Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 21 hợp tác vui vẻ

Chương 21 hợp tác vui vẻ “Bởi vì ta?” Gò má xinh đẹp của Hoàng Mộng Di ửng hồng một vệt. “Đúng vậy, hôm qua nàng giúp ta ở tiệm cơm, ta nợ nàng một cái nhân tình, hôm nay ta giúp nàng một tay, coi như trả lại nhân tình của nàng.” Lâm Vân vừa cười vừa nói. “Thế nhưng... hôm qua ta chỉ giúp ngươi thanh toán có mấy ngàn tệ thôi, bây giờ lại là mấy chục triệu, thậm chí trên trăm triệu lợi ích.” Hoàng Mộng Di nói. Mặc dù Hoàng Mộng Di rất muốn hợp tác với Hoa Đỉnh Tập Đoàn, nhưng nàng cũng không muốn, vì duyên cớ của mình mà để Lâm Vân tổn thất nhiều tiền như vậy, làm vậy nàng sẽ áy náy. “Không sao cả, đối với ta mà nói, chỉ là chút tiền lẻ thôi.” Lâm Vân cười nói. “Thế nhưng công ty nhà ta nhỏ lắm, sản lượng có lẽ sẽ không theo kịp.” Hoàng Mộng Di lo lắng nói. “Cái này đơn giản thôi, chúng ta Hoa Đỉnh Tập Đoàn sẽ đầu tư cho công ty các nàng 100 triệu, dùng để mở rộng sản lượng!” Lâm Vân nói. “Đầu tư cho chúng ta 100 triệu?!” Hoàng Phụ và Hoàng Mộng Di bị tin tức bất ngờ này làm cho kinh ngạc ngây người. “Ực ực! Ta...ta không có nằm mơ chứ?” Hoàng Phụ nuốt nước bọt, có cảm giác như đang nằm mơ. Hoàng Mộng Di cũng bị hù cho há hốc miệng nhỏ, ngơ ngác nhìn Lâm Vân. Nếu thật sự đầu tư cho công ty họ 100 triệu, còn đạt được hợp tác với Hoa Đỉnh Tập Đoàn, vậy công ty của họ sẽ thực sự lên như diều gặp gió rồi. “Hoàng bá phụ, bác không có nằm mơ đâu, chuyện đầu tư, ta sẽ để tổng quản lý Lưu Ba nhanh chóng xác nhận.” Lâm Vân mỉm cười nói. “Lâm Vân, có thể cho ta biết một lý do không? Ngươi làm vậy, chỉ vì ta đã trả giúp ngươi tiền ăn thôi sao?” Hoàng Mộng Di không kìm được ngẩng đầu hỏi. Lâm Vân lắc đầu: “Không! Chủ yếu là vì ta thấy được sự lương thiện của nàng, sự chính trực của phụ thân nàng, ta cần những đối tác như các nàng.” “Lâm Vân, cám ơn ngươi! Cám ơn ngươi đã cho nhà chúng ta cơ hội này, ta và cha ta nhất định sẽ cố gắng làm tốt!” Hoàng Mộng Di vẻ mặt thành thật, nghiêm túc nói. Hoàng Phụ cũng liên tục gật đầu: “Đúng đúng đúng! Lâm Đổng sự cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ không làm ngài thất vọng, chúng tôi nhất định sẽ chứng minh cho ngài thấy, khoản đầu tư của ngài là xứng đáng!” Đối với Hoàng Phụ, ông vẫn luôn khát khao thể hiện mình, chỉ là không đủ tiền tài, quan hệ, hiện tại ông cuối cùng cũng có thể thỏa sức vung tay rồi. Lâm Vân cười cười, sau đó nói: “Vậy bây giờ Hoàng bá phụ chắc là sẽ không bắt ta, phải cách xa con gái bác một chút nữa chứ?” “Ha ha, đương nhiên là không rồi!” Hoàng Phụ xấu hổ cười một tiếng. Hoàng Phụ hiểu rõ, bao nhiêu người muốn làm bạn với Lâm Vân cũng không có tư cách, bao nhiêu người muốn leo lên Lâm Vân cũng không có cơ hội đâu. Huống hồ Lâm Vân còn giúp ông nhiều như vậy! Hoàng Mộng Di nghe Lâm Vân nói vậy, lập tức đỏ mặt. Lúc này, Lâm Vân đứng dậy. “Được rồi, việc hợp tác cứ quyết định như vậy đi, kế hoạch hợp tác cụ thể, ta sẽ để tổng quản lý Lưu Ba bàn bạc với các nàng.” “Vâng! Lâm Đổng!” Lưu Ba bên cạnh gật đầu đáp ứng...... Buổi tiệc rượu cứ như vậy kết thúc, đối với Lâm Vân mà nói, buổi tiệc này chẳng những đã xử lý xong Trương Hổ, quan trọng hơn là, hắn lại gặp được Hoàng Mộng Di, cô gái đã giúp mình ngày hôm qua. Tiệc rượu vừa kết thúc, điện thoại của Lâm Vân liền vang lên, Lâm Vân lấy điện thoại di động ra xem, là ông ngoại Liễu Chí Trung gọi đến. Điện thoại của ông ngoại, Lâm Vân tự nhiên không dám thất lễ. “Alo, ông ngoại.” Lâm Vân vội bắt máy. “Vân Nhi, ta đang ở nhà con đây, con về một chuyến đi, hai ông cháu mình gặp mặt, có chút việc phải nói chuyện trực tiếp.” trong điện thoại truyền ra giọng của ông ngoại Liễu Chí Trung. “Ông ngoại đang ở Thanh Dương Thị sao? Ở nhà mình sao?” Lâm Vân hơi ngạc nhiên. “Không sai.” Liễu Chí Trung đáp qua điện thoại. “Được, con về ngay.” Lâm Vân lập tức đồng ý. Theo Lâm Vân nghĩ, ông ngoại đột nhiên đến Thanh Dương Thị, còn gấp gáp gọi mình về, chắc chắn là có chuyện gì đó quan trọng. Sau khi cúp điện thoại, Lâm Vân tranh thủ thời gian chạy về nhà. Khu nhà lụp xụp, nhà của Lâm Vân. Sau khi ông ngoại cho Lâm Vân 100 triệu một tuần trước, Lâm Vân định mua một căn biệt thự ở, cho mẹ đổi chỗ ở tốt hơn. Nhưng mẹ nói ở đây lâu có tình cảm rồi, hơn nữa trong căn nhà này, còn có ký ức của lão ba đã khuất của Lâm Vân, nên đã tiếp tục ở lại đây không dọn nhà. Tuy không đổi nhà, nhưng Lâm Vân vẫn mua thêm chút đồ dùng mới, làm cả căn nhà bừng sáng lên. Lúc Lâm Vân về đến nhà, ông ngoại đã ở trong nhà chờ rồi. “Vân Nhi, lại đây lại đây! Mau lại đây ngồi!” Ông ngoại Liễu Chí Trung thấy Lâm Vân vào liền vội vàng đứng dậy nhiệt tình kéo Lâm Vân đến ngồi cạnh mình. “Vân Nhi này, một tuần này con sống thế nào? Có hài lòng không?” Ông ngoại Liễu Chí Trung lộ vẻ hiền hòa. Lâm Vân nhếch mép cười nói: “Ông ngoại, nói thật thì, con cảm thấy có tiền thoải mái vô cùng, một tuần qua con sống rất tốt.” Từ khi Liễu Chí Trung nhận Lâm Vân đến nay, một tuần qua Lâm Vân sống đúng là đắc ý. Kẻ thù năm xưa đã bị giẫm dưới chân, người từng coi thường mình, hiện tại cũng đối với mình cung kính, Lâm Vân cuối cùng cũng đã xoay mình làm chủ ca hát rồi. Đương nhiên, trong lòng Lâm Vân hiểu rõ, tất cả những điều này đều là nhờ phúc của ông ngoại. “Ha ha, vậy là tốt rồi! Vậy thì tốt rồi!” Ông ngoại Liễu Chí Trung nghe Lâm Vân nói xong thì cười ha ha. Dừng một lát, Liễu Chí Trung nói thêm: “Thật ra một tuần này, ông ngoại cũng đang âm thầm quan sát con đó.” “Quan sát con?” Lâm Vân có chút ngạc nhiên, nói thật thì Lâm Vân không hề phát hiện ra. “Không sai, một tuần nay ta luôn quan sát con, nói thật lòng thì, biểu hiện của con đã vượt quá sự mong đợi của ta.” Liễu Chí Trung nói. “Là quá kém sao?” Lâm Vân nở một nụ cười khổ. “Không, là vượt quá sự mong đợi của ta, vừa đến công ty Nhâm chủ tịch, con liền có thể dùng thủ đoạn lôi đình bài trừ kẻ đối nghịch, lại còn khéo léo dùng biện pháp thu phục lòng người, điểm này, lại có chút phong cách của ta khi còn trẻ.” Liễu Chí Trung cười tủm tỉm nói. “Hả, thật sao?” Lâm Vân có chút ngượng ngùng gãi đầu. “Đúng rồi Vân Nhi, ta có một vấn đề, lần trước con bị bọn cướp bắt cóc, sao con có thể để bọn cướp đó thả con vậy?” Liễu Chí Trung hiếu kỳ hỏi. Vấn đề này, Liễu Chí Trung đã sớm tò mò trong lòng rồi. Thư ký của Liễu Chí Trung bên cạnh cũng nói: “Thiếu gia, hôm đó lão gia cứ tưởng cậu xảy ra chuyện đó, còn chuẩn bị cho người âm thầm bảo vệ, xuất thủ giải cứu cậu, kết quả thiếu gia cậu, vậy mà vẫn bình an vô sự bước ra từ xe bọn cướp, thực sự làm ta và lão gia kinh hồn bạt vía.” Liễu Chí Trung đang nhắc đến chuyện Ngô gia thuê người muốn giết Lâm Vân. Lâm Vân cười nói: “Ông ngoại, có chuyện gì mà tiền không giải quyết được chứ? Nếu có thì chỉ có thể nói tiền vẫn chưa đủ nhiều thôi! Con cho bọn cướp đó 10 triệu, bọn chúng tự nhiên thả con, còn khai luôn cả kẻ chủ mưu sau màn.” “Ha ha, thì ra là thế, một câu tiền không giải quyết được vấn đề gì hay lắm! Nói rất đúng!” Liễu Chí Trung bừng tỉnh đại ngộ rồi cười ha hả. Liễu Chí Trung càng ngày càng phát hiện, biểu hiện của Lâm Vân, tốt hơn so với ông dự đoán ban đầu rất nhiều. Lúc đầu, Liễu Chí Trung không kỳ vọng quá cao vào Lâm Vân, ông chỉ hy vọng Lâm Vân không phải một tên phú nhị đại chỉ biết ăn chơi, có chút chí tiến thủ, sau này có thể miễn cưỡng giữ vững gia nghiệp là đủ rồi. Nhưng Lâm Vân ưu tú, vượt ngoài tưởng tượng của ông. “Vân Nhi, thấy biểu hiện của con rất ưu tú, ta cho con thêm một tỷ tiêu vặt.” “Ngoài ra, nếu con gặp chỗ nào cần ta ra tay giúp đỡ, thì cứ gọi điện thoại cho ta, có thể nói, trong địa phận ba tỉnh Tây Nam, không có chuyện gì mà ta, Liễu Chí Trung, không giải quyết được.” Liễu Chí Trung cười tủm tỉm nói. Ngay sau đó, Liễu Chí Trung lấy điện thoại di động ra, chuyển khoản cho Lâm Vân. “Ting, số tài khoản ngân hàng thương mại đuôi 4527 của ngài vừa nhận được số tiền là 1.000.000.000.00” Nhìn một dãy số không nhiều như vậy, Lâm Vân không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, mới có một tuần thôi mà, ông ngoại lại cho cậu một tỷ nữa sao? Trải qua một tuần vừa rồi, Lâm Vân sớm đã hiểu, giá trị của đồng tiền lớn đến mức nào, vì vậy Lâm Vân không hề từ chối. “Cám ơn ông ngoại!” Lâm Vân mặt mày hớn hở. “Ngoài ra, ta còn muốn giới thiệu cho con một người quan trọng.” Ông ngoại Liễu Chí Trung bỗng nghiêm túc nói. Ngay sau đó, Liễu Chí Trung nhìn ra phía cửa, nói một câu: “Cô Lang, vào đi!” Vừa dứt lời, một bóng đen xuất hiện, ngay sau đó, một người đàn ông gầy gò hiện ra trước mặt Lâm Vân. Người đàn ông thân hình gầy gò, ngoại hình xấu xí, trên mặt còn có một vết sẹo dữ tợn, nhưng trong đôi mắt sâu thẳm của hắn, lại toát ra một cỗ hàn khí khiến người ta khiếp sợ, làm người khác nghẹt thở! Nói thật, Lâm Vân lần đầu tiên phát hiện, ánh mắt của một người mà có thể đáng sợ như thế! “Chủ nhân!” Cô Lang quay người ôm quyền với Liễu Chí Trung, giọng hắn khàn khàn, trầm thấp. “Ông ngoại, hắn là ai?” Lâm Vân rất muốn biết, người này đến tột cùng lai lịch ra sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận