Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 158: có mắt không tròng

Chương 158: Có mắt không tròng
"Tiên sinh, xin lỗi!"
Hai vị tiểu thư tiếp đón khách, đưa tay chặn Lâm Vân và hai người bạn lại.
"Tiên sinh, xin lỗi, tối nay đã hết chỗ." Tiểu thư tiếp khách nói.
"Không còn chỗ ở phòng riêng, vậy thì cho chúng tôi ngồi ở đại sảnh." Lâm Vân thản nhiên nói.
"Tiên sinh, đại sảnh cũng không còn chỗ." Tiểu thư tiếp khách đáp.
"Trong đại sảnh phần lớn chỗ ngồi đều trống không, làm sao lại không có chỗ?" Lâm Vân liếc nhìn vào bên trong nhà hàng, còn rất nhiều chỗ trống.
"Tiên sinh, đều đã có người đặt trước rồi ạ!" Tiểu thư tiếp khách nói.
"Nhiều chỗ như vậy đều được đặt trước? Sao có thể!" Lâm Vân lắc đầu, căn bản không tin.
"Tiên sinh, vậy chúng ta nói thẳng nhé, nơi này của chúng tôi là nhà hàng cao cấp, giá cả đắt đỏ, có thể không phải chỗ các vị có thể chi trả, các vị nên chọn nhà hàng khác thì hơn." Tiểu thư tiếp khách nói.
Một tiểu thư tiếp khách khác cũng nói: "Tiên sinh, đối diện có nhà Hoa Lai Sĩ, có lẽ sẽ thích hợp với các vị hơn, còn Hoa Kim Thực Phủ chúng tôi không phải nơi người nghèo có thể tiêu tiền đâu."
"Người nghèo? Thì ra là sợ chúng tôi không có tiền trả à!" Lâm Vân cười lạnh.
Ba người hắn và Vương Tuyết, Bàn Tử đều mặc đồ vô cùng giản dị, lại còn là hàng giá rẻ. Chính vì thế mà hai cô tiểu thư tiếp khách này cho rằng ba người Lâm Vân không có khả năng chi trả, cho nên mới viện cớ hết chỗ để từ chối không cho ba người họ vào.
"Tiên sinh, ngài hiểu lầm rồi, chúng tôi không phải sợ ngài không trả nổi, mà là ngài thật sự không trả nổi." Tiểu thư tiếp khách nói.
Lâm Vân mỉm cười, đầy ẩn ý nói: "Có phải trong lòng các cô đang cười nhạo, ba người chúng tôi là dân quê mà lại dám đến Hoa Kim Thực Phủ này không? Cảm thấy ba người chúng tôi thật ngu ngốc?"
"Đúng vậy tiên sinh!" Hai cô tiểu thư tiếp khách đồng thanh gật đầu.
"Ha ha!" Bàn Tử đứng bên cạnh không nhịn được cười ha hả. Bàn Tử quá rõ thân phận của Lâm Vân, hiện tại Lâm Vân bị hai cô tiểu thư tiếp khách coi thường, hắn đương nhiên muốn cười. Ngay cả Vương Tuyết cũng che miệng cười thầm.
Lâm Vân cũng bật cười, sau đó lấy ra một chùm chìa khóa xe Lamborghini.
"Các cô có biết chìa khóa xe này không?"
"Chìa khóa xe Lamborghini?" Hai cô tiểu thư tiếp khách trẻ tuổi đều ngẩn người ra.
"Chìa khóa xe này là thật hay giả vậy? Không phải là hàng giả chứ?" Một cô tiểu thư tiếp khách nhịn không được lên tiếng.
Trong mắt tiểu thư tiếp khách, ba người Lâm Vân ăn mặc không có vẻ gì là có khả năng sở hữu một chiếc Lamborghini cả!
"Giả thì không thể thành thật được, còn thật thì không thể thành giả!" Lâm Vân vừa cười vừa nói.
Ngay sau đó, Lâm Vân xoay người về phía bãi đậu xe, ấn nút mở khóa.
"Tích tích!"
Theo tiếng còi mở khóa vang lên, cặp đèn xe Lamborghini lóe lên hai lần như một con thú dữ đang mở to đôi mắt đầy bá khí.
Lâm Vân lại nhấn nút khóa xe lần nữa.
"Tích tích!"
Đèn xe Lamborghini lại nhấp nháy lần nữa.
"Lan......Lamborghini đại ngưu!" Hai cô tiểu thư tiếp khách ngơ ngác nhìn chiếc xe trong bãi đậu, trong mắt hiện rõ vẻ kinh hãi.
Đây chính là siêu xe thể thao gần chục tỷ đồng, ngoại hình lại càng đẹp đến mức không thể rời mắt, dưới ánh đèn trông nó càng nổi bật.
Lâm Vân cất chìa khóa xe đi, sau đó mặt tươi cười nhìn hai cô tiểu thư tiếp khách nói:
"Bây giờ, các cô còn nghi ngờ gì nữa không?"
"Tiên sinh, xin lỗi! Xin lỗi!" Hai cô tiểu thư tiếp khách mặt mày trắng bệch, liên tục cúi đầu xin lỗi.
Trời ơi, đây chính là chủ nhân của chiếc Lamborghini, mà vừa rồi họ lại dám giễu cợt? Trong lòng hai người sợ muốn chết.
"Hai vị mỹ nữ, bây giờ có thể mời chúng tôi vào trong được chưa?" Lâm Vân mỉm cười nói.
"Được, được, được, quý khách mời vào trong!"
Hai cô tiểu thư tiếp khách vô cùng cung kính dẫn ba người Lâm Vân vào trong nhà hàng.
Vừa vào tới nhà hàng, Bàn Tử đã lên tiếng:
"Vân ca, bẽ mặt này quá sảng khoái, lúc nãy vừa vào thấy hai cô tiếp khách đó sợ đến hai chân run cầm cập, xem sau này bọn họ còn dám coi thường người khác nữa không!" Bàn Tử cười nói.
Lâm Vân không nhịn được lắc đầu: "Haizz, vốn dĩ muốn kín đáo một chút, không nên ép ta làm vậy."
"Phụt, Vân ca ngươi là quá bình thường rồi, mấy phú nhị đại khác đều là một thân hàng hiệu, vòng tay đồng hồ nổi tiếng, còn ngươi mặc vẫn giản dị như vậy." Bàn Tử cười nói.
"Không có cách nào, quen rồi, với cả ta cũng thật sự không hiểu, nhất thiết phải mặc nguyên cây hàng hiệu, đồng hồ nổi tiếng thì có ý nghĩa gì." Lâm Vân buông tay đáp.
"Lâm Vân, ta thấy bây giờ anh như vậy rất tốt, tuy giản dị nhưng sạch sẽ, gọn gàng và phóng khoáng, không cần phải mặc một thân hàng hiệu làm gì." Vương Tuyết nói.
"Ừm." Lâm Vân gật đầu.
Vừa nói chuyện, ba người liền đến một chỗ ngồi cạnh cửa sổ trong đại sảnh.
Một cô nhân viên phục vụ đến nhận order, Lâm Vân tùy ý chọn vài món ăn đặc biệt của quán, lại gọi một chai rượu ngon.
"À đúng rồi Vân Ca, tên Diệp Như Long đó quá đáng lắm, anh định xử lý hắn như thế nào?" Bàn Tử hỏi.
"Yên tâm, ta đã nghĩ ra biện pháp trừng trị hắn rồi." Lâm Vân cười đáp.
Lúc đầu ý định của Lâm Vân là nhẫn nhịn một chút, chờ một thời gian nữa, Diệp Như Long sẽ rời khỏi Thanh Dương Thị. Nhưng sau những chuyện xảy ra hôm nay, Lâm Vân thực sự không nhịn nổi nữa, Lâm Vân cũng đã nghĩ ra cách trừng trị hắn.
Đúng lúc này, một gã đàn ông trung niên đeo dây chuyền vàng lớn đột nhiên tiến tới bàn của ba người.
"Cô em xinh đẹp, có hứng thú qua bàn chúng tôi ngồi chơi một chút không? Đến uống với anh và bạn anh vài ly nhé?" Gã đàn ông trung niên mắt đầy gian tà nhìn chằm chằm vào Vương Tuyết.
"Xin lỗi! Tôi không quen các anh." Vương Tuyết nhíu đôi lông mày xinh đẹp lại.
"Cô em đừng ngại ngùng thế, đi cùng hai tên dế nhũi này thì có ý gì? Qua uống với anh vài ly, anh đảm bảo em không thiếu thứ gì!" Gã đàn ông trung niên mắt vẫn dán chặt lên người Vương Tuyết.
"Cút ngay! Đây là bạn gái của ta." Lâm Vân rất khó chịu liếc nhìn gã đàn ông trung niên này.
Ngay trước mặt mình mà đã dám giở trò với bạn gái mình? Coi Lâm Vân như không khí à?
"Nhóc con! Đây là bạn gái của ngươi? Thế này đi, ta cho ngươi hai trăm ngàn, nhường cho ta thế nào?" Gã đàn ông trung niên cười khẩy nhìn Lâm Vân.
Lâm Vân hơi nhướng mày, trực tiếp phun ra một chữ: "Cút!"
"Bảo ta cút, mày là cái thá gì mà dám nói? Cho tiền mày là đã nể mặt lắm rồi, đừng có mà được voi đòi tiên!" Gã đàn ông trung niên lạnh lùng nói.
Gã đàn ông trung niên dám giở trò với Vương Tuyết chính là vì nhìn thấy Lâm Vân và Bàn Tử ăn mặc quá ư bình thường.
Đúng lúc này, một gã đàn ông trung niên bụng phệ cũng đi đến, gã đi cùng một bàn với gã đeo dây chuyền vàng lớn. Bọn hắn vừa uống chút rượu, thấy Vương Tuyết xinh đẹp, lại thấy Lâm Vân hai người mặc toàn đồ chợ, nên muốn giở trò với Vương Tuyết.
Thấy thế Lâm Vân liền hô lên: "Quản lý, lại đây!"
Lâm Vân không buồn nói nhảm với hai tên rác rưởi này.
Quản lý đại sảnh lúc này vừa hay ở trên sân khấu, nghe thấy khách gọi, liền vội vàng đi đến.
"Tiên sinh, có chuyện gì sao?" Quản lý đại sảnh hỏi.
"Đuổi hai con ruồi đáng ghét này ra ngoài cho tôi, đừng để bọn chúng làm phiền tôi ăn cơm." Lâm Vân lạnh lùng nói.
"Tiên sinh, bọn họ cũng là khách của chúng tôi, cho nên chúng tôi không thể đuổi họ ra ngoài được." Quản lý đáp.
Hai gã đàn ông trung niên kia cũng cười nhạo nói: "Chỉ bằng cái bộ dạng của ngươi mà muốn đuổi bọn ta ra ngoài sao? Mày có bản lĩnh đó chắc?"
Lâm Vân cười lạnh, sau đó lấy ra một tấm thẻ ngân hàng nói: "Quản lý, một triệu tệ, tôi bao trọn đại sảnh tối nay, đuổi hai con ruồi này ra ngoài cho tôi!"
Trong lúc rút thẻ ra, Lâm Vân không để ý làm rơi chùm chìa khóa xe Lamborghini.
"Thẻ ngân hàng đen?!"
"Lan......Chìa khóa xe Lamborghini?!"
Quản lý cùng hai gã đàn ông trung niên đều giật mình kêu lên.
Đặc biệt là hai gã đàn ông trung niên kia, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái mét. Bọn chúng biết, mình đã chọc phải đại nhân vật.
"Vị đại ca, là chúng tôi có mắt không tròng, chúng tôi cút ngay đây!"
Hai gã đàn ông trung niên vội vàng xin lỗi xong liền chạy ra ngoài, không dám nán lại chút nào, sợ Lâm Vân muốn tính sổ với bọn chúng.
Quản lý đại sảnh nhìn Lâm Vân với ánh mắt càng thêm cung kính...
Thức ăn vừa dọn ra chưa được bao lâu thì Cá Mập Trắng đã chạy tới.
Thế là Lâm Vân đem kế hoạch thu thập Diệp Như Long của mình nói cho Cá Mập Trắng nghe, rồi để Cá Mập Trắng đi làm...
Ở một nơi khác, trong một phòng riêng của khách sạn Thanh Sơn, Tô Yên và Diệp Như Long đang ngồi dùng bữa tối.
Tô Yên ngồi đối diện Diệp Như Long, cố ý ngồi cách xa hắn. Lúc đầu Diệp Như Long muốn cho Tô Yên ngồi cạnh mình, nhưng Tô Yên không chịu, nên Diệp Như Long cũng không dám ép.
"Diệp ca, em ăn xong rồi, cảm ơn anh bữa tối, trời cũng tối rồi, em về nhà trước đây." Tô Yên đứng dậy nói.
"Tô Yên muội muội, trời đã tối, chắc hẳn em cũng mệt rồi, anh đã đặt phòng sẵn ở khách sạn rồi, hay là em ở lại khách sạn nghỉ ngơi đi." Diệp Như Long vừa cười vừa nói.
"Không cần, em không thích ở khách sạn." Tô Yên từ chối.
"Không thích ở khách sạn không sao, anh lái xe đưa em đến chỗ ở của anh nghỉ ngơi nhé?" Diệp Như Long cười nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận