Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 20 bởi vì ngươi

Chương 20 vì ngươi "Đúng đúng đúng! Ta về sau cũng không tiếp tục đi quấy rầy Hoàng Mộng Di." Uy thiếu liên tục gật đầu, như là chó nhà có tang. Lâm Vân nghe vậy xong, lúc này mới quay người rời đi, hướng xuống một bàn mà đi. Đợi đến Lâm Vân rời khỏi bàn này. "Ngươi cái nghiệt súc! Ngay cả Lâm Đổng cũng dám đắc tội!" "Đùng!" Uy Minh, cha của Uy thiếu, một bạt tai hung hăng đánh vào trên mặt Uy thiếu, để trút cơn giận của hắn. "Ngươi nghe kỹ cho ta, ta phạt ngươi cấm túc một năm, một năm không cho phép ra khỏi cửa, hảo hảo ở nhà hối lỗi!" Uy Minh chỉ vào Uy Tiểu Lượng, gằn giọng mắng to. Uy thiếu nghe được cấm túc một năm, trong lòng hắn khổ không kể xiết, nhưng cũng không dám phản bác, ai bảo hắn đắc tội tân chủ tịch Hoa Đỉnh Tập Đoàn làm gì? Vừa mới xảy ra hết thảy, tất cả đều thu vào trong mắt Hoàng Mộng Di và cha nàng. Bọn họ cha con trong lòng có thể nói là cảm khái không thôi, trước khi tiệc rượu bắt đầu bọn họ còn lo lắng cho an nguy của Lâm Vân, còn khuyên Lâm Vân mau chóng rời khỏi tiệc rượu. Kết quả thì sao? Lâm Vân là tân chủ tịch của Hoa Đỉnh Tập Đoàn, tùy tiện liền có thể nghiền ép Uy thiếu, ép Uy thiếu cùng cha của Uy thiếu quỳ xuống cầu xin tha thứ. Sau đó, việc mời rượu tiếp tục. Trải qua chuyện Lâm Vân vừa mới thể hiện uy quyền, thái độ của mọi người đối với Lâm Vân, liền càng thêm cung kính. Rất nhiều ông chủ, còn chủ động đem con gái của mình giới thiệu cho Lâm Vân làm quen, mục đích tự nhiên là muốn trèo lên cành cây cao là Lâm Vân. Tại một bàn khác. Cha Quách Hiểu Hiểu dặn dò cô ta: "Hiểu Hiểu, Lâm Đổng lập tức sẽ mời đến bàn chúng ta đây, đến lúc đó con nhất định phải thể hiện tốt một chút, tranh thủ để lại ấn tượng tốt đầu tiên cho Lâm Đổng, nếu như có thể trực tiếp nhờ vả chút quan hệ với hắn, vậy thì không thể tốt hơn." "Cha, con......" Sắc mặt Quách Hiểu Hiểu có chút khó coi, cô biết rõ, mình đã ở chỗ Lâm Vân, để lại ấn tượng đầu tiên rất kém, lần trước Lâm Vân đã nói với cô rồi, nói cô không xứng. Nhưng Quách Hiểu Hiểu lại không dám nói chuyện này với cha cô. Lúc này, Lâm Vân đã đi đến bàn này. "Tôi xin kính các vị một chén." Lâm Vân nâng chén rượu lên. Mọi người nhao nhao hai tay nâng chén rượu đứng lên, từng người đều vô cùng cung kính. Lâm Vân chỉ nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nhưng mọi người trên bàn, từng người đều ngẩng đầu uống cạn, một giọt không dư thừa, dường như có làm vậy mới có thể biểu đạt sự kính trọng đối với Lâm Vân. Lúc này, cha của Quách Hiểu Hiểu mở miệng cười nói: "Lâm Đổng, đây là con gái của tôi Quách Hiểu Hiểu, tuổi tác tương tự với ngài, Hiểu Hiểu rất sùng bái ngài, muốn được kết bạn cùng ngài." Ngay sau đó, Quách phụ đưa mắt liếc Quách Hiểu Hiểu một cái, ra hiệu cô ta nên lên tiếng. Trong lúc Quách Hiểu Hiểu chuẩn bị mở miệng, Lâm Vân liếc nhìn cô một chút, sau đó trực tiếp quay người rời đi, căn bản không cho cô ta cơ hội nói chuyện. Nhìn bóng lưng Lâm Vân rời đi, Quách Hiểu Hiểu có chút chết lặng. Cô phát hiện, Lâm Vân ngay cả liếc mắt cũng không liếc cô một cái, dường như coi cô như không khí vậy! "Tôi...... Tôi lại đáng thất vọng như vậy sao?" Quách Hiểu Hiểu vốn tưởng rằng, Lâm Vân có thể sẽ lạnh lùng trào phúng cô, hoặc là giáo huấn cô vài câu, cái này cũng không đáng sợ, đáng sợ nhất là Lâm Vân hoàn toàn không coi cô ra gì! Lúc này, Quách Hiểu Hiểu lại lần nữa nhớ lại cái đêm hôm đó, cảnh tượng gặp Lâm Vân ở quầy rượu. "Sao mình lại ngu xuẩn như vậy chứ! Cơ hội tốt như vậy, đều bị mình bỏ lỡ rồi." Quách Hiểu Hiểu trong lòng giận dữ không thôi, cô rõ ràng đêm đó tại quầy rượu, tuyệt đối là cơ hội tuyệt hảo để kết giao với Lâm Vân. Nếu như lúc đó cô biểu hiện tốt, rất có thể sẽ có chỗ dựa vào cái siêu cấp đùi là tân chủ tịch Hoa Đỉnh Tập Đoàn. Chỉ tiếc, ông trời cho cô một cơ hội tốt như vậy, lại bị cô lãng phí không công hết. Đương nhiên, trên thế giới cũng không có thuốc hối hận để mua! Lúc này, Lâm Vân chạy đến bàn của Hoàng Mộng Di. Mọi người trên bàn nhao nhao hai tay nâng chén, đứng dậy. Vị trí bàn này tương đối thấp, mấy ông chủ ngồi trên bàn đều là cấp bậc thấp nhất trong toàn trường, làm ăn không khá lắm, cho nên bọn họ gặp Lâm Vân thì, tự nhiên càng thêm cung kính. Sau khi Lâm Vân kính mọi người một chén, trực tiếp đi đến trước mặt Hoàng Mộng Di và Hoàng phụ. Còn chưa đợi Lâm Vân mở miệng, Hoàng phụ đã kinh sợ, liền đối với Lâm Vân cúi đầu nói ra: "Lâm...... Lâm chủ tịch, trước khi tiệc rượu bắt đầu, tôi có nhiều mạo phạm, mong Lâm Đổng sự trưởng thứ tội!" Hắn nghĩ đến thái độ hời hợt của mình với Lâm Vân trước đó, trong lòng của hắn liền một trận hoảng sợ, hắn biết nếu Lâm Vân muốn làm gì hắn, thì quá dễ dàng. Lâm Vân đỡ Hoàng phụ dậy, mỉm cười nói: "Hoàng bá phụ quá lo lắng, tôi cũng không có giận ông, ông để tôi cách Mộng Di xa một chút, là đang bảo vệ Mộng Di, đây là việc một người cha hợp cách nên làm, còn chuyện ông bảo tôi mau chóng rời khỏi tiệc rượu, cũng là vì tốt cho tôi thôi." Các ông chủ khác ở đây nhìn thấy cảnh này, đều không ngừng ghen tị. Bởi vì khi Lâm Vân vừa mời rượu, căn bản sẽ không nói thêm gì với họ, nhưng đối với Hoàng phụ lại có vẻ rất nhiệt tình, thậm chí còn gọi ông là bá phụ, sao họ có thể không ghen tị? Hoàng phụ nghe được Lâm Vân gọi mình là "Hoàng bá phụ" thì càng được sủng ái mà kinh sợ. Dù sao thân phận của ông và Lâm Vân cách xa nhau, Lâm Vân là tân chủ tịch của Hoa Đỉnh Tập Đoàn, còn ông chỉ là một ông chủ nhỏ của một công ty nhỏ mà thôi. Thế là Hoàng phụ vội vàng nói: "Lâm Đổng sự trưởng, tôi không dám nhận cách xưng hô này, ngài cứ gọi tôi Tiểu Hoàng là được rồi." "Hoàng bá phụ, Mộng Di hôm qua đã giúp đỡ chuyện khó khăn của tôi, tôi xem nàng như bằng hữu, bạn của mình thì cha của bạn chính là trưởng bối, cho nên ông xứng đáng với cách xưng hô này." Lâm Vân vừa cười vừa nói. Ngay sau đó, Lâm Vân quay sang nhìn Hoàng Mộng Di. "Mộng Di, chúng ta lại gặp mặt rồi." Lâm Vân vẫn giữ nụ cười trên mặt. "Lâm...... Lâm đổng, tôi thật không ngờ, anh vậy mà lại là tân chủ tịch của Hoa Đỉnh Tập Đoàn." Cho đến bây giờ, trên gương mặt xinh đẹp của Hoàng Mộng Di vẫn còn chút kinh ngạc. Lúc Hoàng Mộng Di giúp Lâm Vân tại quán cơm ngày hôm qua, cô nằm mơ cũng không ngờ, người này lại là tân chủ tịch của Hoa Đỉnh Tập Đoàn. "Cô cứ gọi tôi là Lâm Vân đi, gọi tôi Lâm Đổng khách sáo quá." Lâm Vân vừa cười vừa nói. "Lâm...... Lâm Vân." Hoàng Mộng Di do dự một chút rồi cũng gọi ra. "Lâm Vân, cảm ơn anh, cảm ơn anh đã khiến Uy thiếu đừng tới quấy rầy tôi nữa." Hoàng Mộng Di cắn môi đỏ nói ra. Hoàng Mộng Di trước kia cũng không thiếu việc bị Uy thiếu quấy rầy, hết lần này tới lần khác Uy thiếu thế lực lớn, cô lại không có cách nào giải quyết được. Nhưng chuyện vừa nãy Lâm Vân nói với Uy thiếu, khiến Uy thiếu không được quấy rầy cô nữa, cô cuối cùng cũng có thể yên ổn. "Cô là một cô gái như vậy, vốn không nên bị loại hỗn đản đó quấy rầy, cô yên tâm, sau này nếu như còn có ai dám quấy rầy cô, cô cứ nói cho tôi biết, tôi giúp cô giải quyết." Lâm Vân mỉm cười nói. Hoàng Mộng Di cắn môi đỏ khẽ gật đầu. Mặc dù thời gian Hoàng Mộng Di và Lâm Vân ở cùng nhau không lâu, nhưng cô đã phát hiện Lâm Vân rất khác với những phú nhị đại khác, hắn không ngông cuồng càn rỡ, không ỷ mạnh hiếp yếu, ngược lại còn có thể vì người yếu mà đứng ra. "Đúng rồi, tôi nghe nói cô và cha cô, rất muốn nói chuyện hợp tác với tôi, đúng không?" Lâm Vân hỏi. "Ừ!" Hoàng Mộng Di vội vàng ngẩng đầu lên nhìn Lâm Vân, đồng thời ra sức gật đầu. Hoàng phụ cũng một mặt mong đợi nhìn Lâm Vân. Vốn dĩ Hoàng phụ cảm thấy, chuyện hợp tác với Hoa Đỉnh Tập Đoàn, đã không còn cơ hội, nhưng vào giờ khắc này, hy vọng trong ông đột nhiên lại được nhen nhóm. "Liên quan đến chuyện hợp tác, tôi đã từng nói, tôi có thể giúp các người, hiện tại các người cảm thấy tôi có đủ năng lực làm điều đó không?" Lâm Vân cười hỏi. "Đương nhiên! Đương nhiên! Ngài là chủ tịch của Hoa Đỉnh Tập Đoàn mà!" Hoàng phụ liên tục gật đầu. "Tốt, đợi tiệc rượu kết thúc, các người đến phòng nghỉ khách quý, chúng ta sẽ nói chuyện hợp tác." Lâm Vân thản nhiên nói. "Tốt! Tốt!" Hoàng phụ kích động liên tục gật đầu. Mọi người ở đây nhìn thấy cảnh này, ghen tị không thôi, bọn họ suy nghĩ muốn có được mối quan hệ tốt với Lâm Vân, đều không thành công. Nhưng Lâm Vân lại chủ động nói chuyện với hai cha con Hoàng Gia, còn mời hai cha con Hoàng Gia nói chuyện sau tiệc rượu, sao họ có thể không ghen tị được?...... Sau khi tiệc rượu kết thúc. Tại phòng nghỉ khách quý. Lâm Vân ngồi ở ngay phía trước, tổng quản lý Lưu Ba đứng bên cạnh Lâm Vân, Hoàng Mộng Di và Hoàng phụ ngồi ở phía dưới. "Hoàng bá phụ, công ty của chúng ta hôm nay vừa giải trừ hợp tác với công ty Hồng Đạt Kiến Tài, cho nên phương diện vật liệu xây dựng đang thiếu một nhà cung cấp hợp tác, sau này công ty của các ông cung cấp đi, vừa vặn lấp vào chỗ trống này." Lâm Vân nói. "Thật...... Thật sao?!" Hoàng phụ vừa mừng vừa sợ. Hoàng Mộng Di cũng vui mừng không thôi, nếu có thể hợp tác với Hoa Đỉnh Tập Đoàn, công ty của bọn họ chẳng những không đóng cửa, mà còn có thể nhờ vậy mà lớn mạnh! "Chẳng lẽ trông tôi giống đang nói đùa lắm sao?" Lâm Vân cười hỏi ngược lại. "Nhưng mà...... công ty của chúng tôi quy mô nhỏ, lại thêm về giá cả cũng không có ưu thế, có rất nhiều công ty tốt hơn chúng tôi có thể cung cấp để ngài lựa chọn, vì sao ngài lại chọn chúng tôi vậy, điều này đối với ngài là quá thiệt thòi." Hoàng Mộng Di cúi đầu nói ra. "Đương nhiên là bởi vì...... Cô!" Lâm Vân mỉm cười nhìn Hoàng Mộng Di.
Bạn cần đăng nhập để bình luận