Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 508: điên cuồng tiến hành

Chương 508: Điên cuồng tiến hành
Nam Cung Vinh làm đại bá của Tiểu Điệp, nhưng khi đối diện với Tiểu Điệp, hắn hoàn toàn không hề nghĩ đến tình thân. Hắn thậm chí còn muốn cướp đoạt vị trí gia chủ, vì thế Tiểu Điệp cũng chẳng cần nể nang tình thân nữa.
"Tiểu Điệp, ngươi thật to gan! Ta là đại bá của ngươi! Ta là trưởng bối của ngươi, ngươi lại dám chất vấn ta như thế? Còn răn dạy ta?" Nam Cung Vinh giận dữ nói.
"Trưởng bối đã làm sai thì càng phải nhận trách phạt, nếu không làm sao có thể khiến mọi người tâm phục!" Tiểu Điệp Tư Không chẳng hề yếu thế.
"Ngươi... Ngươi... Ngươi..." Mặt Nam Cung Vinh tức giận đến biến thành màu đen.
Cha của Tiểu Điệp, Nam Cung Chính, cũng lên tiếng: "Nam Cung Vinh, Tiểu Điệp nói không sai. Lần này ngươi sai rồi, trách nhiệm của ngươi không thể chối bỏ. Vị trí gia chủ ta sẽ không nhường cho ngươi nữa. Nếu như ngươi không phục, chúng ta sẽ phân rõ thắng thua ở đại hội gia tộc!"
"Nam Cung Chính, ngươi... Ngươi..." Nam Cung Vinh tức đến hộc máu...
Trên đài cao.
"Kẻ này thực sự là tu vi Hư Đan cảnh. Hắn có thể đ·á·n·h bại Nhậm đại sư kia thì quả là xứng đáng với danh hiệu. Nói như vậy, quán quân hôm nay không ai khác ngoài hắn." Lão bộc nói.
Các chủ Bạch Vân Các cũng gật gù, sau đó nhìn chằm chằm Lâm Vân phía dưới, ánh mắt nghiêm trọng nói: "Điều làm ta khiếp sợ nhất ở kẻ này không phải là cảnh giới của hắn mà là tuổi còn trẻ mà đã đạt tới Hư Đan cảnh. Đây là một sự tồn tại đỉnh cao trong thế hệ trẻ tuổi, có thể nói tiền đồ vô lượng. Cũng không biết hắn là đệ tử của thế lực nào?"
Các chủ Bạch Vân Các cũng là tu vi Hư Đan cảnh, nhưng tuổi thật của ông đã trăm tuổi rồi. Ông đã phải tu luyện cả đời mới đạt được cảnh giới này.
Còn ở độ tuổi của Lâm Vân, ông chỉ mới là Luyện Cốt cảnh.
Ông hiểu rõ rằng Lâm Vân còn trẻ đã đạt Hư Đan cảnh. Đến khi Lâm Vân bằng tuổi mình, cảnh giới chắc chắn còn mạnh hơn rất nhiều.
Từ góc độ này mà nói, Lâm Vân thực sự đã mạnh hơn ông rất nhiều rồi.
Lão bộc gật đầu nói: "Trẻ như vậy mà đạt tới Hư Đan cảnh thì không thể gọi là thiên tài nữa rồi mà phải gọi là yêu nghiệt. Cho dù là đệ tử trẻ tuổi của Bạch Vân phái, với thực lực này, hắn cũng chắc chắn là người đứng đầu!"
Trên lôi đài.
Lâm Vân chắp hai tay sau lưng, nhìn lướt một lượt xuống phía dưới rồi lớn tiếng nói: "Có ai muốn khiêu chiến ta không?"
Lời này của Lâm Vân vừa thốt ra, võ quán vốn đang ồn ào trong nháy mắt liền im lặng trở lại.
Không ai dám lên tiếng vào lúc này.
Ánh mắt Lâm Vân lướt qua chỗ nào, những người đang xem thi đấu trên ghế đều vội vàng cúi đầu xuống, không ai dám đối mặt với Lâm Vân.
Đến tận một phút, không có một ai lên tiếng!
Toàn trường lặng ngắt như tờ!
Đùa à, đến cả cao thủ của Chu gia còn bị tùy ý đ·á·n·h bại, ai còn dám khiêu chiến chứ?
Lâm Vân quét một vòng những hàng ghế phía sau xem thi đấu, ánh mắt lại rơi xuống hàng ghế đầu tiên của Bát Đại Thế Gia ở đế đô.
"Các ngươi, Bát Đại Thế Gia còn ý kiến gì nữa không? Có ai không phục không?" Lâm Vân chắp tay sau lưng, từ trên cao nhìn xuống mở miệng hỏi.
Người của Bát Đại Thế Gia đều cúi đầu, không ai dám lên tiếng.
Lâm Vân nhìn về phía Chu Gia Chủ, hỏi: "Chu Gia Chủ, Chu gia các người có phục không?"
Chu Gia Chủ nghe vậy, mặt càng trở nên khó coi, cắn răng không nói.
Lâm Vân nheo mắt lại rồi chợt quát lớn: "Chu Gia Chủ, ta hỏi ngươi có phục không? Trả lời ta! Nếu ngươi nói không phục, ta liền xuống dưới đ·á·n·h cho đến khi ngươi phục mới thôi!"
Tiếng quát lớn này tựa như tiếng sấm vang dội trong võ quán tĩnh lặng, khiến cho rất nhiều đại lão, cự ngạc đều bị dọa cho run cả người.
Những người thuộc hàng ghế đầu của Bát Đại Thế Gia cũng thế, do họ ở gần lôi đài nên nghe thấy âm thanh lớn nhất, rất nhiều người đều bị dọa cho toàn thân run rẩy.
Đối mặt với lời quát hỏi lớn như vậy, Chu Gia Chủ cũng chỉ có thể đáp: "Ta... Ta phục!"
Lâm Vân nghe vậy xong lại nhìn về phía Công Tôn gia tộc.
"Công Tôn gia tộc các ngươi có phục không?" Lâm Vân lạnh giọng hỏi.
"Phục... Phục..." Công Tôn gia tộc cũng chỉ có thể cắn răng trả lời.
Lâm Vân đảo mắt nhìn mấy thế gia còn lại. Bọn họ đều cúi gằm mặt, Lâm Vân không hỏi nữa vì kết quả quá rõ ràng, bọn họ chắc chắn không thể nào khiêu chiến Lâm Vân.
Trước khi Lâm Vân lên đài, có quá nhiều người coi thường hắn.
Nhưng bây giờ, Lâm Vân dùng thực lực đã chứng minh được bản thân, dùng thực lực khiến cho tất cả mọi người phải im lặng!
Không ai còn dám cười nhạo Lâm Vân, không ai dám chất vấn Lâm Vân, không ai còn dám xem thường Lâm Vân một chút nào!
Lúc này, các chủ Bạch Vân Các đang ngồi trên đài cao bỗng đứng dậy nói: "Hôm nay thi đấu, quả là quá nhiều bất ngờ, nhưng quán quân của giải lần này hiện tại đã có..."
Lời các chủ Bạch Vân Các mới nói được một nửa, Lâm Vân đột ngột cắt ngang: "Các chủ Bạch Vân Các xin dừng lại." Lâm Vân nhìn về phía các chủ Bạch Vân Các trên cao.
"Hả? Không biết Lâm Vân tiểu hữu còn có chuyện gì?" Các chủ Bạch Vân Các nhìn Lâm Vân hỏi.
Toàn trường cũng đồng loạt nhìn về phía Lâm Vân, muốn xem hắn định làm gì.
"Trận thi đấu hôm nay vẫn chưa kết thúc. Ta còn có một thế lực nữa chưa khiêu chiến." Lâm Vân bình tĩnh nói.
"Hả? Không biết Lâm Vân tiểu hữu còn muốn khiêu chiến thế gia nào nữa?" Các chủ Bạch Vân Các lên tiếng hỏi.
"Ta muốn khiêu chiến, không phải một thế gia nào mà là... Bạch Vân Các các ngươi!"
Lâm Vân trực tiếp chỉ tay vào các chủ Bạch Vân Các, khóe miệng còn nở một nụ cười điên cuồng.
Hoa!
Lời nói của Lâm Vân vừa thốt ra, cả hội trường trở nên náo loạn.
"Trời ạ, hắn lại muốn khiêu chiến Bạch Vân Các!?"
"Hắn... Hắn đang khiêu chiến quyền uy của Bạch Vân Các sao?"
"Gã này đúng là quá điên cuồng rồi!"
Mọi người vừa khiếp sợ, vừa nhìn Lâm Vân bằng ánh mắt không thể tin nổi và không thể nào hiểu nổi.
Từ trước đến nay, Bạch Vân Các ở đế đô có địa vị vô cùng cao, ngay cả Bát Đại Thế Gia ở đế đô cũng phải cúi đầu trước Bạch Vân Các.
Khi Bạch Vân Các lập uy ở đế đô đã trực tiếp tiêu diệt hai thế gia không phục, rồi từ thập đại thế gia mới biến thành Bát Đại Thế Gia của đế đô.
Vậy nên trong lòng tất cả mọi người, địa vị của Bạch Vân Các là tuyệt đối chí cao vô thượng, tuyệt đối bất khả xâm phạm và tuyệt đối không được phép khiêu khích!
Kể từ khi giải đấu dưới lòng đất bắt đầu đến nay, đây là lần đầu tiên có người dám khiêu chiến Bạch Vân Các.
Giải đấu dưới lòng đất này là do Bạch Vân Các đứng ra tổ chức, giống như việc một nhân vật trong trò chơi lại dám khiêu chiến nhà sản xuất game, nghe thật là nực cười!
"Hắn... hắn vậy mà dám khiêu chiến Bạch Vân Các?"
Bạch Tỷ nhìn Lâm Vân trên đài, tỏ vẻ kinh ngạc, cô không ngờ người đàn ông này lại dám khiêu chiến Bạch Vân Các, thật sự là quá điên cuồng!
Ngay cả Bát Đại Thế Gia cũng bị hành động này của Lâm Vân làm cho kinh động.
"Gã này lại muốn khiêu chiến Bạch Vân Các, đúng là thằng điên! Thằng điên! Thằng điên!" Chu thiếu ánh mắt khiếp sợ gầm nhỏ.
Công Tôn Lưu Vân hít vào một hơi khí lạnh: "Tê tê, gã ta quá cồng kềnh, cho dù hắn có là Hư Đan cảnh thì cũng không đủ để thách thức quyền uy của Bạch Vân Các! Hắn đơn thuần chỉ muốn c·hết! Muốn c·hết! Muốn c·hết!"
Ngay sau đó, Công Tôn Lưu Vân lời nói xoay chuyển, mặt trở nên dữ tợn nói: "Nhưng như vậy cũng tốt, chúng ta hôm nay không xử lý được hắn thì cứ để cho Bạch Vân Các trừng trị hắn đi!"
Trong khu vực của Nam Cung gia tộc.
Đại bá Nam Cung Vinh sau một hồi r·u·ng động liền cười lạnh: "Tên nhãi này đúng là ngông cuồng vô độ. Hắn cho rằng đ·á·n·h bại Chu Gia là có thể muốn làm gì thì làm sao? Cũng dám khiêu chiến uy quyền của Bạch Vân Các, cứ chờ mà xem khi hắn bị Bạch Vân Các dạy dỗ thì hắn sẽ biết trời cao đất dày là như thế nào!"
"Lâm Vân ca ca..." Tiểu Điệp nhìn Lâm Vân trên đài, không khỏi lộ ra vẻ lo âu.
Dù sao trong lòng Tiểu Điệp, Bạch Vân Các là thế lực không thể lay chuyển, cô lo rằng hành động này của Lâm Vân sẽ chịu nhiều thiệt thòi.
Trên đài cao.
Các chủ Bạch Vân Các hơi nhíu mày, ông tuyệt đối không ngờ Lâm Vân lại dám khiêu chiến Bạch Vân Các của mình.
Lão bộc bên cạnh các chủ càng trực tiếp bước lên một bước, quát mắng Lâm Vân: "Lâm Vân, ngươi đúng là to gan lớn mật, quyền uy của Bạch Vân Các há là thứ mà ngươi có thể khiêu chiến? Ngươi có biết, khiêu chiến quyền uy của Bạch Vân Các sẽ có hậu quả nghiêm trọng như thế nào không!"
"Hậu quả nghiêm trọng đến mức nào thì ta không biết. Ta chỉ biết rằng muốn đội vương miện phải chịu được sức nặng của nó, nếu Bạch Vân Các có thể ngồi vào vị trí cao nhất kia thì phải có khả năng chịu đựng bị người ta khiêu chiến. Nếu ngay cả chuyện này cũng không chịu nổi thì thật buồn cười và quá hoang đường." Lâm Vân tỏ vẻ mười phần bình tĩnh.
"Ngươi..." Lão bộc bên người các chủ nghe xong lời của Lâm Vân thì sắc mặt kịch biến.
"A Tông, lui ra." Các chủ Bạch Vân Các khoát tay với lão bộc.
"Vâng... Vâng, thưa các chủ." Lão bộc đành gật đầu rồi lui về.
Sau đó, các chủ Bạch Vân Các từ từ đứng lên, nói: "Lâm Vân tiểu hữu, ngươi dám khiêu chiến Bạch Vân Các của ta, ta rất bội phục sự dũng cảm của ngươi. Ngươi nói không sai, Bạch Vân Các ta đã dám ở vị trí này thì phải chịu được sự khiêu chiến. Ta chấp nhận khiêu chiến của ngươi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận