Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 513: biện pháp mới

Chương 513: biện pháp mới
Lúc này, Tề Nguyên Hải vọt thẳng đến trước mặt Lâm Vân.
“Đại sư, không biết ngài tên họ là gì? Không ngờ đế đô lại ẩn giấu một đại sư như ngài!” Tề Nguyên Hải kích động không thôi.
“Ta họ Lâm.” Lâm Vân chắp tay sau lưng, chậm rãi nói ra.
Lâm Vân viết hai chữ này, tuy nhìn bình thường không có gì lạ, nhưng khi viết, Lâm Vân đã vận dụng nội lực.
Nói cách khác, Lâm Vân đã dùng nội lực tạo hình ra hai chữ này, người bình thường nhìn có lẽ không nhận ra điều gì, nhưng với một bậc thầy thư pháp như Tề Nguyên Hải, xem xét liền cảm thấy ảo diệu vô tận!
Người như ông ta không chỉ nhìn hình dáng bên ngoài mà còn nhìn cái hồn ở bên trong.
Ngay khi Tề Nguyên Hải vừa nhìn chữ Lâm Vân viết xong, ông thậm chí cảm giác ý thức của mình cũng bị hai chữ này ảnh hưởng.
Tuy dáng vẻ chữ của Lâm Vân rất bình thường, nhưng cái hồn lại khiến Tề Nguyên Hải cảm thấy vô cùng mạnh mẽ, thậm chí vượt xa ông vô số lần!
“Lâm Đại Sư! Kẻ hậu bối Tề Nguyên Hải, bái kiến Lâm Đại Sư! Trước đây hậu bối có nhiều mạo phạm, mong Lâm Đại Sư hải hàm!” Tề Nguyên Hải trực tiếp hành lễ quỳ lạy.
Tuy Tề Nguyên Hải tuổi tác đã cao, nhưng trong giới của bọn họ, ai bản lĩnh cao, người đó là trưởng bối.
“Cái này… cái này…”
Mọi người thấy Tề Nguyên Hải hành đại lễ quỳ lạy trước Lâm Vân, tròng mắt kinh hãi như sắp rơi ra ngoài.
Trời ạ, Tề Nguyên Hải Đại Sư lại đi quỳ lạy một tên tiểu tử này?
Ngay cả Tần Thi cũng bưng miệng nhỏ, vẻ mặt không thể tin nổi.
Còn Hắc Xuyên Tiểu Lang cùng Hàn An Lôi, hai người mắt thì trợn tròn, lộ vẻ không tài nào hiểu ra được.
Phải biết, Tề Nguyên Hải Đại Sư ngày thường tính tình rất cao ngạo, khó mời, chỉ nhìn cái giá đỡ của Tề Nguyên Hải khi vừa vào sân là đủ thấy.
Mà bây giờ, ông lại quỳ lạy Lâm Vân, điều này gây ra một chấn động cực lớn cho mọi người!
“Lâm Đại Sư, ngài có thể bán cho ta bức “Thần tác” này được không? Ta biết nhắc đến tiền nong với thần tác này thì rất tục, nhưng chỉ cần ngài chịu bán cho ta, mọi điều kiện khác đều có thể thương lượng!” Tề Nguyên Hải mong chờ nhìn Lâm Vân.
“Xin lỗi, tác phẩm này của ta là tặng người, không bán.” Lâm Vân chậm rãi nói.
Nói xong, Lâm Vân cầm bức thư pháp đến trước mặt Tần Thi.
Lúc này Tần Thi vẫn còn ngơ ngác nhìn Lâm Vân, mắt tràn đầy kinh ngạc và khó tin.
“Tần Thi, cái này tặng cho cô.” Lâm Vân đưa bức thư pháp cho Tần Thi.
Tần Thi nghe Lâm Vân nói, lập tức bừng tỉnh.
“Ân, vâng...” Tần Thi có chút luống cuống tay chân nhận lấy bức thư pháp.
Tề Nguyên Hải lúc này vọt đến trước mặt Tần Thi.
“Tần Thi tiểu thư, có thể bán cho ta bức ‘Thần tác’ này được không? Ta nguyện dùng toàn bộ tác phẩm, cộng thêm tất cả tiền tiết kiệm để đổi!!!” Tề Nguyên Hải xúc động nói.
Với một người cố chấp như Tề Nguyên Hải, chỉ cần gặp được một thần tác kinh diễm, bỏ ra bao nhiêu cái giá lớn đều đáng.
“Xin lỗi Tề Đại Sư, bức thư pháp này ta không có ý định chuyển nhượng hay bán.” Tần Thi nói.
Đây là Lâm Vân tặng cô, đương nhiên cô không có ý định bán.
“Thần tác cứ như vậy... không có duyên với ta sao?”
Tề Nguyên Hải trực tiếp ngồi bệt xuống đất, rồi bi thương khóc lớn, đây là sự bi thống của một nghệ sĩ cố chấp khi bỏ lỡ thần tác.
Mọi người nhìn thấy Tề Nguyên Hải tê liệt ngã xuống khóc rống, bọn họ cũng không nhịn được nuốt nước bọt một cách khó khăn, không ngờ Tề Nguyên Hải Đại Sư cũng có một màn như vậy.
Khi mọi người một lần nữa nhìn về phía Lâm Vân, ánh mắt của mọi người trở nên quái dị.
Lâm Vân chậm rãi bước đến trước mặt Hắc Xuyên Tiểu Lang và Hàn An Lôi.
“Hai vị, trước đó các ngươi chế giễu ta là sâu bọ, chế giễu ta không hiểu nghệ thuật, chế giễu bức thư pháp này là rác rưởi. Giờ xem ra, các ngươi mới là sâu bọ, thậm chí còn không nhìn ra cái gì là thần tác mà dám bàn luận nghệ thuật? Thật nực cười.” Lâm Vân cười lạnh nói.
Hắc Xuyên Tiểu Lang và Hàn An Lôi nghe vậy thì mặt lúc xanh, lúc tím, lúc đỏ, trông rất khó coi.
Hai người bọn họ hoàn toàn không nhận ra bức chữ mà Lâm Vân vừa vẽ có gì ảo diệu, trong mắt họ bức thư pháp kia thực sự không khác gì người bình thường viết.
Nhưng, Tề Nguyên Hải Đại Sư lại xưng nó là thần tác.
Dù bọn họ không hiểu, nhưng họ rõ ràng có thể thấy, người như Tề Nguyên Hải hành lễ lớn đến vậy.
Thậm chí vì không được bức thư pháp kia mà Tề Nguyên Hải đau khổ như thế, đủ để chứng minh bức thư pháp của Lâm Vân thật sự không tầm thường.
“Hàn An Lôi, có muốn để bạn ta Lâm Vân cho cô xin một chữ không? Đây chính là thần tác đấy.” Tần Thi cười nói.
Với Tần Thi, trước đây bị chế nhạo, bây giờ đã hoàn toàn phản công, khiến cô hả hê.
Hàn An Lôi nghe vậy, cơ mặt run rẩy, sắc mặt trở nên càng khó coi.
“Không… Không cần.” Hàn An Lôi gượng cười, cô biết Tần Thi đang mỉa mai mình.
Lâm Vân mặt tươi cười nhìn chằm chằm Hắc Xuyên Tiểu Lang, tiếp tục nói:
“Hắc Xuyên Tiểu Lang, niềm vui lớn hơn, còn ở phía sau, lần tới ngươi gặp lại ta sẽ có niềm vui lớn hơn.”
Lâm Vân không sai, ngày mai liền có thể gặp lại Hắc Xuyên Tiểu Lang.
Khi đó, Hắc Xuyên Tiểu Lang sẽ thay mặt gia tộc Hắc Xuyên đến gặp Lâm Vân bàn chuyện hợp tác.
Nói xong, Lâm Vân quay người nhìn về phía Tần Thi.
“Tần Thi, bữa này ta ăn no rồi, còn cô?” Lâm Vân mỉm cười hỏi.
“Ừm, ta cũng ăn xong.” Tần Thi vội gật đầu.
“Vậy chúng ta đi.”
Lâm Vân nói xong liền đi ra ngoài, Tần Thi vội vàng đuổi theo.
Sau khi ra khỏi phòng ăn.
“Lâm Vân, khi nào anh lại tinh thông cả thư pháp vậy, lại còn có thể làm Tề Đại Sư thốt lên thần tác.” Tần Thi cuối cùng cũng nhịn không được hỏi.
Trong lòng Tần Thi thật sự rất rung động, Tề Đại Sư là nhân vật tầm cỡ trong giới thư pháp, mà Lâm Vân lại có thể khiến Tề Đại Sư cũng phải kinh ngạc thán phục, tác phẩm của Lâm Vân là thần tác.
“Bản lĩnh của ta còn nhiều lắm, cô tin không?” Lâm Vân cười nói.
“Xì, anh lại nổ đi.” Tần Thi lộ vẻ khinh thường.
Tuy Tần Thi ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng có chút tin tưởng, qua những gì cô biết về Lâm Vân, cô phát hiện anh thực sự tinh thông rất nhiều thứ.
Cô càng ngày càng thấy Lâm Vân là người đàn ông bí ẩn, thậm chí cô không dám tưởng tượng Lâm Vân rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh.
“Tần Thi, màn trình diễn hôm nay, không làm cô thất vọng chứ, đã giúp cô tìm lại mặt mũi rồi đúng không.” Lâm Vân cười nói.
“Cũng không tệ, giờ tôi đặc biệt thoải mái.” Tần Thi cao hứng nói......
Một bên khác, sau khi Lâm Vân đi, không khí buổi tiệc cũng trở nên rất quái dị, mọi người ăn không bao lâu thì tan trong không vui, buổi tối định đi nhảy disco cũng bị hủy bỏ.......
Lúc này đã chín giờ tối.
Gia tộc Hắc Xuyên.
“Cha!”
Hắc Xuyên Nại Tử vội vàng bước vào phòng khách.
“Nại Tử, kết quả xét nghiệm ra rồi?” Hắc Xuyên Trạch vội hỏi.
“Dạ cha, kết quả xét nghiệm ra rồi, nhưng thành phần quá phức tạp, không có giá trị gì cả.” Hắc Xuyên Nại Tử nói.
“Xem ra, Nại Tử con nghĩ đơn giản quá rồi, muốn thu được công thức, không dễ như vậy.” Hắc Xuyên Trạch lắc đầu, có vẻ hơi thất vọng.
“Cha, tuy phương án này thất bại, nhưng con còn nghĩ ra một phương pháp khác.” Hắc Xuyên Nại Tử nói.
“Hả? Phương pháp gì?” Hắc Xuyên Trạch ngẩng đầu hỏi.
“Cha, trên đời không có bức tường nào gió không lọt, chúng ta có thể dùng tiền, mua chuộc được những người tiếp xúc được đến công thức thuốc này, bằng cách đó thu được công thức. Chỉ cần lấy được công thức, chúng ta có thể tự sản xuất, không cần bị người khác kiểm soát, như vậy tốt hơn nhiều so với việc hợp tác với Vân Diệu Tập Đoàn.” Hắc Xuyên Nại Tử nói.
Hắc Xuyên Trạch mắt sáng lên: “Nại Tử, đề nghị này của con không tệ, chỉ là những người tiếp xúc được đến công thức thuốc này, chắc chắn không nhiều, muốn mua thông tin, e là độ khó không nhỏ.”
“Cha, thiên hạ không có chuyện gì không làm được bằng tiền, nếu không làm được thì chỉ có thể là tiền không đủ nhiều. Chỉ cần chúng ta chịu bỏ tiền ra, chắc chắn có thể làm được.” Hắc Xuyên Nại Tử chân thành nói.
Hắc Xuyên Nại Tử tiếp tục:
“Nếu 3 tỷ không mua được, liền bỏ 5 tỷ, 5 tỷ không được thì 8 tỷ, chỉ cần chúng ta lấy được công thức này, tài phú mà nó mang lại, tuyệt đối kinh người, đồng thời có thể giúp gia tộc chúng ta tăng vị thế ở Đông Doanh! Cho nên dù tốn bao nhiêu tiền đi chăng nữa đều đáng.”
“Ừ, Nại Tử, con quả nhiên không khiến cha thất vọng.” Hắc Xuyên Trạch nói.
Hắc Xuyên Nại Tử nghe ba cô khen ngợi thì rất vui, vì trước giờ ba cô chỉ toàn khen ngợi Hắc Xuyên Tiểu Lang, hiếm khi khen cô.
“Cảm ơn cha đã khen ngợi, cha cứ yên tâm, giao chuyện này cho con, con nhất định sẽ làm tốt!” Hắc Xuyên Nại Tử nói chắc nịch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận