Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 235: hành động bắt đầu

Chương 235: Hành động bắt đầu
Bên ngoài, tên bảo tiêu đang nghe lén nghe được những lời này liền quay người rời đi, đến báo cho Hướng Kim Cường biết.
Trong phòng khách biệt thự.
Tên bảo tiêu đem chuyện quân sư Ô Chí Vân gọi điện thoại nói trong nhà cầu, thuật lại một chữ không sót cho Hướng Kim Cường nghe.
Hướng Kim Cường nghe xong không khỏi lắc đầu cười nhạo nói: "Làm ầm ĩ lên hóa ra chỉ là ở bên ngoài vụng trộm gái gú, cứ thần thần bí bí, mẹ nó chứ, tưởng là chuyện gì to tát lắm!"
Mười một giờ đêm.
Ở dải cây xanh cách biệt thự 500 mét.
Lâm Vân, Cô Lang, cá mập trắng, răng độc, bốn người đang lặng lẽ ẩn nấp tại đây.
Long Ca, người phụ trách của Công ty Bảo an Hoa Đỉnh, cũng ở đây.
"Vân Ca, một đại đội của Hoa Đỉnh tổng cộng một nghìn người, đều đã chuẩn bị đầy đủ ở bên ngoài, chỉ cần Vân Ca anh ra lệnh một tiếng, sẽ xông thẳng vào biệt thự của Hướng Kim Cường." Long Ca nói.
Lâm Vân gật đầu.
"Bên ta đã chuẩn bị xong, hiện tại, quan trọng nhất vẫn là ở chỗ quân sư Ô Chí Vân, phải để hắn đóng cầu dao điện cao thế, cửa biệt thự cũng phải nhờ hắn mở." Lâm Vân trịnh trọng nói.
"Vân Ca, cái tên Ô Chí Vân đó liệu có phản bội không? Nếu hắn báo tin chúng ta sẽ tấn công biệt thự đêm nay cho Hướng Kim Cường, để Hướng Kim Cường thiết bẫy rập thì hành động đêm nay sẽ rất nguy hiểm!" Cá mập trắng lo lắng nói.
"Ô Chí Vân rất thương con của mình, con của hắn bây giờ ở trong tay chúng ta, ta tin rằng vì con của mình hắn sẽ không làm vậy." Lâm Vân nói.
"Vậy chúng ta bao giờ thì hành động?" răng độc mở miệng hỏi.
"Bây giờ là mười một giờ đêm, chúng ta chờ đến 3-4 giờ đêm sẽ hành động, thời điểm này là lúc ngủ say nhất, kể cả những người tuần tra ban đêm thì giờ này cũng sẽ bắt đầu mệt mỏi rã rời!" Lâm Vân nói.
Cô Lang, cá mập trắng, răng độc ba người đều gật đầu, với kinh nghiệm tác chiến của ba người, đạo lý này tự nhiên hết sức rõ ràng...
Thời gian chậm rãi trôi qua, đảo mắt đã đến ba giờ khuya.
Lâm Vân gửi tin nhắn cho quân sư Ô Chí Vân, để hắn đóng cầu dao điện cao thế.
Trong phòng an ninh biệt thự của Hướng Kim Cường.
Hai nhân viên trực ca ở phòng an ninh đã gục xuống bàn ngủ, trong phòng an ninh có camera theo dõi toàn bộ biệt thự.
Quân sư đi đến phía sau, "Phanh" một tiếng, đóng cầu dao điện cao thế lại, đồng thời tắt hết camera theo dõi.
"Quân sư, ngài đây là?" một nhân viên bảo vệ trực ca tỉnh giấc hỏi.
"Hướng Gia phân phó tôi đóng cầu dao điện và camera giám sát để kiểm tra tu sửa!" Quân sư nói.
"Quân sư, ngài… Ngài đừng đùa tôi, làm gì có chuyện hơn nửa đêm đi kiểm tra tu sửa chứ!" bảo an cười khan nói.
"Không tin anh nhìn xem!"
Quân sư lấy ra một con dao, một nhát đâm thẳng vào bảo an, bảo an còn chưa kịp phản ứng đã tê liệt ngã xuống bàn.
"Sao thế? Sao thế?"
Nhân viên bảo an đang ngủ bên cạnh cũng giật mình tỉnh lại.
"Phập!"
Quân sư lại đâm một dao trực tiếp vào tim của hắn.
Người này còn chưa kịp phản ứng đã mất mạng.
Ngay sau đó, quân sư gửi tin nhắn cho Lâm Vân, sau đó ra khỏi phòng an ninh và khóa trái cửa lại...
Thời gian chờ đợi thật nóng lòng và khẩn trương, sợ trong lúc này xảy ra bất trắc gì.
Lúc này, Lâm Vân cuối cùng đã nhận được tin nhắn hồi âm của Ô Chí Vân, nói rằng đã đóng cầu dao điện cao thế.
"Cô Lang, cá mập trắng, răng độc, ba người các ngươi ẩn vào trước, lát nữa ta sẽ dẫn người khống chế cục diện!" Lâm Vân phân phó nói.
"Vâng!"
Cô Lang, cá mập trắng và răng độc gật đầu xong liền hướng về phía biệt thự mà đi.
Sau khi ba người vượt qua tường rào thì thành công tiến vào bên trong sân biệt thự.
Những tên đàn em áo đen đang trực ca tuần tra trong sân phần lớn đều đang gà gật.
Ba người Cô Lang lén lút tiến lên, rất nhanh đã tới cửa biệt thự.
"Phanh phanh!"
Hai tên tiểu đệ đứng ở cửa biệt thự đã bị Cô Lang và cá mập trắng đánh ngất một cách êm ái.
Lúc này, cửa biệt thự được mở ra, người mở cửa chính là quân sư Ô Chí Vân.
"Tôi dẫn mọi người vào trong." quân sư Ô Chí Vân ra hiệu.
Trong phòng khách biệt thự.
"Quân sư, bọn họ là ai?"
Hơn 20 bảo tiêu trực ca ở phòng khách tầng một cảnh giác nhìn Cô Lang và hai người.
"Bọn họ là… là bạn của tôi, tôi dẫn đến ở nhờ một đêm." quân sư nói.
"Quân sư, Hướng Gia đã có quy định không được tùy tiện dẫn người lạ vào, ngài đừng làm khó chúng tôi!" một tên bảo tiêu dẫn đầu nói.
"Động thủ!"
Cô Lang, cá mập trắng và răng độc liếc nhau, rồi lao thẳng về phía hơn hai mươi tên bảo tiêu.
"Không ổn rồi!"
Hơn hai mươi tên bảo tiêu trực ca lập tức phản ứng.
Nhưng đối diện với ba người Cô Lang thì mười mấy tên bảo tiêu này hoàn toàn không có chút sức chống cự, chỉ tầm một phút đã bị giải quyết hết.
Trong biệt thự lúc này vang lên tiếng còi báo động inh tai!
Vừa rồi có một tên bảo tiêu nhấn nút báo động.
Rõ ràng là bọn họ đã hoàn toàn bị lộ!
Quân sư vội vàng đóng cửa biệt thự lại để ngăn bọn bảo tiêu bên ngoài biệt thự xông vào.
"Hướng Kim Cường đang ngủ trên lầu hai, chúng ta mau lên bắt hắn đi! Chuông báo động vang lên sẽ đánh thức hắn, đừng để hắn chạy mất!" quân sư vội vàng nói.
"Được, anh dẫn đường, chúng ta lên lầu!"
Cô Lang dưới sự dẫn dắt của quân sư, lao thẳng lên lầu.
Bọn bảo tiêu trên lầu thấy tình huống không ổn, đã đang xông xuống, nhưng đối diện với ba người Cô Lang thì những người này hoàn toàn không ngăn cản được.
Bên ngoài biệt thự.
"Tiếng chuông báo động vang lên rồi! Tiểu Long, chúng ta dẫn người xông vào!" Lâm Vân trực tiếp hạ lệnh.
"Anh em, xông vào thôi!" Long Ca hét lớn.
Một nghìn người đã mai phục phía sau đều nhất loạt đứng dậy lao vào biệt thự.
Bên trong biệt thự của Hướng Kim Cường.
"Chuyện gì xảy ra?"
Hướng Kim Cường đang ngủ say, nghe thấy tiếng chuông báo động thì đột nhiên giật mình tỉnh giấc.
"Chuyện gì vậy? Người đâu! Người đâu!" Hướng Kim Cường hướng ra ngoài cửa gầm lên.
"Rầm!"
Ngay lúc này, cửa phòng của hắn bị đá văng ra.
Quân sư dẫn theo ba người Cô Lang xông vào phòng.
Còn bọn bảo tiêu ở tầng hai thì đã bị ba người Cô Lang giải quyết nhanh chóng hết.
Hướng Kim Cường liếc mắt một cái liền nhận ra Cô Lang, hắn biết Cô Lang chính là cận vệ của Lâm Vân.
"Quân sư, ngươi... Ý của ngươi là gì? Ngươi dẫn sói vào nhà? Ngươi phản bội ta!?" Hướng Kim Cường nhìn chằm chằm vào quân sư.
Hướng Kim Cường cũng không phải kẻ ngốc, khi hắn thấy quân sư đứng cùng một chỗ với Cô Lang, tự nhiên đã hiểu ra chuyện gì xảy ra!
"Hướng Gia, xin lỗi ngài, Lâm Vân bắt con của tôi rồi, tôi cũng chỉ là bất đắc dĩ, điện cao thế là do tôi đóng, cửa biệt thự là do tôi mở, người cũng là do tôi dẫn vào." quân sư nói.
"Mẹ nhà ngươi, cái tên khốn nạn! Lão tử những năm này đã cho ngươi bao nhiêu lợi lộc! Ngươi có xứng với lão tử không?" Hướng Kim Cường điên cuồng gào lên.
Sau đó, Hướng Kim Cường nhanh chóng rút súng ngắn dưới gối ra.
"Đoàng!"
Hướng Kim Cường vừa cầm lấy súng thì cánh tay đã bị một phát súng bắn trúng.
Người nổ súng là Cô Lang, trước khi hành động, Lâm Vân vì đảm bảo an toàn cho bọn họ nên đặc biệt đưa súng lục cho Cô Lang.
"A!"
Hướng Kim Cường kêu thảm một tiếng, súng trong tay lập tức rơi xuống đất.
Cá mập trắng lao lên, khống chế Hướng Kim Cường.
Khi Hướng Kim Cường bị cá mập trắng đè xuống, hắn biết mình chỉ sợ là xong rồi...
Trong sân biệt thự.
Toàn bộ số người trực ban đêm ở biệt thự khoảng chừng một trăm người, đối diện với một nghìn người bất ngờ vượt tường vào, một trăm người này làm sao mà chống đỡ nổi? Rất nhanh đã đầu hàng, ôm đầu ngồi xổm xuống đất.
Bọn họ chỉ là ngạc nhiên vì sao lưới điện cao thế của tường rào không có tác dụng?
Lúc này Lâm Vân đứng ở cửa biệt thự.
"Không biết bọn họ bắt được Hướng Kim Cường chưa!" Lâm Vân lo lắng lẩm bẩm.
Vì cửa biệt thự đang bị khóa, Lâm Vân cũng không vào được.
Đúng vào lúc này, cửa biệt thự mở ra, Cô Lang, cá mập trắng, răng độc cùng quân sư đi ra, cá mập trắng vẫn còn đang đè ép Hướng Kim Cường đang chật vật.
Thấy Hướng Kim Cường đã bị bắt, tảng đá trong lòng Lâm Vân cuối cùng cũng rơi xuống.
"Hướng Gia, chúng ta lại gặp nhau rồi, đáng tiếc là lúc này ngươi đã không còn oai phong như xưa nữa, trông như một con chó nhà có tang!" Lâm Vân vừa cười vừa nhìn Hướng Kim Cường.
"Lâm Vân, ngươi… Ngươi vậy mà dùng chiêu độc ác như vậy! Ngươi thật là một tên khốn nạn!" Hướng Kim Cường hai mắt đỏ ngầu mắng lớn.
Lâm Vân một tay túm lấy tóc Hướng Kim Cường, lạnh giọng nói: "Hướng Kim Cường, ngươi bây giờ còn dám hung hăng sao? Chẳng lẽ ngươi không biết, ngươi bây giờ đã là con cá nằm trên thớt rồi sao?"
"Lâm Vân, có bản lĩnh ngươi quang minh chính đại đánh một trận với ta!" Hướng Kim Cường không cam tâm rống to.
"Quang minh chính đại? Ha, ngươi cũng biết hai chữ quang minh chính đại sao? Khi ta mới lên nắm quyền ở Hoa Đỉnh, ngươi dùng đủ loại âm mưu quỷ kế để tính toán Hoa Đỉnh Tập Đoàn, ngươi nhiều lần phái người ám sát ta, đó là cái kiểu quang minh chính đại gì vậy hả!" giọng điệu Lâm Vân sắc bén nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận