Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 113: mũi nhọn nhân tài

Chương 113: Nhân tài ưu tú Có thể khẳng định, cái tên Mã Văn Bác này hoàn toàn không biết thân phận và bối cảnh của Lâm Vân. Lúc này, Ngưu Tiểu Lôi cũng lên tiếng:
"Lâm Vân, bạn trai tôi là một nhân tài ưu tú đấy, so với loại người như anh, mạnh hơn không biết bao nhiêu lần."
Ngược lại, Ngưu Tiểu Lôi lại biết thân phận của Lâm Vân, nhưng điều mà Ngưu Tiểu Lôi ghét nhất, khinh thường nhất chính là đám phú nhị đại, con ông cháu cha, cho nên nàng mới nói như vậy.
"Phải không?" Lâm Vân cười.
Lúc này, ông chủ bưng ra bốn bát hoành thánh hải sản.
"Ông chủ." Lâm Vân gọi ông chủ lại.
"Vị tiên sinh này, có chuyện gì không?" Ông chủ tươi cười hỏi.
"Tôi muốn bao hết chỗ này." Lâm Vân thản nhiên nói.
"Bao hết?" Ông chủ khẽ giật mình.
"Số tiền này, bao cả quán của ông một ngày chắc là đủ nhỉ?" Lâm Vân rút ra một xấp tiền từ trong túi, tổng cộng là một vạn tệ.
Ông chủ nhìn thấy một vạn tệ này, hai mắt lập tức sáng lên.
"Đủ! Đương nhiên đủ!" Ông chủ mừng rỡ gật đầu liên tục.
Nhiều tiền như vậy, bằng mấy tháng lợi nhuận của ông ta đấy, bao quán một đêm liền kiếm lời 10.000 tệ, trừ khi ông ta là kẻ ngốc, nếu không chẳng có lý do gì để từ chối!
"Đã vậy, cho hai người kia hoành thánh, còn của bọn họ thì thôi, mang ra cho hai con chó bên đường ăn." Lâm Vân chỉ tay vào hai con chó bên đường.
Con nhỏ Ngưu Tiểu Lôi kia dám khinh thường Lâm Vân, nếu bây giờ Lâm Vân gặp được, không cho nàng ta một bài học thì sao được?
"Anh... Anh quá đáng rồi đấy!" Ngưu Tiểu Lôi đột ngột đứng dậy, trừng mắt nhìn Lâm Vân giận dữ.
"Trâu Cảnh Quan, tôi làm vậy, hình như không phạm pháp chứ?" Lâm Vân vừa cười vừa nói.
Ngưu Tiểu Lôi nghẹn họng không nói nên lời, Lâm Vân có tiền thì tự nhiên làm gì cũng hợp pháp.
"Tiểu Lôi, để anh đối phó cái loại côn đồ vô lại này!"
Mã Văn Bác, tên đàn ông đeo kính gọng vàng kéo Ngưu Tiểu Lôi lại, rồi bước lên phía trước, rõ ràng là muốn lấy lại danh dự.
Lúc đầu Mã Văn Bác thấy Lâm Vân ăn mặc, hắn cho rằng Lâm Vân chỉ là một kẻ nghèo rớt mùng tơi, đến khi Lâm Vân móc ra một vạn tệ, hắn mới kinh ngạc.
"Ồ, nhân tài ưu tú muốn ra mặt à, nếu như cậu đến chuyện nhỏ này cũng không xử lý được, vậy thì chỉ là hư danh thôi." Lâm Vân cười nói.
"Chẳng qua là bao cả quán thôi mà? Cậu cho rằng tôi không trả nổi? Ông chủ, tôi trả 15.000! Đuổi hai tên côn đồ vô lại kia ra ngoài cho tôi!" Mã Văn Bác lấy ra một tấm thẻ đặt lên bàn.
Theo Mã Văn Bác nghĩ, nhìn cách ăn mặc của Lâm Vân chắc chắn không giàu có bằng hắn, một tháng lương của hắn đã mấy vạn tệ rồi.
"Ồ, muốn so tiền với tôi à? Tôi tùy tiện lấy chút tiền tiêu vặt, là có thể đè bẹp cậu rồi." Lâm Vân lộ ra nụ cười thâm thúy.
Ngay sau đó, Lâm Vân lấy ra một tấm thẻ vỗ lên bàn: "Ông chủ, tôi trả 100.000!"
"Cái này... Đây là thẻ đen của hiệp hội thương mại?"
Khi Mã Văn Bác nhìn thấy tấm thẻ Lâm Vân lấy ra, trong mắt hắn lập tức hiện lên vẻ kinh hãi.
Mã Văn Bác biết, thẻ đen của hiệp hội thương mại này, phải có ít nhất chục triệu tiền tiết kiệm trở lên mới có đủ tư cách để có được tấm thẻ này.
Mã Văn Bác tuyệt đối không ngờ, Lâm Vân lại có thể lấy ra tấm thẻ này, trong lòng hắn kinh hãi không thể tả.
"Tiểu Lôi, hắn... Rốt cuộc hắn là ai?" Mã Văn Bác không nhịn được quay sang hỏi Ngưu Tiểu Lôi.
"Chỉ là một tên phú nhị đại vô dụng thôi." Ngưu Tiểu Lôi khinh thường nói.
"Phú... Phú nhị đại?"
Mã Văn Bác thầm kêu khổ trong lòng, mặc dù hắn không biết rốt cuộc Lâm Vân là phú nhị đại nhà nào, nhưng hắn có thể xác định, chắc chắn là hắn không giàu bằng phú nhị đại rồi.
"Vị nhân tài ưu tú kia, tôi ra 100.000 rồi, cậu còn muốn trả giá nữa không? Nếu còn muốn thì cứ tiếp tục, có lẽ số tuổi của cậu còn chưa bằng số tiền tiêu vặt của tôi đâu." Lâm Vân cười nhếch mép nhìn Mã Văn Bác.
Mã Văn Bác trong lòng tuy kêu khổ, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra rất bình tĩnh.
"Hừ, chỉ là một tên phú nhị đại sống dựa vào tiền của gia đình thôi, Tiểu Lôi, chúng ta không chấp nhặt với hắn làm gì, đi thôi! Chúng ta sang chỗ khác ăn." Mã Văn Bác nói.
"Mã Văn Bác, anh không hổ là nhân tài ưu tú nhỉ, không so được thì nhận thua, vậy mà cũng có thể nói nghe nhẹ nhàng, cao cả, hùng hồn lý lẽ như thế." Lâm Vân lắc đầu cười nói.
"Loại người như anh, không có bố mẹ thì có là gì! Có gì mà đắc ý chứ!" Mã Văn Bác mặt mày tái mét.
Ngưu Tiểu Lôi cũng đứng dậy: "Lâm Vân, tôi vẫn câu nói đó, tôi khinh thường nhất cái loại phú nhị đại, con ông cháu cha như các anh."
Lâm Vân cười lắc đầu, mình là phú nhị đại thì không sai.
Nhưng Lâm Vân tự hỏi, bản thân không làm điều ác, cũng không làm chuyện trái đạo lý, nhưng Ngưu Tiểu Lôi này lại cứ đánh đồng mình là kẻ xấu chỉ vì biết mình là phú nhị đại sao?
Sau khi nói xong, Ngưu Tiểu Lôi liền xoay người chuẩn bị rời đi.
"Ngưu Tiểu Lôi, đứng lại!" Lâm Vân gọi nàng ta lại.
"Ngưu Tiểu Lôi, ba trăm nghìn tiền sửa xe, đừng quên phải trả cho tôi nhé, nhớ đấy, trong vòng ba ngày, tự tay mang đến cho tôi." Lâm Vân nở một nụ cười.
"Anh..." Ngưu Tiểu Lôi đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại.
"Thấy không, người mà cô khinh thường là phú nhị đại cũng có thể sai khiến cô đấy." Lâm Vân vừa cười vừa nói.
"Hừ, cái đồ phú nhị đại thối tha!"
Ngưu Tiểu Lôi dậm chân một cái, sau đó cùng bạn trai Mã Văn Bác rời đi.
Sau khi hai người bọn họ đi khỏi.
"Vị tiên sinh này, cậu nói bao hết quán là thật sao?" Ông chủ mong đợi nhìn Lâm Vân.
"Tôi, Lâm Vân nói lời giữ lời, đã hứa với ông thì một xu cũng không thiếu." Lâm Vân nói.
Chỉ cần Lâm Vân muốn quỵt số tiền đó, Lâm Vân hoàn toàn có thể làm được, nhưng Lâm Vân khinh thường làm chuyện bội bạc như vậy, bản thân đã hứa, nhất định sẽ thực hiện.
Ngay sau đó, Lâm Vân chuyển khoản mười vạn tệ cho ông chủ qua điện thoại.
Nhận được mười vạn tệ, ông chủ vui mừng không ngậm được mồm, đây chính là thu nhập hai năm của ông ta đó!
Ông chủ giải quyết xong tiền bạc rồi rời đi.
"Vân ca, vừa rồi tên Mã Văn Bác kia giả bộ thật đấy, một bộ dạng tự cao tự đại xem thường người khác, nếu không có Vân ca có tiền, chúng ta chắc chắn bị hắn khinh bỉ rồi." Mập mạp nói.
Lâm Vân cười: "Đừng nhìn hắn vẻ hào hoa phong nhã, nho nhã lịch sự, nói không chừng chỉ là cái mã bên ngoài."
Ngày hôm sau.
Tập đoàn Hoa Đỉnh.
Tổng quản lý Lưu Ba, báo cáo với Lâm Vân về dự án khu bảo tồn số 1, nói rằng dự án đã được phê duyệt, chẳng bao lâu sẽ khởi công, đồng thời đã bắt đầu làm công tác tuyên truyền trước.
Lưu Ba vừa báo cáo xong liền rời đi, thư ký liền vào báo cáo:
"Lâm tổng, bên ngoài có một người tên Ngưu Tiểu Lôi muốn gặp ngài."
"Ngưu Tiểu Lôi à?" Lâm Vân ngẩn ra.
Ngay sau đó, Lâm Vân khoát tay: "Cho cô ta vào đi."
Rất nhanh, Ngưu Tiểu Lôi được thư ký dẫn vào, nàng mặc một bộ thường phục.
"Trâu Cảnh Quan, cô sao lại có hứng thú đến tìm tôi vậy?" Lâm Vân cười nhìn Ngưu Tiểu Lôi.
"Đây là số tiền sửa xe của anh, 300.000 tệ, tự mình đếm đi!" Chu Tiểu Lôi lấy ra một cái vali xách tay, đặt trước mặt Lâm Vân.
"Ồ, hiệu suất cũng nhanh đấy, nhanh như vậy đã mang đến rồi." Lâm Vân ngạc nhiên nói.
"Nếu không phải Lã Cục lên tiếng, anh nghĩ tôi sẽ đưa cho anh sao?" Ngưu Tiểu Lôi vẫn giữ bộ dáng khinh thường Lâm Vân.
"Ngưu Tiểu Lôi, phiền cô đừng mang ánh mắt kỳ thị nhìn tôi được không." Lâm Vân bất đắc dĩ nói.
"Anh nghĩ có mấy đồng tiền bẩn là ai cũng nịnh nọt anh chắc? Xin lỗi, tôi không làm vậy đâu." Ngưu Tiểu Lôi lạnh lùng nói.
"Thế bạn trai của cô, chẳng lẽ không ham tiền sao?" Lâm Vân lắc đầu cười nói.
"Đừng có so sánh hắn với anh, anh không xứng!" Ngưu Tiểu Lôi trừng Lâm Vân.
"Ha ha, xem ra trong mắt cô, hắn rất thanh cao, rất ghê gớm, cô có tin không, chỉ cần tôi ném ra ít tiền, hắn có thể trở thành thuộc hạ của tôi, ngoan ngoãn nghe tôi sai khiến." Lâm Vân lộ ra nụ cười thâm thúy.
"Anh nằm mơ đi, hắn nhất định sẽ không làm vậy đâu!" Ngưu Tiểu Lôi khẳng định.
"Xem ra trong lòng cô hắn rất thanh cao, nhưng hắn rốt cuộc có thanh cao như thế hay không, chúng ta hãy chờ xem." Lâm Vân cười nói.
"Lười nói nhảm với anh!"
Ngưu Tiểu Lôi bỏ lại một câu rồi trực tiếp quay người rời đi.
Sau khi Ngưu Tiểu Lôi rời đi, Lâm Vân liền gọi thư ký vào, bảo thư ký đi lấy thông tin của Mã Văn Bác.
Rất nhanh, thông tin đã được đưa đến tay Lâm Vân.
Mã Văn Bác từng du học tại một trường đại học nào đó ở M quốc, Lâm Vân lên mạng tra một chút, phát hiện ra trường đó ở M quốc rất vô danh...
Ngoài ra, theo thông tin cho thấy, luận văn của Mã Văn Bác đúng là từng được khen, chỉ là do trường học nơi Mã Văn Bác du học trao cho giải ba, mà theo tìm hiểu của Lâm Vân, trường này chỉ cần hoàn thành luận văn đều sẽ được trường trao giải ba.
Nói một cách đơn giản, cái giải ba này cũng giống như trường mầm non trao giấy khen cho học sinh vậy, ai cũng có, không có chút giá trị nào!
Vậy mà trong miệng của Mã Văn Bác lại trở thành, luận văn của hắn từng được giải lớn ở nước ngoài? Trở thành thứ mà hắn mang đi khoe khoang với người khác sao?
"Tên Mã Văn Bác này, quả nhiên không phải là người tử tế gì." Lâm Vân lắc đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận