Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 389: điện liệu

Chương 389: Điện liệu
"Thân yêu!" Cô gái xinh đẹp nhìn thấy tình huống này, đã vội vàng từ trên xe nhảy xuống, đỡ chàng trai trẻ lên.
Mặt chàng trai trẻ tái nhợt, cái tay bị bóp vẫn còn run rẩy, mặt sưng phù rất cao.
"Thằng nhãi, ngươi...... ngươi xong đời! Ngươi chờ đó, ta bây giờ sẽ gọi điện thoại cho người, ta muốn ngươi sống không bằng chết!" Chàng trai trẻ tức giận gào lên.
Ngay sau đó, chàng trai trẻ lấy điện thoại ra.
"Alo, anh Hoa, em đang ở cổng công trường Hải Lam Hoa Phủ bị người đánh, đúng vậy, em đã báo danh anh rồi mà đối phương vẫn động thủ, anh Hoa anh nhất định phải giúp em làm chủ đó nha." Chàng trai trẻ nói vào điện thoại.
Sau khi cúp máy.
"Anh yêu, sao rồi?" Cô gái xinh đẹp lo lắng hỏi thăm.
"Anh Hoa nói lập tức sẽ dẫn người tới ngay." Chàng trai trẻ lộ vẻ đắc ý.
Ngay sau đó, chàng trai trẻ nhìn về phía Lâm Vân, hung hăng nói: "Thằng nhãi, đợi lát nữa anh Hoa đến, ngươi liền xong đời! Cứ chờ đó cho ta!"
Hắn lại chỉ vào bác thợ xây, dữ tợn nói tiếp: "Còn có ông già kia nữa, dám để cho người ta đánh ta, chờ lát nữa ông cũng không tránh khỏi bị ăn đòn một trận!"
"Haizzz..."
Bác thợ xây cúi đầu, không kìm được lắc đầu thở dài, rõ ràng là đối với đứa con trai này vô cùng thất vọng.
"Đi, vậy ta cũng gọi chút người tới vậy." Lâm Vân nói.
Ngay sau đó, Lâm Vân lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại đi.
"Alo, ngươi dẫn người đến công trường Hải Lam Hoa Phủ một chuyến, ta có việc cần sắp xếp cho ngươi." Lâm Vân nói trong điện thoại.
Nói chuyện điện thoại xong, Lâm Vân quay người đỡ bác thợ xây đứng lên.
"Lâm tổng, con trai của tôi nó mạo phạm cậu như vậy, tôi... tôi không còn mặt mũi nào nhìn cậu." Bác thợ xây một mặt tự trách.
"Chuyện này không trách bác, ta biết bác không quản được nó, hôm nay ta giúp bác quản." Lâm Vân vỗ vai bác.
Hai bên liên hệ điện thoại xong, liền bắt đầu chờ đợi lẫn nhau.
Ước chừng hơn mười phút sau, một chiếc xe con và một chiếc xe tải chạy tới nơi này.
Từ xe con bước xuống một người đàn ông trọc đầu, đeo kính râm, mặc áo sơ mi ca rô, xem ra hắn chính là anh Hoa mà chàng trai trẻ đã gọi tới.
Phía sau xe tải, xuống bảy tám người với vẻ ngoài bặm trợn, trong tay còn cầm gậy bóng chày.
"Anh Hoa, anh đến rồi!" Chàng trai trẻ và bạn gái vội vàng kích động nghênh đón.
"Tiểu Hà, ai đánh cậu?" Anh Hoa ngẩng đầu ưỡn ngực, tỏ vẻ vô cùng phách lối.
"Chính là thằng nhãi đó, anh Hoa anh xem mặt em nè, đều bị đánh thành cái dạng gì rồi! Anh Hoa nhất định phải làm chủ cho em đó!" Chàng trai trẻ vội vàng nói.
Anh Hoa tháo kính râm xuống, híp mắt nhìn về phía Lâm Vân.
"Thằng nhãi, dám đánh đàn em của ta, ngươi có biết hậu quả nghiêm trọng cỡ nào không?" Anh Hoa ngạo nghễ nói.
Lâm Vân cười: "Ngươi có biết, ngươi nói chuyện với ta như vậy, hậu quả nghiêm trọng đến cỡ nào không?"
"Anh Hoa, đừng nói nhảm với nó, trực tiếp đánh nó đi!" Chàng trai trẻ kêu lên.
"Không sai anh Hoa, tranh thủ thời gian đánh nó!" Cô gái xinh đẹp cũng la hét.
Ngay khi anh Hoa chuẩn bị xông lên thì một chiếc Mercedes màu đen và vài chiếc xe thương vụ khác lái đến.
Chiếc Mercedes đen có biển số xe đặc biệt, đó là con số báo 3333.
"Cái này... Biển số xe này, không phải là xe của Độc Gia sao?" Anh Hoa kinh hãi.
"Độc Gia? Là tổng quản lý công ty bảo an Vân Diệu Độc Gia đó sao?" Chàng trai trẻ kinh ngạc nói.
"Đúng rồi, trừ hắn ra còn ai!" Anh Hoa nói.
Lúc này, chiếc Mercedes đã dừng lại, Răng Độc từ xe Mercedes đi xuống.
Phía sau, từ hai chiếc xe thương vụ khác cũng bước xuống hơn mười tên đại hán áo đen.
"Ta dựa vào, Độc Gia! Thật sự là Độc Gia!" Anh Hoa ngay lập tức nhận ra.
Từ khi Lâm Vân tiêu diệt Diệp Gia xong, thế lực ngầm ở Kim Đô chính là do Răng Độc quản lý, sao anh Hoa lại không biết Răng Độc?
Sau khi Răng Độc xuống xe, hắn dẫn người nhanh chóng đi tới trước mặt Lâm Vân.
"Lâm Ca!" Răng Độc chắp tay cúi chào Lâm Vân.
"Lâm Gia!" Đám người phía sau Răng Độc cũng nhao nhao hướng Lâm Vân hành lễ.
Anh Hoa và chàng trai trẻ bọn họ nhìn thấy cảnh này, chỉ cảm thấy như sét đánh giữa trời quang, một đòn đánh thẳng vào đầu.
"Lâm Gia? Chẳng lẽ... Chẳng lẽ... Hắn là chủ tịch Hoa Đỉnh Tập Đoàn và Vân Diệu Tập Đoàn, Lâm Vân?" Anh Hoa kinh hô.
"Xem ra ngươi cũng biết một vài thứ, đúng vậy, ta chính là Lâm Vân." Lâm Vân thản nhiên nói.
Anh Hoa nghe được Lâm Vân trả lời khẳng định xong, cả người hắn lập tức mềm nhũn, lảo đảo lùi về phía sau, may mắn được hai đàn em phía sau đỡ.
Đối với Anh Hoa, Răng Độc đã là một nhân vật lớn rồi, còn Lâm Gia, đó càng là một sự tồn tại kinh khủng mà hắn không dám tưởng tượng tới.
"Hắn... Hắn là chủ tịch Hoa Đỉnh Tập Đoàn và Vân Diệu Tập Đoàn sao?"
Chàng trai trẻ và cô gái xinh đẹp, đều kinh hãi thốt lên, hai mắt trợn tròn, bọn họ chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, như thể thế giới sụp đổ, tận thế tới nơi rồi...
Trời ơi, người mà bọn họ chọc tới lại là một nhân vật lớn đáng sợ như vậy.
Chàng trai trẻ nằm mơ cũng không nghĩ tới, ba mình lại quen biết một nhân vật tầm cỡ như thế này.
"Ông già, ông... ông chắc chắn biết hắn là chủ tịch Hoa Đỉnh Tập Đoàn phải không? Ông... vậy mà ông không nói cho tôi biết trước!" Chàng trai trẻ hét vào mặt bác thợ xây.
Lâm Vân nghe vậy xong, khẽ nhíu mày.
"Sắp chết đến nơi còn không biết hối cải, còn ở đó mà trách ba ngươi? Đúng là hết thuốc chữa, Răng Độc, bắt hắn lại cho ta!" Lâm Vân nói lớn.
Răng Độc nghe xong, tự mình bắt chàng trai trẻ đó áp giải đến trước mặt Lâm Vân.
"Lâm... Lâm Gia, con xin cậu, xin cậu tha cho con đi!" Chàng trai trẻ quỳ trên mặt đất cầu xin Lâm Vân tha thứ, trên mặt tràn đầy vẻ sợ hãi.
"Quỳ xuống trước mặt ba ngươi, dập đầu xin lỗi đi!" Lâm Vân lạnh lùng nói.
"Dạ dạ dạ!"
Chàng trai trẻ vội vàng đáp lời, sau đó chạy tới trước mặt ba mình, dập đầu xin lỗi, hắn đương nhiên không dám trái ý Lâm Vân.
Lâm Vân nhìn về phía bác thợ xây.
"Bác à, ta biết bác không còn dạy dỗ được nó nữa rồi, sau này cứ để ta dạy dỗ nó một chút, thế nào?" Lâm Vân nói.
"Đều nghe theo Lâm tổng." Bác thợ xây gật gật đầu.
Bác thợ xây đã thất vọng về đứa con trai này đến tột độ.
"Răng Độc, ta nghe nói Kim Đô có một trung tâm điện liệu, đem hắn đưa tới đó đi, điện cho hắn mấy tháng." Lâm Vân hời hợt nói.
"Vâng Vân Ca!" Răng Độc gật đầu đồng ý.
"Cái gì? Điện... Trung tâm điện liệu?"
Chàng trai trẻ nghe vậy thì sợ đến nỗi ngã nhào xuống đất, mặt mày đầy vẻ tuyệt vọng.
Trung tâm điện liệu đáng sợ như thế nào, hắn đã nghe nói qua...
Lúc này, Răng Độc đã ra lệnh cho mấy tên thủ hạ bắt chàng trai trẻ lên xe, chuẩn bị đưa hắn tới trung tâm điện liệu.
"À Răng Độc, tiện thể đưa cả cô bạn gái của hắn vào đó điện luôn đi, để dạy dỗ cho bọn chúng thành người." Lâm Vân nói.
Cô gái xinh đẹp nghe vậy thì sợ tới ngất xỉu ngay tại chỗ.
Sau khi Răng Độc dẫn chàng trai trẻ và cô gái xinh đẹp đi.
"Lâm... Lâm Gia!"
Anh Hoa cùng đám người phía sau, đều mang vẻ mặt sợ hãi nhìn Lâm Vân.
"Các ngươi từ đâu tới thì cút về chỗ đó đi, ta không rảnh mà nói chuyện nhảm nhí với các ngươi." Lâm Vân phẩy tay.
"Cảm ơn Lâm Gia! Cảm ơn Lâm Gia!"
Anh Hoa không ngừng cảm tạ, sau đó vội vàng dẫn người bỏ chạy.
Lâm Vân quay người nhìn về phía bác thợ xây.
"Bác à, không có gì đâu, ta nghĩ con trai bác vào trung tâm điện liệu, bị điện cho vài cái chắc là sẽ thay đổi."
Lâm Vân vừa nói, vừa đưa lại chiếc thẻ của bác thợ xây cho bác, trước đó Lâm Vân đã lấy chiếc thẻ từ tay con trai bác.
"Lâm tổng, ân đức của cậu, tôi... tôi thật không biết phải cảm ơn như thế nào nữa." Bác thợ xây vừa nói, vừa dùng đôi tay đầy vết chai xoa xoa hốc mắt đang đỏ lên.
"Không có gì đâu bác, mặc dù nửa đời trước bác đã gặp nhiều chuyện không may, nhưng mà, ta tin tưởng rằng, từ hôm nay trở đi, mọi chuyện sẽ trở nên tốt đẹp hơn." Lâm Vân cười vỗ vai bác.
Lâm Vân đã giúp ông lên chức Phó quản lý công trình, điều này rõ ràng sẽ làm thay đổi cuộc đời của ông.
Có thể thay đổi cuộc đời của một vài người, trong lòng Lâm Vân cũng cảm thấy thật cao hứng...
Chiều tối, Lâm Vân lái xe đến biệt thự nhà họ Triệu, dự tiệc sinh nhật của Triệu Linh.
Trước cửa biệt thự đã đậu rất nhiều xe sang trọng, hơn nữa vẫn liên tục có những xe sang trọng khác tới.
Những người bước xuống xe đều là những người trẻ tuổi, bọn họ hoặc mặc vest bảnh bao, hoặc là váy áo lộng lẫy, đều là đám Phú Nhị Đại của Kim Đô.
Đương nhiên, Lâm Vân cơ bản cũng không nhận ra những Phú Nhị Đại này, mà bọn họ cũng cơ bản không biết Lâm Vân.
Dù sao Lâm Vân bây giờ là Phú Nhất Đại, những người hắn tiếp xúc đều là Phú Nhất Đại, rất ít khi tiếp xúc với những Phú Nhị Đại này, ngược lại, có lẽ Lâm Vân có quen biết với cha mẹ của bọn họ.
Sau khi dừng xe ở bên ngoài biệt thự, Lâm Vân liền ung dung bước vào trong.
Biệt thự nhà họ Triệu rất lớn, phải đi qua một khu vườn hoa mới tới được khu biệt thự.
Lâm Vân đi trên con đường nhỏ trong vườn.
Cũng đi trên con đường này còn có không ít các cậu ấm cô chiêu, bọn họ đều là tới tham gia sinh nhật Triệu Linh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận