn.
Sau một khắc.
Lâm Vân trực tiếp đứng dậy, đột nhiên đập thẳng cái chai vào đầu người đàn ông áo trắng này.
“Phanh!” Chai rượu trực tiếp nổ tung trên đầu người đàn ông áo trắng, máu tươi trong nháy mắt từ trên đầu hắn chảy xuống.
Hôm nay gặp mặt uống rượu cùng Bàn Tử, vốn là ngày vui vẻ, Lâm Vân không muốn có chuyện làm ảnh hưởng đến tâm trạng.
Lâm Vân đã hai lần hảo ý nhắc nhở hắn, nếu như hắn biết điều không tiếp tục đụng Lâm Vân, tự nhiên sẽ không sao, nhưng hắn lại không biết nắm lấy cơ hội mà Lâm Vân cho.
“A a!” Người đàn ông áo trắng bị đập đầu xong liền ôm đầu kêu la.
Trong chớp mắt, khách hàng xung quanh quầy bar nhao nhao dồn mắt nhìn về phía này.
“Đây chẳng phải là Giả thiếu gia sao? Mẹ ơi, lại có người đập đầu Giả thiếu gia.” “Thằng nhãi kia e rằng gặp họa rồi.” Những khách hàng này đều xì xào bàn tán.
Cô nàng phục vụ bên cạnh người đàn ông áo trắng càng lớn giọng hét về phía Lâm Vân:
“Thằng nhãi, mày dám động vào Giả thiếu gia, mày chết chắc rồi!” “Có phải không? Tôi chết chắc?” Lâm Vân lộ ra nụ cười đầy suy tư.
Lâm Vân dù không biết cái tên Giả thiếu gia này là ai.
Nhưng mà trên một mảnh đất Thanh Dương này, Lâm Vân chính là bá chủ tuyệt đối, ai có thể lay chuyển Lâm Vân được mảy may?
Căn bản là không thể!
Lúc này, đại ca trông coi quầy rượu, một gã đầu trọc to lớn, đã dẫn người chạy tới.
“Ai ăn gan hùm mật gấu, dám đánh người ở trong địa bàn Vân Diệu Bảo An Công Ty của chúng ta!” Gã đầu trọc vừa đến vừa quát lớn.
“Cửu ca, là tôi bị đánh, anh nhất định phải giúp tôi báo thù!” Người đàn ông áo trắng bị đánh, ôm đầu chạy tới trước mặt gã đầu trọc, hướng hắn cầu cứu.
“Cái này... Đây chẳng phải Giả thiếu gia sao? Ai đánh cậu vậy?” gã đầu trọc vội hỏi.
“Chính là thằng nhãi kia! Chính là thằng nhãi kia!” Người đàn ông áo trắng thuận tay chỉ về phía Lâm Vân.
“Ai mẹ nó cái này......” Gã đầu trọc vừa quát lớn, vừa ngẩng đầu nhìn lại.
Khi gã đầu trọc nhìn thấy Lâm Vân, lời hắn đang nói đến một nửa thì im bặt, trên mặt hắn cũng trong nháy mắt xuất hiện vẻ kinh hãi.
Ngay sau đó, gã đầu trọc vội vã xông tới trước mặt Lâm Vân.
“Tham kiến Lâm gia.” Gã đầu trọc cúi người chào, thanh âm cực kỳ vang dội!
Những tiểu đệ phía sau gã đầu trọc cũng trong nháy mắt kịp phản ứng, sau đó cùng nhau cúi người chào Lâm Vân nói:
“Tham kiến Lâm gia!” Đám người hô hào như sấm.
Một màn này khiến tất cả mọi người xung quanh ngây người, kể cả người đàn ông áo trắng kia.
“Anh nhận ra tôi?” Lâm Vân nhìn gã đầu trọc.
“Lâm gia, tôi chính là lão tướng của Vân Diệu Bảo An Công Ty, hồi trước đi Khánh Quang đánh nhà họ Vạn, rồi đánh cả Kim Cường, tôi đều có tham gia, hơn nữa còn lập được công, cho nên mới được đề bạt làm tiểu đội trưởng công ty, đương nhiên tôi nhận ra Lâm gia.” Gã đầu trọc vừa cười vừa nói.
“Ra là thế.” Lâm Vân giật mình gật đầu.
Lúc này, người đàn ông áo trắng kia xông tới.
“Cửu ca, hắn chính là người đánh tôi.” người đàn ông áo trắng vội nói với gã đầu trọc.
