Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 208: ngẫu nhiên gặp hướng Kim Cường

Chương 208: Ngẫu nhiên gặp Hướng Kim Cường
Cho dù có thật để Lâm Vân thử, Lâm Vân cũng không dám, hắn đang đến để giúp An Tiểu Nhã giáo dục em gái mà......
“Dù sao...... dù sao ta cũng chưa từng có. Ta dù bình thường hay chơi bời, nhưng ta không ngốc, ta đồng ý làm bạn gái của thằng Kim Mao kia, là bởi vì ta cảm thấy nó là dân anh chị, có thể dẫn ta vào giới giang hồ! Đây mới là mục đích của ta, ta sẽ không để nó chiếm tiện nghi đâu!” An Manh nói.
“Ngươi là con gái, sao lại nghĩ đến chuyện lăn lộn giang hồ vậy.” Lâm Vân cạn lời nói.
An Manh im lặng một hồi, sau đó nói: “Bởi vì dân anh chị oai phong mà, nếu ta có bạn trai là dân giang hồ, hoặc là lăn lộn trong giới đó, như vậy sẽ không cần sợ bị người trong trường bắt nạt nữa!”
Khi Lâm Vân nghe được như vậy, trong lòng Lâm Vân, khẽ run lên một chút.
“Đây chính là lý do của ngươi sao?” Lâm Vân lẩm bẩm.
Lâm Vân nghe được câu trả lời như vậy, trong lòng có chút khó chịu.
Điều này khiến Lâm Vân nhớ lại thời trung học của mình, khi đó, là một thằng nhóc nghèo không có tiền không có thế lực không có chỗ dựa, cũng đã từng bị không ít người bắt nạt.
Thời đó, Lâm Vân cũng rất khát vọng bản thân có chút thân phận địa vị, để không bị người trong trường dễ dàng bắt nạt!
Với những người gia đình không tốt như An Manh, tìm bạn trai giang hồ, hoặc là gia nhập giới giang hồ, có lẽ đối với cô ta mà nói, là cách duy nhất để bản thân có chút thân phận địa vị.
“Lâm Gia, ngươi lợi hại như vậy, ngươi có thể nhận ta làm đàn em, để ta cùng ngươi lăn lộn giang hồ không.” An Manh mong chờ nhìn Lâm Vân.
“Không thể, nhưng ta có thể làm chỗ dựa cho ngươi, sau này ai dám bắt nạt ngươi, ngươi cứ báo danh ta là được!” Lâm Vân nói.
“Oa! Thật sao?” An Manh kích động nhảy lên.
Có thể được đại ca Đường Lâm Gia làm chỗ dựa, đây quả là chuyện vô cùng vẻ vang.
“Đương nhiên là thật, nhưng có một điều kiện, ngươi nhất định phải đáp ứng ta, sau này đừng có lăn lộn với mấy đám thanh niên ngoài xã hội, tan học thì ngoan ngoãn về nhà, rồi thì chăm chỉ học hành trong trường.” Lâm Vân nói.
“À.” An Manh đáp lời.
“Đúng rồi Lâm Gia, rốt cuộc ngươi có phải có quan hệ nam nữ với chị gái ta không, ngươi là nhân vật lớn như vậy, còn đặc biệt giúp chị ta tới đón ta về nhà, hai người khẳng định có bí mật gì đó...... Hì hì.” An Manh cười gian nhìn Lâm Vân.
“Cái con bé này đừng có nói bậy, ta và chị gái ngươi thật không có gì, chỉ là người ta không tệ, ta đơn thuần muốn giúp đỡ nàng, ngươi nên học tập chị gái của mình nhiều vào, nhìn người ta tốt như vậy kìa.” Lâm Vân nói.
“Ngươi và chị gái ta thật sự không có gì à, vậy...... vậy chẳng phải là ta có thể theo đuổi ngươi sao?” An Manh cười hì hì nói.
Lâm Vân nghe xong liền không còn gì để nói.
“Ngươi vẫn còn là trẻ con, nói linh tinh gì vậy!” Lâm Vân cạn lời nói.
“Ai bảo ta là trẻ con, ngươi nhìn ta phát triển tốt rồi nè! Ta phát triển còn tốt hơn cả chị ta ấy chứ! Không tin ngươi thử xem!”
An Manh vừa nói, vừa ưỡn ngực lên.
Lâm Vân mặt mày tối sầm, Lâm Vân rất muốn biết, cô ta là ngốc thật hay giả ngốc.
“Được rồi, đến nhà ngươi rồi!”
Lâm Vân tấp xe vào lề đường.
Chị gái của An Manh là An Tiểu Nhã, đã ở ven đường đợi sẵn.
Sau khi xuống xe.
“An Tiểu Nhã cô yên tâm, tôi tin rằng sau này em gái cô sẽ tan học rồi ngoan ngoãn về nhà, tôi tin rằng cô ấy sẽ nghe lời, nếu như cô ấy vẫn còn dám không nghe lời, tùy thời gọi điện cho tôi, tôi sẽ lập tức đến dạy dỗ cô ấy.” Lâm Vân cười nói.
“Thật sao? Vậy thì cảm ơn Lâm Đổng Sự Trường rất nhiều.” An Tiểu Nhã vội vàng nói cảm ơn.
“Không có gì, chuyện nhỏ thôi mà.” Lâm Vân mỉm cười.
“Vậy thì, trời cũng không còn sớm, tôi xin phép về trước.”
Lâm Vân sau khi nói xong, liền xoay người rời đi.
“Lâm Gia đi thong thả!” An Manh làm động tác tạm biệt với Lâm Vân.
Từ nhà của An Manh và An Tiểu Nhã rời đi, Lâm Vân liền đến bệnh viện thăm Bàn Tử và Hoàng Thúc.
Lâm Vân nói với hai người bọn họ rằng, mình đã chuẩn bị sẵn sàng, việc diệt trừ Hướng Kim Cường, nhưng mà cần một chút thời gian.
Hoàng Thúc và Bàn Tử đều tỏ vẻ rất hiểu chuyện, thậm chí cả hai đều hy vọng Lâm Vân, trước khi chưa có nắm chắc tuyệt đối, thì không nên hành động thiếu suy nghĩ.
Lúc đi ra từ bệnh viện.
“Ồ, đây không phải là Lâm đại thiếu gia sao!” Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Lâm Vân nhìn lại, ngẩng đầu lên, thì ra là Hướng Kim Cường!
“Lâm thiếu gia, có phải là đến thăm phụ thân của bạn tốt của mình không? Nghe nói ông ta bị đàn em của ta làm bị thương? Thật là ngại quá!” Hướng Kim Cường giả mù sa mưa.
“Ngại? Ha ha, nếu như ngươi cảm thấy ngại, vậy thì ngươi có thể lấy vài triệu ra bồi thường đi.” Lâm Vân vừa cười vừa nói.
Ngay sau đó, Lâm Vân thay đổi giọng điệu, cười nói: “Nhưng theo như ta biết, thì bây giờ nhà họ Hướng của ngươi, chắc đang nghèo xơ xác nhỉ?”
Sắc mặt của Hướng Kim Cường trầm xuống, trong mắt cũng thoáng hiện sự giận dữ, bởi vì Lâm Vân nói trúng chỗ đau của hắn.
Trước đó Lâm Vân tại buổi đấu giá đã gài hắn hơn một tỷ, tại trận đấu quyền ngầm lại hố hắn một số tiền lớn, làm cho dây chuyền vốn của công ty hắn có vấn đề, gần đây hắn để lo người, thậm chí còn phải vay một số tiền lớn ở ngân hàng.
“Lâm Vân, tất cả là tại TM ngươi gây ra!” Hướng Kim Cường giận dữ quát lên.
Hướng Kim Cường nhìn xung quanh một chút, sau đó lộ ra một nụ cười tàn độc.
“Nhóc con, xem ra vệ sĩ của ngươi, có vẻ như không ở gần đây đâu!”
Lâm Vân nghe vậy, sắc mặt lập tức hơi thay đổi.
Bởi vì quả thật Hướng Kim Cường đã nói đúng, Cô Lang đang giúp hắn liên hệ cao thủ, hiện tại không ở bên cạnh Lâm Vân!
“Ha ha, đúng là trời giúp ta mà, lên cho tao, g·iết nó!” Hướng Kim Cường cười lớn một cách dữ tợn.
Tám tên vệ sĩ áo đen sau lưng Hướng Kim Cường nghe vậy, lao thẳng về phía Lâm Vân.
Tám tên bảo tiêu này có thể thân cận bảo vệ Hướng Kim Cường, đương nhiên là do Hướng Kim Cường tỉ mỉ lựa chọn, tuy rằng so với Cô Lang còn kém xa, nhưng đối phó với Lâm Vân thì chắc chắn là dễ như trở bàn tay.
Cô Lang không có ở đây, Lâm Vân căn bản không thể đối phó được bọn chúng!
Tệ nhất là, khẩu súng ngắn trên người Lâm Vân, cũng đang trong tình trạng hết đạn!
“Hướng Kim Cường, đây là cổng bệnh viện, tuy bây giờ là buổi tối, nhưng vẫn có không ít người nhìn thấy, còn có camera giám sát của bệnh viện, nếu ngươi g·iết ta ở đây, chắc chắn ngươi không thoát khỏi liên lụy! Ông ngoại ta nhất định sẽ diệt ngươi!” Lâm Vân nghiến răng nói.
Kế sách hiện tại, Lâm Vân chỉ có thể lôi ông ngoại Liễu Chí Trung ra để trấn áp hắn.
“Ha ha, Lâm thiếu gia, nếu là trước kia thì ngươi nói như vậy, thì có lẽ ta sẽ sợ.” Hướng Kim Cường cười nói.
Ngay sau đó, Hướng Kim Cường thay đổi giọng, mặt mày dữ tợn nói: “Nhưng bây giờ, ta nghĩ ra cách giải quyết rất tốt rồi! Camera giám sát của bệnh viện ta phá hủy là xong, người chứng kiến, ta giết hết là xong! Cái cách hù dọa này của ngươi không dùng được với ta! Hôm nay là cơ hội tuyệt vời để giết ngươi, dù thế nào ta cũng không bỏ qua!”
Lâm Vân nghe đến đó, con ngươi đột nhiên co lại.
Xem ra, tên Hướng Kim Cường này quyết tâm muốn giết mình, biện pháp hù dọa trước kia của mình đối với hắn, cũng đã không còn tác dụng.
“Còn ngơ ngác cái gì, lên đi!” Hướng Kim Cường thúc giục vệ sĩ của mình.
Nhìn đám bảo tiêu đang tiến lại, sắc mặt Lâm Vân càng trở nên khó coi.
Phải làm sao đây? Nên làm cái gì?
“Bình tĩnh! Nhất định phải bình tĩnh!” Lâm Vân không ngừng tự nhủ trong lòng.
Lâm Vân trong lòng hiểu rất rõ, càng là thời khắc nguy hiểm này, càng phải bình tĩnh, một khi đại não bị hoảng loạn chiếm cứ, thì coi như thật sự xong đời!
“Đứng lại cho ta!”
Lâm Vân quát lớn một tiếng.
Ngay sau đó, Lâm Vân lấy khẩu súng lục ra, chĩa thẳng vào Hướng Kim Cường.
“Các ngươi nếu như còn dám tiến lên một bước, ta lập tức nổ súng bắn vỡ đầu Hướng Kim Cường này!” Lâm Vân lớn tiếng nói, khí thế mười phần!
Tám tên bảo tiêu đang định xông lên, lập tức dừng lại.
Hướng Kim Cường thấy súng trong tay Lâm Vân, cũng biến sắc.
“Nhóc con, ngươi...... Ngươi đang cầm súng giả đó hả!” Hướng Kim Cường nghiến răng nhìn Lâm Vân.
“Súng giả? Ha ha, ngươi cho rằng việc ta là Lâm Vân làm một khẩu súng thật thì khó lắm sao? Còn cần làm súng giả đến dọa người sao?” Lâm Vân cười lạnh nói.
Khẩu súng này của Lâm Vân thì là thật, chỉ là trong súng không có đạn thôi.
Nhưng mà Lâm Vân rất rõ ràng, mình nhất định phải giả bộ như có đạn, không thể tỏ ra sợ hãi! Không thể lộ ra vẻ bối rối!
Hướng Kim Cường nghe Lâm Vân nói vậy, cơ bắp trên mặt hắn khẽ run lên, hắn biết lời Lâm Vân nói không sai.
“Hướng Kim Cường, nếu như ngươi không tin, vậy thì ta bắn cho ngươi một phát để ngươi biết, đương nhiên, đây là đem tính mạng của ngươi ra thử nghiệm đó.”
Lâm Vân vừa nói, vừa lên nòng súng.
“Két!”
Theo tiếng lên đạn ngắn gọn vang lên, cả khuôn mặt Hướng Kim Cường, đều trở nên tái nhợt.
“Đừng! Đừng! Đừng! Đừng nổ súng!” Hướng Kim Cường vội vàng kêu lên với Lâm Vân.
Trán của Hướng Kim Cường đã đầy mồ hôi, hiển nhiên là hắn đã bị dọa sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận