Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 187: đột phát ngoài ý muốn

Chương 187: Đột phát ngoài ý muốn
Nghe được câu này, nhịp tim Lâm Vân càng nhanh hơn.
“Giang tổng giám, ngươi làm như vậy, là để trả thù bạn trai ngươi sao?” Lâm Vân chân thành nói.
Dừng một chút, Lâm Vân tiếp tục: “Nếu là vậy, Giang tổng giám, ngươi thật không đáng! Ngươi đang sa đọa, đang chà đạp chính mình, hiểu chưa?” Tuy tim Lâm Vân đang đập rộn ràng, nhưng cậu vẫn giữ vững ý chí.
“Đồ hèn nhát, ta thấy... Ta thấy ngươi là không dám!” Giang Tĩnh Văn nói xong liền buông Lâm Vân ra, tiếp tục để điều tửu sư lấy rượu cho nàng.
“À đúng rồi, bạn trai của ngươi rốt cuộc là ai vậy?” Lâm Vân không nhịn được hỏi thăm.
“Đừng nhắc đến tên khốn đó được không? Ta không muốn nhắc đến hắn!” Giang Tĩnh Văn vừa nói vừa uống rượu.
Lâm Vân gật đầu, không nhắc lại chuyện này.
Lúc này, điện thoại di động của Lâm Vân vang lên.
Lâm Vân xem, là ông ngoại gọi.
Nhạc ở đây đinh tai nhức óc, rõ ràng không thích hợp nghe điện thoại.
“Giang tổng giám, ta đi nghe điện thoại.” Lâm Vân vừa nói vừa đứng dậy, chuẩn bị ra ngoài nghe.
Giang Tĩnh Văn đã say mèm tùy ý gật đầu.
Thấy Giang Tĩnh Văn say đến mức này, Lâm Vân vẫn hơi lo lắng.
Nên Lâm Vân nhìn điều tửu sư:
“Huynh đệ, đây là bạn gái ta, ta ra ngoài nghe điện thoại, giúp ta trông nom một chút, đây là tiền boa cho ngươi!” Lâm Vân đưa ra 1000 tệ, đặt trước mặt điều tửu sư.
“Không vấn đề, huynh đệ!” Điều tửu sư thấy tiền boa nhiều như vậy, tự nhiên tươi cười đáp ứng.
Ra khỏi cửa quán bar, Lâm Vân liền gọi lại cho ông ngoại.
Điện thoại kết nối.
“Vân Nhi, mọi chuyện tiến triển vẫn thuận lợi chứ?” giọng Liễu Chí Trung vang lên trong điện thoại.
“Coi như thuận lợi, chỉ là hôm nay mới là ngày đầu tiên vào công ty, còn chưa có thu thập được chứng cứ gì, nhưng con thấy trong công ty có rất nhiều tai hại, và rất nhiều vấn đề!” Lâm Vân nói.
“Ừ, nghe nói con làm nhân viên quét dọn thử việc, thời gian này con làm nội ứng, e là sẽ chịu thiệt thòi, nhưng con phải học cách nhẫn nhịn.” Liễu Chí Trung nói.
“Con hiểu rồi ông ngoại!” Lâm Vân gật đầu.
Tuy hôm nay Lâm Vân phải chịu nhiều ấm ức, nhưng cậu vẫn có thể nhịn xuống.
Sau khi cúp máy, Lâm Vân liền đi vào trong quán bar.
Lâm Vân vừa đi vừa suy nghĩ, Giang Tĩnh Văn thân là tổng giám đốc chất lượng của công ty, biết đâu có thể từ chỗ nàng thu thập được chút chứng cứ, hoặc là thứ gì đó hữu dụng.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Giang Tĩnh Văn phải đồng ý.
Khi vào lại quán bar, Lâm Vân lắc đầu, cảm giác hơi choáng váng.
Vừa rồi Lâm Vân uống liền hai ly Whisky, sau đó lại uống nửa ly trăm-phần-trăm thêm đến bom.
Trước đó Lâm Vân chưa cảm thấy gì, nhưng bây giờ cậu bắt đầu thấy hơi khó chịu.
Quay lại chỗ quầy bar, Lâm Vân thấy chỗ Giang Tĩnh Văn vừa ngồi đã trống không.
Lâm Vân hơi nhíu mày, sau đó nhanh chóng chạy đến trước quầy bar.
“Bạn gái tôi đâu rồi?” Lâm Vân hỏi điều tửu sư.
“Cái này... tiên sinh, nàng... nàng…” điều tửu sư mặt mày tái nhợt, ấp a ấp úng.
Thấy điều tửu sư phản ứng như vậy, Lâm Vân liền cảm thấy bất ổn.
“1000 tệ tiền boa không phải để anh lấy không, nói!” Lâm Vân lạnh giọng truy vấn.
“Huynh đệ, tiền này ta không muốn!” Điều tửu sư đặt 1000 tệ Lâm Vân đưa cho hắn trước đó trở lại quầy bar.
Ánh mắt Lâm Vân ngưng lại.
Ngay sau đó, Lâm Vân chộp lấy một cái dao nĩa trước mặt, lao đến trước mặt điều tửu sư, kề vào cổ hắn.
“Nếu anh không nói! Tôi sẽ đâm dao nĩa này vào động mạch cổ của anh, đến lúc đó máu tươi sẽ phun ra như suối!” giọng Lâm Vân băng lãnh.
“Ngươi… Ngươi dám! Ở đây có người bảo kê, nếu như ngươi làm loạn, ngươi cũng sẽ chết!” sắc mặt điều tửu sư khó coi.
“Tôi có chết hay không không biết, nhưng chắc chắn anh sẽ chết trước tôi!” Lâm Vân vừa nói vừa siết chặt dao.
“Tôi nói! Tôi nói!” “Nàng bị đưa lên lầu hai phòng Hoàng Hậu rồi!” Điều tửu sư cảm nhận được cái nĩa siết chặt vào cổ mình, sợ hãi vội nói.
“Chết tiệt, dù tên khốn đó là ai, nếu hắn động đến Giang Tĩnh Văn, ta nhất định sẽ băm hắn ra làm thịt!” Lâm Vân hung hãn nói.
Ngay sau đó, Lâm Vân ném dao nĩa, nhanh chóng chạy lên lầu hai.
Lầu hai, bên trong phòng Hoàng Hậu.
Trong phòng khói mù lượn lờ, có hơn chục người cả nam lẫn nữ.
Tên trai trẻ đã từng va chạm ngượng ngùng với Giang Tĩnh Văn trước đó cũng đang ở đây.
“Các người là ai, thả ta ra! Ta muốn ra ngoài!” Giang Tĩnh Văn say rượu, loạng choạng đứng dậy, muốn đi ra ngoài.
Tuy Giang Tĩnh Văn đang say bí tỉ, nhưng nàng vẫn còn chút ý thức.
“Người đẹp, đừng đi!” Tên trai trẻ đó kéo Giang Tĩnh Văn trở lại, ngã lên ghế sofa.
“Người đẹp, nào! Uống thêm chén nữa! Uống xong chén này, ta sẽ khiến em sung sướng!” Tên trai trẻ cười dâm dê cầm ly rượu, sau đó rót vào miệng Giang Tĩnh Văn.
“Nha rống!” Đám trai gái trẻ trong phòng người thì hú hét, người thì huýt sáo.
Rót xong chén rượu này, tên trai trẻ liền cởi thắt lưng, chuẩn bị làm bậy trước mặt mọi người.
“Lâm Vân, ngươi ở đâu? Cứu ta! Cứu ta!” Giang Tĩnh Văn say xỉn nghiêm trọng, gần như dùng hết sức lực cuối cùng để kêu gọi.
Ý thức cuối cùng của Giang Tĩnh Văn rất rõ ràng, người duy nhất nàng có thể trông cậy lúc này chính là Lâm Vân, người nàng vừa mới quen hôm nay.
“Bành!” Đúng lúc này, cửa phòng khách bị đá bay ra ngoài!
Đám người trong phòng nghe tiếng động, đồng loạt quay đầu nhìn lại.
Hình ảnh hiện vào mắt họ chính là Lâm Vân.
Sau khi vào phòng, Lâm Vân liếc mắt liền thấy Giang Tĩnh Văn, dĩ nhiên cũng thấy tên trai trẻ lúc trước đã va chạm ngượng ngùng với Giang Tĩnh Văn ở quầy bar.
Thấy Giang Tĩnh Văn nằm trên ghế sofa, còn chưa bị làm bậy, trong lòng Lâm Vân cũng hơi thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau đó, Lâm Vân ánh mắt lạnh lẽo nhìn tên trai trẻ kia.
“Đồ khốn! Ở quầy bar, cô ấy đã từ chối ngươi rồi, vậy mà ngươi lại giở trò mạnh bạo!” Tên trai trẻ nhìn Lâm Vân, cười gằn: “Nhóc con, không ngờ ngươi lại tìm được tới đây, nhưng không sao, nhìn cách ăn mặc của ngươi thì chắc cũng thuộc loại hạng bét, lão tử chơi gái ngay trước mặt ngươi, ngươi có thể làm gì được? Ha ha!” Tên trai trẻ thấy cách ăn mặc của Lâm Vân, cho rằng Lâm Vân dễ bắt nạt, nên hoàn toàn không xem Lâm Vân ra gì.
Lúc này, năm tên trai trẻ dáng vẻ lưu manh trong phòng xông lên phía trước.
“Nhóc con, tốt nhất là đứng yên một chỗ, nếu không, đừng trách chúng ta không khách sáo!” Ánh mắt Lâm Vân ngưng lại.
“Không khách sáo? Vậy thì cứ xem thử xem, ai mới là người không! Khách! Sáo!” Lâm Vân vừa nói, vừa lấy ra một khẩu súng lục.
Khẩu súng này là lúc trước khi đi đánh Vạn gia tịch thu được, sau đó cô Lang đã dạy Lâm Vân cách sử dụng.
“Súng! Hắn có súng!” Năm tên trai trẻ cản đường Lâm Vân nhìn thấy súng lục trên tay Lâm Vân, lập tức sắc mặt đại biến.
“Đừng sợ! Cái thằng nhóc này, sao nó có thể có súng thật! Tôi thấy nó chỉ cầm súng đồ chơi dọa người thôi, loại người này tôi gặp nhiều rồi!” tên trai trẻ lớn tiếng nói.
Tên trai trẻ cho rằng Lâm Vân chỉ là hạng tép riu, làm sao có thể có súng ở một nước quản lý súng ống cực kỳ nghiêm ngặt như Hoa Quốc?
“Anh không tin à?” Lâm Vân nheo mắt lại, sau đó chĩa họng súng vào tên trai trẻ.
“Có gan thì anh bắn đi! Cầm cái súng giả mà đòi dọa người? Anh coi tôi là thằng ngốc à!” tên trai trẻ hét lớn.
“Đã anh đã đưa ra yêu cầu này rồi, vậy thì tôi chiều ý anh!” Lâm Vân nói xong, liền trực tiếp bóp cò về phía tên trai trẻ.
“Phanh!” Sau một tiếng súng vang, bụng tên trai trẻ trong nháy mắt bị máu tươi nhuộm đỏ.
“A a!” Tên trai trẻ đau đớn hét lên, hai mắt hắn trợn trừng, hắn tuyệt đối không ngờ súng của đối phương là thật, hơn nữa còn dám bắn hắn.
“A a a!” Đám trai gái trong phòng cũng bị dọa đến la hét om sòm.
“Tất cả mẹ nó không ai được nhúc nhích!” Lâm Vân chĩa họng súng vào những người đó.
Bị súng chỉ vào, từng người đều bị dọa đến mặt cắt không còn giọt máu, đứng yên một chỗ không dám động, sợ Lâm Vân nổ súng.
Vài người nhát gan thì bị dọa đến toàn thân run rẩy.
“Tất cả ôm đầu ngồi xuống cho ông!” Lâm Vân hét lớn với những người đó, bá khí ngút trời.
Những người này nào dám chống cự? Đều ngoan ngoãn ôm đầu ngồi xuống.
Súng đạn thứ này, nhiều lúc còn hữu dụng hơn cả biết võ công, mà lại dễ hơn nhiều so với học võ.
Lâm Vân đi thẳng đến trước mặt tên trai trẻ kia, dùng súng ấn lên đầu hắn.
“Ngươi rất ngông cuồng đúng không? Giờ thì cứ thử ngông cuồng thêm chút nữa xem?” Lâm Vân hung hãn nói.
Mẹ nó, nếu không phải Lâm Vân tới kịp thời, Giang Tĩnh Văn có lẽ đã bị tên khốn này chà đạp rồi, sao Lâm Vân có thể không nổi giận cho được?
Bạn cần đăng nhập để bình luận