Gã đầu trọc, một tay nắm chặt cổ áo của hắn, hung hăng nói: “Mẹ nó, mày còn kêu gào cái gì, mày có biết đây là ai không? Vị này là chủ tịch Vân Diệu Tập đoàn, chủ tịch phân công ty Thanh Dương của Hoa Đỉnh Tập đoàn, hội trưởng hiệp hội thương mại Thanh Dương đời tiếp theo - Lâm gia! Một câu của Lâm gia, cả nhà mày cũng tan nát, hiểu chưa!” “Cái gì? Hắn...... Hắn chính là Lâm gia?” Người đàn ông áo trắng sợ đến mức tê liệt ngã xuống đất.
Cô nàng quầy rượu bên cạnh người đàn ông áo trắng kia cũng sợ đến choáng váng.
Vị này lại chính là Lâm gia?
Danh hào Lâm gia ở Thanh Dương rất vang dội, bọn họ đều đã từng nghe qua!
“Tiểu Cửu, vị này là thiếu gia nhà ai?” Lâm Vân mở miệng hỏi.
“Bẩm Lâm gia, là con trai của ông chủ Quảng Lợi Mậu Dịch.” Gã đầu trọc nói.
“Giúp ta chuyển lời cho hắn, để hắn giáo dục con cho tốt, sau này nếu để ta nghe được, con của hắn làm chuyện xấu xa gì, ta sẽ cho công ty Quảng Lợi Mậu Dịch của hắn đóng cửa.” Lâm Vân hờ hững nói.
“Vâng Lâm gia, lát nữa tôi sẽ đi truyền đạt ngay.” gã đầu trọc đáp ứng.
“Được, ta không muốn nhìn thấy tên ngu ngốc này nữa, ném ra khỏi quầy bar đi, giúp ta giải rượu cho hắn, ta muốn uống rượu với huynh đệ ta, đừng làm phiền ta.” Lâm Vân thản nhiên khoát tay.
“Vâng vâng vâng!” Sau khi gã đầu trọc đáp ứng, trực tiếp phân phó thuộc hạ dựng người đàn ông áo trắng kia lên, kéo ra ngoài quầy bar, sau đó đánh cho một trận.
Còn những khách hàng đang vây xem, khi nhìn Lâm Vân, trong mắt đã tràn đầy sự kính sợ.
Trời ạ, đây chính là Lâm gia trong truyền thuyết à!
Tại bàn.
“Vân ca, anh thật là bá đạo!” Bàn Tử mặt tươi cười giơ ngón cái lên.
“Ta vốn định khiêm tốn thôi mà, sao luôn có chó tới cắn ta, hết cách thôi, nào nào nào, chúng ta tiếp tục uống rượu.” Lâm Vân vừa cười vừa nói.
Lâm Vân và Bàn Tử uống mãi cho đến khi hai người đều say khướt, mới được gã đầu trọc hộ tống rời khỏi quán bar.
Vì hôm qua uống quá nhiều, đến ngày hôm sau khi Lâm Vân tỉnh dậy đã là giữa trưa.
Lâm Vân lái xe đến nhà An Tiểu Nhã, đón An Tiểu Nhã xong liền lái xe đi đến Kim Đô.
Đến Kim Đô rồi, Lâm Vân lái thẳng xe đến biệt thự ven hồ.
Lâm Vân chuẩn bị cho An Tiểu Nhã ở tạm trong khu biệt thự cao cấp ven hồ của mình.
Dù sao cái biệt thự đó rất lớn, dù sao cũng có rất nhiều phòng trống, mà lại Lâm Vân một mình ở một cái biệt thự lớn như vậy cũng thấy hiu quạnh, để cô nàng ở cùng, cũng không thấy lạnh lẽo như vậy.
Lâm Vân cũng hỏi cô nàng, cô nàng cao hứng nghe được ở chung với Lâm Vân, vui vẻ đồng ý, còn nói có thể giúp Lâm Vân nấu cơm.
Sau khi vào biệt thự.
“Oa, căn nhà này lớn quá, sang trọng quá, Lâm tổng, em chưa từng thấy căn nhà nào xa hoa như vậy, càng không ngờ là có thể được ở lại một nơi như này.” An Tiểu Nhã che miệng nhỏ, kinh thán không thôi.
Lâm Vân mỉm cười: “Về sau cứ coi như nhà mình, không cần câu nệ, con người ta rất tùy tiện, cô hẳn là biết.” Ngay lúc này, điện thoại di động của Lâm Vân vang lên.
Lâm Vân lấy điện thoại di động ra xem, là một số lạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận