Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 11 ngươi không xứng

Chương 11 ngươi không xứng Nhà Quách Hiểu Hiểu tuy mở công ty, nhưng công ty không lớn, cha nàng cũng chỉ lái xe hơn một triệu tệ. "Xe này của ta." Lâm Vân đột ngột lên tiếng. Lời này vừa ra, Chu Mai, Quách Hiểu Hiểu và Bàn Tử đồng loạt nhìn về phía Lâm Vân. "Phụt! Huynh đệ, đừng đùa ta nữa." Bàn Tử cười vỗ vai Lâm Vân, cho rằng hắn nói đùa. Dù sao gia cảnh Lâm Vân, Bàn Tử rất rõ. Chu Mai cũng cười khẩy: "Hừ, dáng vẻ này mà lái Lamborghini á? Cậu nói đi xe đạp còn có lý." "Một kẻ ăn mặc xoàng xĩnh, dám nói lái Lamborghini, đúng là không biết xấu hổ, đứng chung với cậu thật mất mặt." Quách Hiểu Hiểu thất vọng lắc đầu. Nếu sớm biết người được giới thiệu là vậy, nàng đã không đến! "Xin lỗi, ta không đùa, cũng không khoác lác, xe này thực sự của ta." Lâm Vân thản nhiên đáp. Lúc này, cửa xe Lamborghini đột ngột mở, một người đàn ông trung niên mặc vest từ ghế lái bước xuống. Lâm Vân liếc mắt nhận ra, đây chính là quản lý cửa hàng Lamborghini 4S. Thấy thế, Chu Mai vội nói: "Nhìn kìa, đây mới là chủ xe! Lâm Vân cậu khoác lác à? Giờ chủ xe xuất hiện rồi, xem cậu còn gì để nói!" "Không! Ông ta là Chu Kinh Lý của cửa hàng Lamborghini 4S, tớ gặp rồi!" Quách Hiểu Hiểu nói. "Quản lý cửa hàng Lamborghini 4S? Vậy ông ta đến đây làm gì? Còn lái Lamborghini?" Chu Mai vô cùng nghi hoặc. Đúng lúc này, Bàn Tử đột nhiên nhìn phía trước, nói: "Ê, người kia...hình như đi về phía chúng ta!" Chu Mai và Quách Hiểu Hiểu vội ngẩng lên, quả nhiên thấy quản lý cửa hàng Lamborghini 4S đang tiến đến. Trước ánh mắt của mọi người, quản lý với vẻ tươi cười, bước đến trước mặt Lâm Vân. Sau đó, "Lâm tiên sinh, xe của ngài đây, chìa khóa xe!" Quản lý khom lưng, hai tay dâng chìa khóa cho Lâm Vân, vô cùng cung kính. Bịch! Bàn Tử, Chu Mai, Quách Hiểu Hiểu như bị sét đánh ngang tai, kinh hãi đứng chết trân tại chỗ! Họ nằm mơ cũng không nghĩ quản lý lại giao chìa khóa cho Lâm Vân! Nói cách khác, Lâm Vân thật sự là chủ xe? "Chu Kinh Lý vất vả rồi, để anh đưa xe muộn thế này." Lâm Vân điềm tĩnh nhận chìa khóa. "Lâm tiên sinh khách sáo quá, chỉ cần ngài cần, dù nửa đêm hai giờ tôi cũng sẵn sàng." Chu Kinh Lý cười tươi lấy lòng. "Lâm tiên sinh, xe đã giao xong, tôi xin phép cáo từ, nếu có vấn đề gì trong quá trình dùng xe, cứ gọi điện cho tôi." Chu Kinh Lý vẫn tươi cười. Chu Kinh Lý rời đi, Lâm Vân quay sang nhìn Bàn Tử, Chu Mai, Quách Hiểu Hiểu. "Giờ các cậu tin xe này là của ta chưa?" Lâm Vân mỉm cười. Nghe vậy, ba người mới sực tỉnh. "Ực, ực!" Chu Mai và Quách Hiểu Hiểu nuốt nước bọt, họ không dám tin, nhưng sự thật đã bày ra trước mắt, không thể không tin! Nghĩ đến Lâm Vân sở hữu siêu xe thể thao đắt đỏ, lòng họ như có sóng thần cuộn trào! Ai sở hữu loại xe này, mà chẳng có gia sản trăm triệu? Lúc này, Quách Hiểu Hiểu vội nở nụ cười nhiệt tình: "Lâm Vân, vừa rồi tớ đầu óc bị chập, nên thái độ không tốt với cậu, thật xin lỗi. Hay chúng ta về quán rượu chơi chút nữa, tớ nhất định chuộc lỗi!" Vừa nói, Quách Hiểu Hiểu vừa tiến tới muốn kéo tay Lâm Vân. Thấy thái độ Quách Hiểu Hiểu đột ngột thay đổi 180 độ, Lâm Vân trong lòng chỉ muốn cười, loại phụ nữ này thật là thực dụng. Lâm Vân thừa biết, Quách Hiểu Hiểu đổi thái độ vì tiền. "Chỉ cần ta muốn, khối cô gái xinh đẹp hơn cô xếp hàng, cô là gì? Cô xứng sao?" Lâm Vân đẩy Quách Hiểu Hiểu ra. Quả nhiên, có mấy cô gái trang điểm đậm đi đến chỗ Lâm Vân. "Anh đẹp trai, mình làm bạn nhé? Em cho anh số v!" "Anh đẹp trai, mời em ly rượu thôi." "Anh đẹp trai, tối nay em chưa có hẹn, mình hẹn nhau nhé?" Mấy cô gái chủ động xấn tới, cọ vào người Lâm Vân, ôm ấp vuốt ve, phần lớn nhan sắc không kém Quách Hiểu Hiểu. Mấy người có nhan sắc tầm thường, tự thấy không dám chủ động với Lâm Vân. Lâm Vân ngẩng đầu, nhẹ nhàng nói: "Quách Hiểu Hiểu, thấy rồi chứ? Ta không thiếu phụ nữ, càng không thiếu đồ rác rưởi như cô." Nghe Lâm Vân bảo mình là đồ rác rưởi, mặt Quách Hiểu Hiểu đỏ bừng. Người thường dám nói thế với cô, cô đã nổi giận lâu rồi. Nhưng cô không dám, vì xe Lâm Vân chứng minh, gia thế Lâm Vân hơn cô! Lâm Vân móc tiền mặt ra, ném cho đám cô gái. "Cầm tiền rồi đi, tôi không hứng thú với mấy người." Đám cô gái này dơ bẩn, không biết qua tay bao nhiêu người, Lâm Vân thực sự không có hứng thú. "Cảm ơn anh đẹp trai! Cảm ơn anh đẹp trai!" Nhận tiền, đám cô gái vội cảm ơn rồi rời đi. Họ không buồn bã, dù sao người ta là thiếu gia lái siêu xe, khinh thường những kẻ như họ là bình thường. Lâm Vân quay sang Chu Mai. Lúc trong quán bar, Chu Mai không ít lần móc mỉa Lâm Vân. Chu Mai cảm nhận được ánh mắt của Lâm Vân, người run lên, rồi gượng cười: "Lâm Vân, lúc trước là hiểu lầm... hiểu lầm thôi, em nhìn lầm, em xin lỗi anh, coi như nể mặt bạn trai em, đừng so đo với em." "Nể mặt thằng mập, lần này ta bỏ qua, nhớ kỹ, không có lần sau." Lâm Vân lạnh giọng nói. Nghe vậy, Chu Mai mới thở phào. Đương nhiên, Chu Mai rất hối hận, nếu trước đây nhiệt tình với Lâm Vân hơn, biết đâu có thể trèo được lên hắn. Lúc này, Lâm Vân nhìn Bàn Tử. "Lâm Vân, cậu... cậu..." Bàn Tử vẫn còn kinh ngạc chưa tỉnh. Theo những gì Bàn Tử biết về Lâm Vân, nhà cậu ta không phải rất nghèo sao? Sao lại có Lamborghini? Đến giờ hắn vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. "Bàn Tử, lên xe đi, tao đưa mày về trường, trên đường tao nói cho mày." Lâm Vân vỗ vai Bàn Tử. "Anh yêu ơi, anh mau đi đi! Bọn em tự bắt xe về được." Chu Mai vội đẩy Bàn Tử. Chu Mai thấy Lâm Vân phát đạt rồi, nên muốn hắn quan hệ tốt với Bàn Tử, biết đâu nàng được hưởng ké. Bàn Tử gật đầu, rồi mong chờ đi theo Lâm Vân, lên xe Lamborghini. Ầm ầm! Tiếng nổ động cơ vang lên, Lamborghini nhanh chóng đi giữa ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người. Trong xe. "Đi Lamborghini, đúng là thoải mái, động cơ này, tiếng nổ này." Lâm Vân cười cảm thán. Nhà Bàn Tử có xe Jetta, Bàn Tử hay lái trộm, có khi cho Lâm Vân lái thử, Lâm Vân lái xe là Bàn Tử dạy. "Còn phải nói! Đây là Lamborghini mà, động cơ V12 đấy, Hoàng Huân tao nằm mơ cũng không ngờ có ngày được ngồi loại xe này." Bàn Tử vô cùng phấn khích. Sau đó, Bàn Tử nhìn sang Lâm Vân, không nhịn được hỏi: "Lâm Vân, giờ nói cho tao biết đi, chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao mày lại mua được Lamborghini!" Bàn Tử đến giờ vẫn cứ như đang mơ. "Bàn Tử, mày biết Liễu Chí Trung không?" Lâm Vân mỉm cười. "Liễu Chí Trung? Đại gia Tây Nam! Giàu nứt đố đổ vách, ai mà không biết Liễu Chí Trung chứ!" Bàn Tử nói. "Tao là cháu ngoại hắn." Lâm Vân cười. "Cái gì! Mày...mày là cháu ngoại Liễu Chí Trung?!" Bàn Tử kinh hãi mở to mắt, giọng nói trở nên chói tai vì kinh ngạc. "Lâm Vân, mày...mày đang đùa tao à? Mày là cháu ngoại Liễu Chí Trung?" Giọng Bàn Tử vẫn chói tai. Cũng không trách Bàn Tử không tin, vì quá mức khó tin, như kiểu bạn bè đột ngột nói là con Mã Vân ấy, ai tin nổi. Lâm Vân vừa cười vừa nói: "Tao mới biết được mấy hôm thôi, đầu tiên tao cũng không tin, nhưng sự thật là thế, không thì mày nghĩ tao đâu ra tiền mua Lamborghini?" Bàn Tử gật đầu, chỉ cần cái Lamborghini này, dù khó tin, Bàn Tử vẫn tin. "Còn nữa, mày biết vì sao Trịnh Đồ Phu bị đuổi việc không?" Lâm Vân vừa lái xe, vừa nói. "Vì sao?" Bàn Tử tò mò. "Vì tao tặng trường 10 triệu, rồi nhờ hiệu trưởng đuổi hắn thôi, đơn giản vậy!" Lâm Vân nói. "Má ơi! Cái tên phú nhị đại bí ẩn quyên 10 triệu, là mày?"
Bàn Tử kinh hãi đến mức tròng mắt như muốn rớt ra ngoài. "Ta rốt cuộc đã hiểu rõ! Ta còn thắc mắc ngày đó sao ngươi không hề sợ Trịnh Đồ Phu, ta còn tưởng ngươi thất tình nên không bình thường, hóa ra là ngươi có lòng tin tuyệt đối khiến trường học đuổi Trịnh Đồ Phu!" Bàn Tử vỗ đùi nói. Bàn Tử kích động tiếp tục nói: "Còn nữa! Còn có Trương Hổ, việc ngươi khiêu chiến với Trương Hổ, thậm chí còn đả thương hắn, ta vẫn luôn không hiểu, bây giờ thì ta đã hiểu, bởi vì ngươi là cháu ngoại của nhà giàu nhất, chỉ bằng điểm này thôi, bối cảnh của ngươi đã cứng rắn hơn hắn gấp vạn lần rồi!" Từ khi biết được thân phận này, Bàn Tử những chuyện không hiểu, đến giờ phút này đều đã được giải đáp! "Không sai." Lâm Vân cười gật đầu. "Trâu bò! Trâu bò! Trâu bò! Quá sức trâu bò! Ha ha!" Bàn Tử kích động không biết phải nói gì, chỉ có thể liên tục thốt lên trâu bò. "Bàn Tử, trước đây chúng ta ở trường không có địa vị, còn rất nhiều người dám khi dễ chúng ta, nhưng từ hôm nay trở đi, ai còn dám khi dễ chúng ta dù chỉ một chút, ngươi cứ tát cho một cái thật mạnh, có chuyện gì phiền phức, ta sẽ giải quyết!" Lâm Vân tự tin nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận