Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 581: phô trương

Chương 581: Phô trương
“Ta đoán chừng hẳn là Trịnh Tầm, trước đó đã nghe nói hắn muốn đến Kim Đô bắt đầu diễn xướng hội.” Người qua đường nói.
“Trịnh Tầm à?” Lâm Vân lẩm bẩm một câu.
Mặc dù Lâm Vân không mấy hâm mộ thần tượng, nhưng cũng biết Trịnh Tầm này, ra mắt bảy tám năm, xem như một ca sĩ hạng nhất, độ nổi tiếng cũng không tệ.
Trước đây cũng từng có một chút tin tức tiêu cực, nói hắn "ăn bánh vẽ" với ngôi sao nữ mới ra mắt, còn hống hách ra mặt, nhục mạ người mới các kiểu, bất quá đó là chuyện mấy năm trước, dư luận không còn phát triển như trước, uy lực của dư luận cũng không còn lớn như vậy, hơn nữa đây chỉ là tin đồn, về sau cũng chẳng đi đến đâu.
Ngay sau đó, Lâm Vân lắc đầu nói: “Coi như hắn là minh tinh, coi như hắn phải đi qua nơi này, cũng không nên phong tỏa đường đi chứ? Đường này cũng đâu phải của nhà hắn.”
“Ai nói không phải đâu, ta lúc đầu muốn đi qua, bây giờ chỉ có thể bị chặn ở đây, chờ hắn đi xong, mới có thể qua.”
“Hôm nay trời nắng như vậy, cứ phải chờ ở đây, thật bực mình.”
“Đúng vậy đó, tôi đã đứng đây đợi hơn mười phút rồi, cũng không biết còn phải đợi bao lâu nữa, thật sự là quá coi thường người khác, tôi còn đang vội mà.”
Xung quanh vang lên không ít tiếng oán trách.
Đương nhiên, cũng có những lời kiểu như “Ai bảo người ta là minh tinh, người ta có quyền thế nên mới có thể khoe khoang, chúng ta không có khả năng, chỉ có thể chờ đợi.”
“Lâm Vân, ta nóng quá.” Giang Tĩnh Văn nói.
Hôm nay trời nắng rất lớn, cứ đứng ở chỗ này, coi như là đứng phơi nắng.
Lâm Vân thì không sao cả, nhưng Giang Tĩnh Văn và Triệu Linh, trên trán đã lấm tấm mồ hôi.
Lâm Vân thấy vậy lại càng không đành lòng, để các nàng đứng ở chỗ này chịu ánh nắng gay gắt thiêu đốt.
“Linh Nhi, Tĩnh Văn, chúng ta đi.” Lâm Vân kéo hai người, liền đi về phía trước.
“Nhưng mà Lâm Vân, bọn họ đã chặn đường rồi, chúng ta sao qua được.” Triệu Linh nói.
“Đường có phải nhà hắn đâu, sao lại không thể qua.” Lâm Vân nói.
Vừa nói, Lâm Vân liền đi tới chỗ bị chặn đường.
Những người bảo an mặc đồng phục đen này, tay nắm tay nhau, xếp thành hai hàng, dùng người tạo thành một lối đi riêng ở giữa.
“Xin làm phiền các anh nhường một chút, chúng tôi muốn đi qua.” Lâm Vân bình tĩnh nói.
Mấy người bảo an đang chắn đường trước mặt Lâm Vân, cũng không phản ứng lại.
“Xin làm phiền các anh nhường một chút, chúng tôi muốn đi qua.” Lâm Vân lặp lại một lần nữa, thái độ cũng rất bình thản.
“Nơi này đã bị chặn đường rồi, cô không thấy sao? Ở đây mà chờ!” Một tên bảo tiêu trong đám mất kiên nhẫn nói.
Kiểu thái độ này, Lâm Vân trước kia khi còn chưa có gì trong tay, đã gặp quá nhiều rồi.
Nhìn thấy thái độ như vậy, vẻ mặt Lâm Vân hiện lên một tia không vui.
“Chặn đường đúng không? Tôi rất muốn hỏi một chút, con đường này không phải do các người xây, ai cho các người quyền chặn đường?” Lâm Vân lạnh lùng chất vấn.
“Bởi vì Trịnh Tầm là đại minh tinh, có tiền thuê người chặn đường, nếu cậu có bản lĩnh, thì cũng có thể thuê người chặn đường, không có bản lĩnh thì im miệng mà chờ ở đây đi!” Tên bảo tiêu không nhịn được nói.
Một tên bảo tiêu khác bên cạnh cũng nói: “Cậu chỉ là một dân đen thôi, mà cũng dám so sánh với đại minh tinh? Bảo cậu chờ thì cứ đợi, lắm lời làm gì!”
Lâm Vân nghe vậy, vẻ không vui trên mặt càng hiện rõ.
“Tới rồi! Đại minh tinh Trịnh Tầm tới!”
“Lâm Vân, thôi bỏ đi, ở đây đợi một chút.” Triệu Linh nói.
“Vốn dĩ còn định nhường, nhưng chỉ cần nhìn thái độ của bọn họ là không được rồi.” Lâm Vân híp mắt nói.
Ngay sau đó, Lâm Vân ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ, nói: “Ta cho các ngươi cơ hội cuối cùng, có muốn để ta qua không?”
“Thằng nhãi ranh, sao lắm lời vậy, bọn tôi nói còn chưa đủ rõ ràng sao? Không cho qua chính là không cho qua!” Bảo tiêu lộ ra vẻ hết kiên nhẫn.
“Được, vậy chúng ta sẽ đổi cách giải quyết khác.” Lâm Vân híp mắt nói.
Ngay sau đó, Lâm Vân lấy điện thoại ra, gọi cho Răng Độc, bảo hắn dẫn người đến đây một chuyến.
Muốn chặn đường ư? Vậy thì hãy xem thử ai mới là người có khả năng này hơn!
“Này anh bạn, người ta là đại minh tinh, chúng ta không đụng nổi đâu, tốt nhất là ngoan ngoãn đứng chờ ở đây thôi, mọi người đều đang đợi mà.”
“Đúng vậy đó, vẫn là nên ở đây mà đợi xem, nói lý với mấy người đó cũng vô dụng.”
Người qua đường sau lưng Lâm Vân, nhao nhao mở miệng.
Người Hoa tính cách, đa phần đều như vậy, không muốn gây thêm chuyện phiền phức.
Thậm chí có người đang cười nhạo Lâm Vân, một dân đen bình thường, vậy mà cũng muốn so đo đặc quyền với đại minh tinh.
Lâm Vân cũng không nói gì.
Chưa được vài phút, đám đông đột nhiên trở nên náo loạn.
Nhìn kỹ lại, một người mặc đồ thời trang, đeo kính râm to bản, nam tử có làn da trắng trẻo, đang từ trong thông đạo do người tạo thành chậm rãi bước tới, dáng đi ngạo nghễ, thậm chí còn mang lại cảm giác rất kênh kiệu cho người ta.
Hắn chính là minh tinh Trịnh Tầm.
“Đứng lại cho tôi!”
Đúng lúc hắn đi ngang qua bên cạnh Lâm Vân, Lâm Vân quát lên một tiếng.
Không ngờ Trịnh Tầm lại dừng bước, nhìn về phía Lâm Vân.
“Trịnh Tầm, một mình ngươi đi qua chỗ này, để bao nhiêu người phải chờ ở đây, ngươi không thấy có lỗi sao?” Lâm Vân lạnh lùng nói.
Trịnh Tầm gỡ kính râm xuống, nhìn chằm chằm vào Lâm Vân, bình tĩnh nói: “Xin hỏi cậu là ai? Cũng có tư cách chất vấn tôi sao? Phiền cậu trước hết phải vượt qua được tôi đi, rồi hãy đến đây chất vấn.”
“Ngươi thật ngông cuồng!” Lâm Vân híp mắt nói.
Chỉ nhìn thái độ của Trịnh Tầm, Lâm Vân có thể đoán được, những tin đồn năm xưa về việc hắn ép "gái mới", tỏ vẻ hống hách ra mặt, có lẽ là thật, hắn chắc chắn đã làm những việc đó!
“Cuồng? Xem như có chút đi, tôi có vốn liếng để cuồng, còn cậu thì không! Với lại, thời gian của tôi rất quý giá, không có thời gian lãng phí với loại người như cậu.” Trịnh Tầm ngạo mạn nói.
Sau khi nói xong, Trịnh Tầm trực tiếp đeo kính râm vào, quay người tiếp tục bước đi.
Ngay lúc đó, bên đường đột nhiên dừng lại hơn mười chiếc xe buýt, từ trong xe mấy trăm người mặc đồng phục bảo an, trên đồng phục viết bốn chữ lớn "Vân Diệu Bảo An", vô cùng chói mắt.
Mấy trăm tên bảo an sau khi xuống xe, trực tiếp ập về phía bên này, khí thế hung hãn!
“Vân Diệu Bảo An, sao lại đến nhiều người của công ty Vân Diệu Bảo An như vậy?”
“Cái này...... cái này ít nhất phải có mấy trăm người đúng không? Bọn họ muốn làm gì vậy?”
Người qua đường xung quanh, sau khi nhìn thấy đoàn người của công ty Vân Diệu Bảo An, đều kinh ngạc không thôi!
Tại Kim Đô này, ai mà không biết uy danh của công ty Vân Diệu Bảo An?
Đây chính là "Chúa tể" thế giới ngầm Kim Đô, dựa lưng vào ngọn núi lớn Vân Diệu Tập Đoàn!
Ngay cả những người bảo tiêu kết thành tường người, cùng minh tinh Trịnh Tầm, khi nhìn thấy đột nhiên có một đoàn người ập đến như vậy, đều giật mình kinh hãi.
Người dẫn đầu đám bảo an, không ai khác chính là Răng Độc!
Lâm Vân lên tiếng, đương nhiên Răng Độc tự mình dẫn người đến đây!
Trong nháy mắt, Răng Độc đã đến trước "tường người".
“Cút ngay!” Răng Độc quát lớn một tiếng.
Những người bảo tiêu tạo thành "tường người" kia, lập tức bị dọa sợ, buông tay ra, "tường người" trong nháy mắt tan rã.
Khi tường người tan ra, Răng Độc dẫn người thuận lợi đi đến trước mặt Lâm Vân.
“Vân ca!” Răng Độc hướng Lâm Vân hành lễ.
“Lâm gia tốt!”
Mấy trăm tên bảo an phía sau Răng Độc, đồng loạt cúi người chào Lâm Vân, thanh thế kinh thiên động địa, vang vọng khắp cả quảng trường.
Oanh!
Quảng trường vốn còn ồn ào náo nhiệt, trong nháy mắt trở nên tĩnh lặng như tờ.
Tất cả mọi người ở đây, bất luận là người qua đường, hay những người bảo tiêu tạo thành tường người lúc nãy, hoặc cả minh tinh Trịnh Tầm, trong khoảnh khắc đều trợn mắt há hốc mồm, kinh hãi nhìn Lâm Vân.
Lâm Gia?
Những người thường xuyên ở Kim Đô, ai cũng biết, người có thể gánh cái danh hiệu này, chỉ có một người, vị chủ tịch Vân Diệu Tập Đoàn sở hữu vô số câu chuyện truyền kỳ!
Bọn họ nằm mơ cũng không ngờ, Lâm Vân lúc nãy muốn đi qua "tường người" lại là chủ tịch Vân Diệu Tập Đoàn!
Bây giờ bọn họ mới hiểu, vì sao Lâm Vân khi nãy có lá gan, có thực lực đòi thông qua "tường người".
“Răng Độc, dẫn người bao vây nơi này, đường này bây giờ ta phong tỏa! Ai cũng có thể đi qua, chỉ có Trịnh Tầm này, cùng với bảo tiêu của hắn là không được đi!” Lâm Vân ngạo nghễ nói.
“Tuân lệnh!”
“Các anh em, bao vây nơi này lại, phong tỏa đường!” Răng Độc lập tức ra lệnh.
“Tuân lệnh!”
Đám người phía sau Răng Độc, đồng thanh hô lớn, sau đó nhanh chóng bước lên, kết thành tường người, phong tỏa hơn nửa quảng trường.
Về phần Trịnh Tầm và những người bảo vệ của hắn, đương nhiên bị bao vây trong đám đông.
“Oa, xem ra Lâm Gia nổi giận rồi!”
“Trịnh Tầm này chọc tới Lâm Gia, hôm nay e là đủ để hắn chịu trận rồi.”
“Có lẽ tiếp sau đây, sẽ có trò hay để xem đây!”
Mặc dù lúc này, Lâm Vân đã cho phép những người đi đường này rời đi, nhưng những người đang đứng xem xung quanh, không một ai rời đi, bởi vì mọi người đều biết, sẽ có một vở kịch hay sắp diễn ra.
Sau khi tường người được dựng lên, Lâm Vân lườm nguýt Trịnh Tầm bị vây ở bên trong, sau đó nói: “Linh Nhi, Tĩnh Văn, chúng ta lên xe nghỉ ngơi trước, cứ bao vây hắn ở chỗ này, phơi hắn vài tiếng rồi tính.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận