Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 305: người tốt

Chương 305: Người tốt Ngay sau đó, nàng vội vàng đứng dậy, liên tục nói: “Lâm…Lâm Đổng, thật sự là không có ý tứ, là ta có mắt không tròng, ngài thứ tội a!” “Hiện tại, có thể dẫn ta đi gặp hiệu trưởng của các ngươi không?” Lâm Vân lạnh giọng hỏi.
“Có thể! Có thể!” bí thư liên tục gật đầu.
Dưới sự dẫn đường của bí thư, Lâm Vân tiến vào phòng làm việc của hiệu trưởng.
Ngồi làm việc là một người đàn ông trung niên dáng người mập lùn, đeo kính, hắn hẳn là hiệu trưởng của Đại học Kim Đô.
“Hiệu trưởng Xuyên, vị này là Phó chủ tịch Hoa Đỉnh Tập Đoàn, tiên sinh Lâm Vân.” bí thư nói.
“Ngài là cháu ngoại trai của chủ tịch Liễu Chí Trung, tiên sinh Lâm Vân à, trước đó đã nghe người khác nhắc đến ngài, mời ngồi mau mời ngồi!” hiệu trưởng vội vàng đứng lên đón tiếp, tươi cười rạng rỡ.
Ngay sau đó, hiệu trưởng tự mình rót trà cho Lâm Vân.
“Lâm công tử, là như vầy, thư viện của trường chúng tôi được xây vào những năm 80 của thế kỷ trước, trường học hiện tại mở rộng, thư viện cũ đã không đủ dùng, cho nên dự định xây mới một thư viện hiện đại, dự tính khoảng 170 triệu, nhưng trường học còn thiếu 100 triệu vốn, muốn nhờ quý công ty tài trợ.” hiệu trưởng vừa cười vừa nói.
“100 triệu đối với Hoa Đỉnh chúng ta không phải vấn đề, nhưng việc này có ích lợi gì cho Hoa Đỉnh chúng ta?” Lâm Vân hỏi.
“Thứ nhất, thư viện sẽ mang tên Hoa Đỉnh, gọi là Thư Viện Hoa Đỉnh.” “Thứ hai, trao tặng cho Lâm công tử danh hiệu giảng dạy danh dự của đại học Kim Đô.” “Thứ ba, chúng tôi có thể cung cấp sinh viên tốt nghiệp chất lượng tốt cho Hoa Đỉnh, dù sao xã hội này vẫn còn rất thiếu nhân tài.” Hiệu trưởng một hơi nói ra ba điểm.
“Tốt, vậy chuyện này quyết định như vậy đi, đợi ký kết hợp đồng xong, trong vòng một tuần 100 triệu sẽ vào tài khoản.” Lâm Vân thản nhiên nói.
“Lâm công tử đây là đồng ý?” hiệu trưởng vừa mừng vừa sợ, không ngờ Lâm Vân lại đồng ý nhanh như vậy.
“Chỉ là 100 triệu, cũng không phải chuyện lớn.” Lâm Vân thản nhiên nói.
Trong ba điểm mà hiệu trưởng vừa nói, Lâm Vân cảm thấy điểm thứ ba rất không tệ, dù sao đại học Kim Đô cũng là trường đại học tốt nhất Tây Xuyên, đúng là có thể cung cấp nhân tài cho Hoa Đỉnh.
“Ha ha, Lâm công tử quả là hào khí!” hiệu trưởng giơ ngón tay cái lên.
Ngay sau đó, hiệu trưởng phân phó thư ký, in hợp đồng ra, sau đó Lâm Vân cùng hiệu trưởng ký kết hợp đồng.
Sau khi ký kết hợp đồng xong, hiệu trưởng vốn muốn đưa Lâm Vân, nhưng bị Lâm Vân từ chối, Lâm Vân không thích kiểu cách đó.
Sau khi ra khỏi phòng làm việc của hiệu trưởng, Lâm Vân đi về phía cổng trường.
Ngoài trường học.
Sau khi Lâm Vân ra khỏi cổng trường, phát hiện phía trước có rất nhiều người vây quanh.
“Ừ?” Lâm Vân ôm tâm lý xem náo nhiệt, đi qua xem xét, thấy mấy nam tử trẻ tuổi đang đánh nhau với người khác.
Lâm Vân nhìn kỹ, người bị đánh không phải là cậu bạn gầy gò mà trước đó đã cùng Lâm Vân đẩy xe thu gom rác bảo vệ môi trường sao?
Mặc dù xung quanh có một vài bạn học đang vây xem, nhưng cũng không có ai xen vào việc người khác.
“Dừng tay!” Lâm Vân lập tức quát lớn một tiếng.
Việc đẩy xe thu gom rác bảo vệ môi trường trước đó đã khiến Lâm Vân có ấn tượng rất tốt với cậu bạn gầy gò này, mặc dù Lâm Vân không biết vì sao cậu ta bị đánh, nhưng Lâm Vân chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Mấy nam tử trẻ tuổi kia nghe Lâm Vân quát thì đồng loạt dừng tay, sau đó nhìn về phía Lâm Vân.
Lâm Vân trực tiếp đi lên trước, đỡ cậu bạn gầy gò dậy.
“Cậu không sao chứ?” Lâm Vân vừa đỡ cậu ta dậy, vừa mở miệng hỏi han.
Lâm Vân phát hiện trên mặt cậu ta có một mảng xanh tím, rõ ràng đối phương đã ra tay rất nặng.
“Là cậu!” cậu bạn gầy gò cũng nhận ra Lâm Vân.
Kẻ cầm đầu đối phương là một nam tử để kiểu tóc Mạc Tây Kiền, đeo khuyên tai.
“Nhãi con, mày muốn nhiều chuyện hả?” Nam tử đeo khuyên tai cười nhạo nhìn Lâm Vân.
Mấy người phía sau hắn cũng hung hăng nhìn chằm chằm Lâm Vân.
“Mấy người là sinh viên của đại học Kim Đô đúng không? Dám ngang nhiên đánh người ngay trước cổng trường, gan các người lớn thật đấy.” Lâm Vân cười lạnh nói.
“Đúng đấy, gan ông đây chính là lớn như vậy, ông đây là bá chủ một phương của đại học Kim Đô, ai mà không biết!” nam tử đeo khuyên tai ngạo nghễ nói.
“Không ngờ đại học Kim Đô trọng điểm như thế này, lại có những kẻ cặn bã như mày.” Lâm Vân lắc đầu nói.
“Không sợ nói cho mày biết, ông đây dùng tiền và dựa vào quan hệ mới vào được đây, mấy người vất vả thi được vào trường, còn ông đây chỉ cần chơi cũng vào được, không phục hả? Không phục thì cứ nhịn đi!” nam tử đeo khuyên tai đắc ý nói.
Ngay sau đó, nam tử đeo khuyên tai nhìn Lâm Vân từ trên xuống dưới, đồng thời cười nhạo: “Nhãi con, nhìn mày cũng chỉ là sinh viên nghèo thôi phải không? Mà còn dám xen vào chuyện người khác, tao không thể không bội phục sự dũng cảm của mày đấy, khôn hồn thì mau cút đi, nếu không tao đánh cả mày luôn đấy.” Cậu bạn gầy gò cũng vội vàng nói với Lâm Vân: “Bạn học, tôi xin ghi nhận hảo ý của cậu, cậu mau đi đi, cậu không trêu vào được bọn hắn đâu.” Cậu bạn gầy gò nhìn dáng vẻ của Lâm Vân, biết Lâm Vân chắc hẳn cũng giống mình, đều là sinh viên nhà nghèo, cậu ta đương nhiên không muốn liên lụy Lâm Vân vào chuyện này.
Lâm Vân vừa cười vừa nói: “Cứ yên tâm đi, với loại người như hắn, ta còn chẳng thèm để vào mắt, chỉ cần ta nói một câu, hắn liền bị đại học Kim Đô đuổi học ngay.” “Cái gì? Mày chỉ cần một câu mà tao bị đuổi học á? Ha ha!” Nam tử đeo khuyên tai cùng mấy người phía sau hắn đều cười phá lên ha hả.
Những bạn học vây xem xung quanh cũng xôn xao bàn tán.
“Thằng nhãi này từ đâu ra vậy, dám nói loại chuyện khoác lác này?” “Nhìn nó xem, chắc cũng nghèo rớt mùng tơi thôi, vậy mà dám quản chuyện bao đồng này, đúng là bái phục cái gan của nó, nhưng hậu quả thì….” Giữa sân.
“Nhãi con, vậy thì tao ngược lại rất tò mò, mày có bản lĩnh gì, mà có thể khiến tao bị đại học Kim Đô đuổi học?” nam tử đeo khuyên tai khoanh tay, mặt đầy đắc ý.
“Đi thôi, vậy thì để hiệu trưởng các ngươi đến xử lý đi.” Lâm Vân híp mắt nói.
Với loại người này, Lâm Vân lười nói nhảm.
Ngay sau đó, Lâm Vân móc điện thoại ra, gọi cho hiệu trưởng đại học Kim Đô.
“Alo hiệu trưởng, tôi đang ở trước cổng trường, có sinh viên trường các ông gây chuyện, trong vòng 5 phút, tôi muốn gặp người của ông.” Lâm Vân lạnh giọng nói.
Sau khi Lâm Vân cúp điện thoại.
“Ha, thằng nhãi này vậy mà dám giả vờ gọi cho hiệu trưởng, còn ra vẻ nữa chứ, ha ha.” Mấy tên đàn em sau lưng nam tử đeo khuyên tai cười phá lên ha hả.
Nam tử đeo khuyên tai cũng cười nói: “Nhãi con, mày diễn giống thật đấy, còn ra lệnh cho hiệu trưởng phải chạy đến trong 5 phút? Mày cho rằng tao là thằng ngu hả, giả vờ gọi điện là có thể dọa tao à?” “Tin hay không là tùy mày, năm phút nữa sẽ rõ.” Lâm Vân cười lạnh, buông tay xuống.
“Được thôi, ông đây sẽ chờ năm phút, nếu một thằng nhãi nghèo như mày có thể gọi được hiệu trưởng đến, thì ông đây xin phép viết ngược tên lại!” nam tử đeo khuyên tai khoanh tay nói.
Những bạn học vây xem xung quanh, cũng đều nhỏ giọng nghị luận, nội dung có thể đoán được, cơ bản đều đang nói, thằng nhãi này đang thổi phồng.
Cậu bạn gầy gò được Lâm Vân cứu, cũng vội vàng nói với Lâm Vân: “Bạn học, tranh thủ lúc bọn chúng còn chưa động thủ, cậu mau đi đi, cậu là người tốt, tôi thật sự không muốn liên lụy đến cậu!” Cậu bạn gầy gò cũng không quá tin Lâm Vân có thể gọi được hiệu trưởng đến.
“Cậu cũng là người tốt, cho nên cậu không nên bị bắt nạt, yên tâm đi, chuyện này cứ để tôi giải quyết.” Lâm Vân nói.
“Xã hội này, người tốt chỉ có nước bị bắt nạt thôi.” cậu bạn gầy gò lắc đầu, trong giọng nói tràn đầy bất lực.
“Tất cả giải tán hết cho ta!” Một tiếng quát lớn đột nhiên vang lên.
Mọi người nhao nhao quay đầu nhìn lại, phát hiện một nam tử trung niên mập lùn, mang theo mười nhân viên bảo vệ của trường học, đang bước nhanh tới.
Mọi người đều nhận ra nam tử trung niên mập lùn kia chính là hiệu trưởng đại học Kim Đô.
“Má ơi, hiệu trưởng tới rồi!” “Hiệu trưởng vậy mà thật sự tới? Chẳng lẽ đúng là do thằng nhãi kia gọi tới sao?” Những người đang vây xem xung quanh, thấy hiệu trưởng thật sự xuất hiện, đều kinh hãi không thôi.
Bọn họ nhao nhao tránh đường ra, không dám cản trở.
Sắc mặt của nam tử đeo khuyên tai và đám người cũng thay đổi.
Trong sự chú ý của mọi người, hiệu trưởng đi thẳng đến trước mặt Lâm Vân.
“Lâm công tử.” hiệu trưởng nở nụ cười lấy lòng chào hỏi Lâm Vân.
Rầm!
Người xung quanh thấy cảnh này, đều ngây người ra.
Hiệu trưởng vậy mà lại cung kính với người này như vậy? Rốt cuộc người này có thân phận gì chứ?
Đặc biệt là đám người nam tử đeo khuyên tai, tất cả đều sắc mặt kịch biến.
Bản thân nam tử đeo khuyên tai, càng trợn tròn hai mắt.
“Hiệu trưởng, mấy học sinh này, ở trước cổng trường ngang nhiên đánh bạn tôi, hôm nay nếu ông không cho tôi một lời giải thích công bằng, vậy thì, không những 100 triệu tiền tài trợ kia không có, ông và Hoa Đỉnh sẽ trở mặt.” Lâm Vân lạnh giọng nói.
Hiệu trưởng nghe thấy vậy thì giật mình hoảng sợ.
“Đúng đúng đúng, tôi nhất định sẽ cho Lâm công tử một lời giải thích công bằng.” hiệu trưởng liên tục nói.
Ngay sau đó, hiệu trưởng ngẩng đầu nhìn về phía đám người nam tử đeo khuyên tai.
“Mấy người các ngươi đúng là to gan làm loạn, các ngươi có biết người này là ai không? Đây là Phó chủ tịch Hoa Đỉnh Tập Đoàn, là cháu ngoại của Liễu Chí Trung đấy!” hiệu trưởng lớn tiếng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận