Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 128: quen thuộc mà xa lạ các bạn học

Chương 128: Các bạn học vừa quen thuộc vừa xa lạ Lớp trưởng là một cô gái, về người lớp trưởng này, ấn tượng của Lâm Vân thời cấp 3 về nàng cũng không tệ lắm, khi đó nàng đã giúp đỡ mình một chút, nói thật lúc đó trong lòng Lâm Vân rất cảm kích nàng.......Thời gian trôi nhanh như thoi đưa, thoáng cái đã đến lúc gặp mặt bạn học cấp 3.
Bốn giờ chiều, Lâm Vân lái chiếc Lamborghini, dựa theo địa chỉ lớp trưởng cho mình, đi đến địa điểm liên hoan.
Thượng Phẩm Đại tửu điếm.
Đây là một khách sạn ba sao ở thành phố Thanh Dương, cũng là nơi tổ chức liên hoan lớp hôm nay.
Sau khi Lâm Vân dừng xe ở bãi đỗ xe, liền trực tiếp đi vào khách sạn.
Tại sảnh lớn tầng một khách sạn, lớp trưởng Lý Nhu đang đứng đón tiếp các bạn học đến.
“Lớp trưởng Lý Nhu.” Lâm Vân mỉm cười chào Lý Nhu.
Ba năm không gặp, Lâm Vân phát hiện lớp trưởng Lý Nhu thay đổi rất nhiều, Lý Nhu lúc cấp 3 hoàn toàn không trang điểm, nhìn rất bình thường.
Nhưng giờ phút này, lớp trưởng Lý Nhu đã trang điểm rất đẹp, tóc cũng uốn, so với lúc cấp 3, trông nàng trưởng thành và xinh đẹp hơn rất nhiều.
“Lâm Vân, thật là ngươi à, lần trước liên hoan ngươi không đến, lần này xem như đến rồi.” lớp trưởng Lý Nhu vừa cười vừa nói.
“Lớp trưởng, mấy năm nay cậu thế nào?” Lâm Vân hỏi.
“Ở trường đại học, cũng chỉ như vậy thôi.” Lý Nhu cười nói.
Dừng một chút, lớp trưởng Lý Nhu tiếp tục nói: “Cậu lên lầu trước đi, lên lầu ba rẽ trái, đi đến phòng khách cuối cùng kia, các bạn học đã đến hơn một nửa, cậu lên đó cùng các bạn ôn chuyện trước.”
“Được!” Lâm Vân gật đầu, sau đó đi về phía thang máy.
Trong phòng ở cuối lầu ba.
Lúc này trong phòng đã tụ tập hơn 30 bạn học, mọi người ba năm không gặp, đang nói chuyện quên trời đất.
Lâm Vân chầm chậm đi vào phòng, đồng thời liếc mắt nhìn quanh, đều là những khuôn mặt quen thuộc, chỉ là cách ăn mặc của một vài người khiến Lâm Vân cảm thấy lạ lẫm.
“Lâm Vân.”
Lâm Vân vừa bước vào phòng, một giọng nói nhẹ nhàng đã vang lên từ phía sau lưng.
Lâm Vân quay đầu lại nhìn, đập vào mắt là một cô gái tóc xoăn lớn màu đỏ rực như sóng biển, dáng người cao gầy, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp.
Nàng chính là lớp hoa khôi Trương Vũ Huyên của thời cấp 3.
Khi còn học cấp 3, rất nhiều bạn nam trong lớp coi nàng là nữ thần.
Lúc đó nàng ngồi phía trước Lâm Vân, bởi vì Lâm Vân có thành tích rất tốt, Trương Vũ Huyên mỗi khi không làm được bài sẽ hỏi Lâm Vân cách làm, nên hai người xem như có chút quan hệ.
Cũng chính vì nguyên nhân này mà Lâm Vân bị mấy tên côn đồ trong lớp ghen ghét, nên đám lưu manh đó thường thích gây sự với Lâm Vân, khiến Lâm Vân không chịu nổi, thậm chí còn bị ảnh hưởng tâm lý, cuối cùng thành tích sụt giảm nghiêm trọng.
Ba năm không gặp, Trương Vũ Huyên bây giờ đã thay đổi cách ăn mặc, tự nhiên lại càng xinh đẹp hơn so với thời cấp 3.
Chỉ là cái sự thanh thuần và ngây thơ vốn có trên người nàng đã không còn nữa.
“Lâm Vân, thật là cậu, không ngờ lần tụ họp này cậu cũng đến, lần trước cậu không đến mà.” Trương Vũ Huyên nói.
“Ừ.” Lâm Vân đáp lời kèm theo một nụ cười.
“Trương Vũ Huyên, tớ nhớ không nhầm thì cậu thi vào học viện nghệ thuật của tỉnh phải không, thế nào rồi?” Lâm Vân hỏi.
“Tớ cũng bình thường thôi, còn cậu?” Trương Vũ Huyên hỏi.
Chưa đợi Lâm Vân trả lời, một giọng nói lớn tiếng vang lên phía sau.
“Hắn thì đương nhiên vẫn sống thảm như vậy thôi, hôm trước tớ và Triệu Tử Minh ở quảng trường Hoa Đỉnh, còn thấy tên nhóc này đứng đó phát tờ rơi đấy!”
Lâm Vân quay đầu nhìn lại, người vừa nói chính là Khương Đại Bình, hắn đang đi cùng với Triệu Tử Minh và Tôn Lượng, từ ngoài cửa đi vào.
Hôm trước Lâm Vân phát tờ rơi ở quảng trường Hoa Đỉnh đã gặp hai người bạn học cũ đó, chính là Khương Đại Bình và Triệu Tử Minh.
Về phần Tôn Lượng đang đi phía trước hai người này, sau khi Lâm Vân thấy hắn, trong mắt lập tức lóe lên một tia lạnh lẽo.
Tôn Lượng chính là đầu lĩnh lưu manh trong lớp hồi cấp 3.
Khương Đại Bình và Triệu Tử Minh khi đó là chó săn của Tôn Lượng.
Đến giờ Lâm Vân vẫn nhớ rõ, người cầm đầu bắt nạt mình hồi cấp 3, chính là tên Tôn Lượng này.
Lúc đó, trong lòng Lâm Vân chắc chắn là hận Tôn Lượng đến tận xương tủy.
Cho dù bây giờ gặp lại hắn, phần hận ý đó trong Lâm Vân vẫn còn như cũ!
Ngoài ra, lúc cấp 3, Tôn Lượng cũng theo đuổi Trương Vũ Huyên, chỉ là Trương Vũ Huyên không đồng ý.
Lúc này, Tôn Lượng dẫn theo Khương Đại Bình, Triệu Tử Minh đi đến trước mặt Lâm Vân và Trương Vũ Huyên.
Tôn Lượng mặc bộ vest màu xanh nhạt, đeo kính râm, ngẩng đầu ưỡn ngực, vẫn mang cái vẻ ngông cuồng, không coi ai ra gì như xưa.
“Nhóc con, nghe hai huynh đệ của ta nói, mày lại còn thảm đến mức chạy ra quảng trường phát tờ rơi à?” Tôn Lượng cười nhạo nói.
“Thì sao, có vấn đề gì à?” Lâm Vân bình thản nói.
“Ôi, làm bạn học của mày, tao thật thấy mất mặt thay mày, nếu mày thiếu tiền, có thể đến công ty tao mà làm, nể tình bạn học, tao sẽ không bạc đãi mày.” Tôn Lượng đắc ý nói.
“Tôn Lượng, cậu mở công ty?” Trương Vũ Huyên kinh ngạc nhìn Tôn Lượng.
“Đúng vậy, năm ngoái mở một công ty đòi nợ, mỗi năm kiếm được vài triệu lợi nhuận, đấy, Khương Đại Bình và Triệu Tử Minh đều đang làm ở công ty của tao, tao còn cho chúng nó mỗi đứa một chiếc BMW.” Tôn Lượng ngạo nghễ nói.
Trong giọng nói của Tôn Lượng, tràn đầy sự khoe khoang.
Lúc này, Khương Đại Bình bên cạnh vội vàng lên tiếng nói lớn: “Lần liên hoan trước, chỉ là ở một tiệm cơm bình thường, có biết tại sao lần này liên hoan lại chọn khách sạn ba sao không? Bởi vì phí tổn cho buổi liên hoan hôm nay, đều do anh Lượng của chúng ta bao hết đấy!”
Thanh âm của Khương Đại Bình vang vọng khắp phòng.
Các bạn học trong phòng nghe thấy liền quay đầu nhìn.
“Tôi đã nghe lớp trưởng nói rồi, liên hoan hôm nay là anh Lượng bỏ tiền ra, nghe nói giờ hắn làm ăn rất khá.”
“Không ngờ Tôn Lượng giờ lại làm ăn tốt như vậy! Chậc chậc, có phải hắn giờ là người làm ăn giỏi nhất trong lớp mình không?”
Các bạn học ở đây, đều xì xào bàn tán.
Tôn Lượng thấy mọi người dùng ánh mắt ngưỡng mộ, sùng bái nhìn mình, hắn đương nhiên là vô cùng hưởng thụ.
Ngay lúc này, một giọng nói lạc điệu đột nhiên vang lên.
“Một năm vài triệu cũng ghê gớm sao?”
Mọi người nghe tiếng nhìn lại, người vừa nói chính là Lâm Vân.
Tôn Lượng quay đầu nhìn về phía Lâm Vân, cười nhạo nói: “Một năm vài triệu, so với cái loại phát tờ rơi phế vật như mày, không lợi hại thì là gì, chẳng lẽ trong lòng mày không biết chút nào sao?”
“Xin lỗi, tôi còn thật sự xem thường, mấy triệu đối với tôi mà nói, đến tiền tiêu vặt cũng không tính.” Lâm Vân bình thản nói.
“Phụt phụt!”
“Ha ha!”
Lâm Vân vừa nói xong, Tôn Lượng và hai tên Khương Đại Bình, Triệu Tử Minh phía sau hắn, đều cười ha hả.
Rất nhiều bạn học ở đây, cũng che miệng cười phá lên.
Rõ ràng, bọn họ đều cảm thấy Lâm Vân đang nói chuyện buồn cười.
“Nhóc con, mày một tên phát tờ rơi rách nát, lại còn mặt dày nói ra loại chuyện khoác lác này, mày không biết xấu hổ như vậy à?” Tôn Lượng chỉ vào Lâm Vân cười lớn.
Lúc này, Khương Đại Bình bên cạnh vừa cười vừa nói: “Anh Lượng, em nhớ ra rồi, lúc bọn em gặp thằng nhóc này ở quảng trường Hoa Đỉnh, có biết thằng nhóc này đã nói gì không?”
“Nói gì?” Tôn Lượng hỏi.
Các bạn học ở đây cũng nhìn chằm chằm vào Khương Đại Bình, muốn biết Khương Đại Bình muốn nói gì.
“Thằng nhóc này nói, nó lái chiếc Lamborghini Đại Ngưu.” Khương Đại Bình cười nói.
“Cái gì? Lamborghini Đại Ngưu? Phụt! Ha ha.” Tôn Lượng lại lần nữa cười lớn.
Các bạn học ở đây cũng bật cười, trong mắt bọn họ, đây quả thực là chuyện hoang đường.
“Nhóc con, có phải thật mày đã nói câu này không?” Tôn Lượng vừa cười vừa hỏi.
“Không sai, câu này là tôi nói, xe của tôi cũng đúng là chiếc Lamborghini Đại Ngưu.” Lâm Vân thản nhiên nói.
“Phụt! Nếu mày mà lái được Lamborghini Đại Ngưu, thì đến tên ăn mày cũng có thể lái Lamborghini, mày khoác lác như vậy, chẳng lẽ không cảm thấy xấu hổ à?” Tôn Lượng cười nói.
“Đúng đó, tên nhóc này khoác lác cũng không cần bản nháp, chuyện trâu bò như thế cũng có thể thổi ra, không biết xấu hổ.” Các bạn học cùng lớp cũng nhỏ giọng nói.
Nghe những lời Lâm Vân vừa nói, hoa khôi lớp Trương Vũ Huyên cũng không khỏi lắc đầu, rõ ràng là nàng cũng cảm thấy Lâm Vân đang khoác lác.
Lúc này, lớp trưởng từ bên ngoài đi vào.
“Tôi đứng ở xa cũng đã nghe thấy tiếng cười của mọi người, có chuyện gì vậy, mọi người cười vui vẻ thế?” lớp trưởng Lý Nhu hỏi.
Tôn Lượng cười nhạo nói: “Lớp trưởng, bọn em đang ở đây nghe tên nhóc Lâm Vân này chém gió, nó nói nó lái Lamborghini.”
Lý Nhu kinh ngạc nhìn Lâm Vân một cái, sau đó nói: “Không thể nào, Lâm Vân không phải người hay khoác lác mà?”
“Nếu lớp trưởng không tin, có thể hỏi mọi người xem, nó có phải vừa khoác lác rằng nó lái Lamborghini hay không.” Tôn Lượng cười nói.
Lâm Vân nói thẳng: “Không sai lớp trưởng, ta thực sự nói ta lái Lamborghini, bất quá ta không hề khoác lác.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận