Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 306: khai trừ Liễu Hằng

Chương 306: khai trừ Liễu Hằng
Đối với tất cả mọi người ở đây mà nói, thân phận như vậy tuyệt đối là một sự tồn tại cực kỳ lợi hại, là những kẻ giàu có thế hệ thứ ba hàng đầu trong mắt bọn họ!
Cậu bạn gầy gò che miệng, vẻ mặt không thể tin nổi. Người trước đây cùng mình đẩy xe xích lô bảo vệ môi trường, vậy mà có thân phận và gia sản khủng bố như vậy? Lúc trước cậu ta còn lo lắng Lâm Vân vì mình mà bị liên lụy.
Gã đàn ông đeo khuyên tai cùng đàn em của hắn càng hoảng sợ, bọn chúng biết hôm nay đã trêu phải nhân vật lớn.
"Anh à, em biết sai rồi, xin anh tha cho em đi!"
Gã đeo khuyên tai hoảng sợ không thôi tiến lên cầu xin Lâm Vân tha thứ, hắn biết với thân thế khủng bố của Lâm Vân, muốn bóp chết hắn còn dễ hơn bóp chết một con kiến.
Lâm Vân không để ý đến hắn, mà quay đầu nói với hiệu trưởng:
"Hiệu trưởng, ta cảm thấy đây đều là sâu mọt của trường học, đáng phải thanh trừ khỏi trường đại học, ngươi thấy thế nào?"
"Đúng đúng đúng! Lâm thiếu gia nói rất đúng." Hiệu trưởng vội vàng gật đầu.
Ngay sau đó, hiệu trưởng quay đầu nói với đám người đeo khuyên tai:
"Ta tuyên bố, từ hôm nay các ngươi bị trường đại học Kim Đô khai trừ, vĩnh viễn không được trúng tuyển lại!"
Đám người đeo khuyên tai cúi đầu, mặt tràn ngập tuyệt vọng. Bọn chúng biết, đời bọn chúng xong rồi, lúc đầu sau khi tốt nghiệp bọn chúng có thể nói với người khác mình là sinh viên tốt nghiệp của đại học Kim Đô. Hiện tại thì chỉ có trình độ cấp 3!
"Trưởng khoa bảo vệ, mau đưa mấy người này đi, đưa đi làm thủ tục thôi học." Hiệu trưởng quay đầu nói.
Trưởng khoa bảo vệ vội vàng đáp ứng, sau đó đưa đám người đeo khuyên tai rời đi.
"Hiệu trưởng, đây là bạn của ta, sau này ở trường học nhờ chiếu cố nhiều hơn." Lâm Vân chỉ vào cậu bạn gầy gò nói.
"Không vấn đề gì, bạn học này, em là lớp nào? Tên gì?" Hiệu trưởng cười híp mắt nhìn cậu bạn gầy gò.
"Hiệu trưởng, em...... em tên Trần Triết, sinh viên năm thứ tư ngành kiến trúc." Cậu bạn gầy gò có chút được sủng ái mà lo sợ.
"Tốt, ta nhớ kỹ, sau này ở trường học có bất cứ khó khăn hay cần ta giúp đỡ cứ đến tìm ta là được." Hiệu trưởng nói.
"Cảm ơn hiệu trưởng, cảm ơn hiệu trưởng." Cậu bạn gầy gò vội vàng cảm tạ.
Đối với cậu con trai gầy gò Trần Triết, trước đây ở trường học, cậu chỉ là một người vô hình, đừng nói là đối thoại với hiệu trưởng, ngay cả cơ hội nói chuyện với chủ nhiệm khoa cũng không có.
Những học sinh vây xem xung quanh càng không ngừng ngưỡng mộ, có thể được hiệu trưởng chiếu cố quả thực là phúc phận lớn lao.
Sau khi mọi chuyện được giải quyết xong, Lâm Vân liền để hiệu trưởng về, còn Lâm Vân thì gọi cậu bạn gầy gò Trần Triết sang một bên.
"Lâm... Lâm ca, vừa rồi thật sự cảm ơn anh rất nhiều." Cậu bạn gầy gò Trần Triết liên tục cảm ơn.
"Đối với ta mà nói chỉ là chuyện nhỏ, ta giúp ngươi là cảm thấy ngươi là người không tệ, đúng rồi, tại sao hắn đánh ngươi?" Lâm Vân hỏi.
"Mấy ngày trước đại hội thể dục thể thao của trường, em đã thắng hắn ở hạng mục chạy nhanh, khiến hắn rất không vui nên đã trả thù em." Trần Triết nói.
"Lại là như vậy? Loại người này chính là thích ăn đòn." Lâm Vân biết rõ nguyên nhân sau cũng có chút cảm khái.
"Đúng rồi, vừa nghe ngươi nói ngươi là sinh viên năm 4 ngành kiến trúc, sau khi tốt nghiệp có hứng thú đến Hoa Đỉnh làm việc không?" Lâm Vân mỉm cười hỏi.
Lâm Vân cảm thấy người này không tệ, chưa bàn đến năng lực, ít nhất nhân phẩm ổn, chiêu người này vào Hoa Đỉnh, một là cho cậu ta một cơ hội đổi đời, hai cũng giúp Hoa Đỉnh thu hút nhân tài.
"Đương nhiên đương nhiên rồi ạ!" Trần Triết liên tục gật đầu.
Ngành nghề chính của Hoa Đỉnh chính là bất động sản, đối với sinh viên ngành kiến trúc mà nói, nhất định muốn vào Hoa Đỉnh, một tập đoàn mạnh nhất toàn tỉnh.
"Tốt, ta sẽ cho ngươi số điện thoại, tốt nghiệp gọi cho ta, ta sẽ sắp xếp cho ngươi." Lâm Vân nói.
Ngay sau đó Lâm Vân để lại số điện thoại cho Trần Triết.
Đúng lúc này Lâm Vân nhận được điện thoại của Chu Tĩnh.
"Lâm Vân, chuyện lần trước anh bảo tôi điều tra quản lý tài vụ Liễu Hằng, đã có manh mối, tên Liễu Hằng này thường xuyên làm tay chân trên các tài khoản để trốn thuế, sau đó bỏ phần trốn được vào túi riêng." Chu Tĩnh nói.
"Ta đã biết, ta sẽ đến công ty ngay!" Lâm Vân nói.
Sau khi cúp điện thoại, khóe miệng Lâm Vân lộ ra một nụ cười âm lãnh.
"Liễu Hằng, lần này đến lượt ngươi xong đời!"
Từ khi Lâm Vân đến tổng công ty một lần, Liễu Hằng vẫn luôn xem Lâm Vân là địch, lần này là lúc giải quyết hắn.
...
Hoa Đỉnh Đại Hạ, trong văn phòng của tổng giám đốc điều hành Chu Tĩnh.
"Lâm Vân, đây là chứng cứ mà tôi đã sắp xếp, những năm này hắn trốn thuế lên đến mấy trăm triệu, đủ để hắn ngồi tù nửa đời." Chu Tĩnh nói.
"Rất tốt." Lâm Vân hài lòng gật đầu.
Lúc này cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Liễu Hằng đi vào. Liễu Hằng liếc nhìn Lâm Vân một cái, sau đó quay đầu hỏi Chu Tĩnh:
"Tổng giám đốc, cô tìm tôi có việc gì?"
"Liễu Hằng, là ta tìm ngươi." Lâm Vân vừa nói vừa đi đến trước mặt Liễu Hằng.
"Lâm... Lâm đổng, anh tìm tôi có việc gì?" Liễu Hằng nhìn Lâm Vân.
"Liễu Hằng, từ khi ta đến đây, có phải ngươi luôn muốn đuổi ta ra khỏi tập đoàn, thậm chí là đưa ta vào chỗ chết không?" Lâm Vân nở nụ cười hỏi.
"Sao Lâm đổng lại nói vậy?" Liễu Hằng cười gượng.
"Ngươi không nhận cũng không sao, ta biết những chuyện mà Liễu Nguyên Hải đã làm, ngươi là người tham dự vào trong đó." Vẻ mặt Lâm Vân lạnh lẽo.
Ngay sau đó Lâm Vân cầm chứng cứ trên bàn đưa cho Liễu Hằng.
"Nhìn cái này đi." Lâm Vân thản nhiên nói.
Liễu Hằng nhận lấy tập tài liệu mở ra xem. Hắn vừa nhìn thấy nội dung bên trong lập tức sắc mặt biến đổi, đây là chứng cứ hắn tham ô công quỹ! Liễu Hằng càng hiểu rõ, Lâm Vân cầm cái này cho hắn xem là có ý định tìm hắn để gây sự.
"Liễu Hằng, ngươi thân là tổng giám tài vụ, lợi dụng chức vụ làm giả sổ sách trốn thuế, lại còn bỏ vào túi riêng, gan ngươi cũng lớn thật, ngươi biết mình sẽ bị phán bao nhiêu năm không?" Lâm Vân lạnh giọng nói.
"Lâm Vân, ta là cháu của Liễu Đổng, ngươi nghĩ Liễu Đổng không biết chuyện này sao? Ông ấy chỉ nhắm mắt làm ngơ, ngay cả Liễu Đổng cũng mặc kệ, dựa vào đâu mà ngươi quản!" Liễu Hằng lớn tiếng chất vấn.
"Dựa vào cái gì ư? Dựa vào việc ta là phó chủ tịch tập đoàn Hoa Đỉnh, dựa vào ta có quyền này! Liễu Đổng không quản, ta quản!" Giọng nói của Lâm Vân đanh thép.
"Lâm Vân, xét về bối phận, ta là trưởng bối của ngươi, ngươi... ngươi sao có thể đối xử với trưởng bối như vậy!" Liễu Hằng tức giận đến run cả hai tay.
"Trưởng bối ư? À, trước đây ngươi trăm phương nghìn kế gây khó dễ với ta, thậm chí muốn đá ta ra khỏi công ty, lúc đó sao ngươi không nghĩ ngươi là trưởng bối?" Lâm Vân cười lạnh nói.
Dừng một lát Lâm Vân nói tiếp:
"Xem xét phần ngươi họ Liễu, xem xét phần của ông ngoại, ta sẽ không báo án, nhưng từ hôm nay ngươi bị mất chức tổng giám tài vụ của Hoa Đỉnh, quyết định có hiệu lực ngay lập tức."
Liễu Hằng nghe được Lâm Vân muốn khai trừ mình, lửa giận trên mặt càng bùng lên vô tận.
"Ngươi... ngươi dựa vào cái gì mà không thông qua Liễu Đổng mà lại có thể bãi miễn chức vụ của ta! Ta là người của nhà họ Liễu! Gan ngươi lớn thật! Ngươi không sợ Liễu Đổng trách tội ngươi sao?" Liễu Hằng tức giận hét lớn.
Lâm Vân đi đến trước mặt Liễu Hằng, chỉ vào mũi hắn, giọng nói đanh thép nói:
"Vẫn là câu nói đó, bằng việc ta là phó chủ tịch Hoa Đỉnh, bằng việc ta có quyền này, đừng nói là có chứng cứ phạm tội của ngươi, ngay cả khi không có chứng cứ ta vẫn khai trừ ngươi như thường, đây chính là cái kết khi dám đối đầu với ta, hiểu chưa!"
"Ngươi... ngươi..."
Liễu Hằng tức đến tái mặt, hắn biết, Lâm Vân thân là phó chủ tịch, quả thực có quyền khai trừ hắn là tổng giám đốc tài vụ. Liễu Hằng vốn cho rằng Lâm Vân nể tình hắn họ Liễu, sẽ không dám động đến hắn, không ngờ Lâm Vân không hề e dè chuyện này.
Lâm Vân cười lạnh nói tiếp:
"Khai trừ chỉ là một chuyện, ngươi đã biển thủ số tiền đó thì nhất định phải trả lại trong vòng mười ngày!"
"Sao có thể được! Số tiền kia ta đã tiêu hết hơn phân nửa rồi!" Liễu Hằng gắt giọng.
"Sao ngươi xoay sở là việc của ngươi, ta chỉ nhìn kết quả, trong mười ngày nếu ngươi không đưa đủ ta nhất định sẽ báo án, sau đó tống ngươi vào tù." Lâm Vân thản nhiên nói.
"Ta... ta sẽ đi tìm Liễu Đổng để nói rõ lí lẽ!" Liễu Hằng tức giận nói.
Đối với Liễu Hằng mà nói, bây giờ hắn chỉ có thể đi cầu viện Liễu Chí Trung.
"Ông ngoại hiện giờ không có ở công ty, hiện tại cả công ty ta là người lớn nhất, hiểu không?" Lâm Vân cười lạnh nói.
Ông ngoại Liễu Chí Trung bây giờ đang ở bệnh viện chăm sóc ông Ngô.
Lúc này bốn nhân viên bảo vệ đẩy cửa đi vào, đây là Lâm Vân đã sớm phân phó.
"Bốn người các ngươi đưa Liễu Hằng ra khỏi Hoa Đỉnh Đại Hạ, không được phép cho hắn đặt chân vào Hoa Đỉnh nửa bước nữa." Lâm Vân nói.
"Vâng, Lâm đổng!"
Bốn nhân viên bảo vệ lên tiếng đáp lại sau đó tiến lên áp giải Liễu Hằng ra ngoài.
"Lâm Vân, đồ hỗn đản! Hỗn đản!" Liễu Hằng phẫn nộ gào thét.
Bạn cần đăng nhập để bình luận