Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 135: Hắc Báo

"Đây là một triệu chi phiếu, ngươi cầm lấy!" Lâm Vân đưa chi phiếu cho Lý Nhu.
Tích thủy chi ân, khi dũng tuyền tương báo, đối với người có ân, Lâm Vân nhất định sẽ không quên, nhất định sẽ báo đáp gấp ngàn lần vạn lần.
"Một triệu! Tê tê..."
Mấy người bạn học xung quanh thấy Lâm Vân lại lấy ra một triệu chi phiếu cho Lý Nhu, đều lộ vẻ kinh ngạc vô cùng, chuyện này đối với bọn họ mà nói tuyệt đối là một khoản tiền lớn a!
Bọn họ đều sắp đố kỵ muốn c·hết.
Bọn họ thậm chí đang nghĩ, nếu hồi cấp 3 mà giúp Lâm Vân một lần, thì coi như ph·át đạt, chỉ tiếc là bọn họ đã không làm vậy.
"Một triệu?"
Ngay cả chính Lý Nhu cũng che miệng nhỏ lại, bị số tiền lớn này làm cho giật mình, nàng thậm chí không nghĩ mình có thể có nhiều tiền như vậy.
"Lâm Vân, cái này... cái này nhiều quá, hồi đó tớ chỉ giúp cậu đóng 100 tệ thôi mà, cậu mà muốn t·r·ả lại tớ thì đưa tớ 100 tệ là được rồi." Lý Nhu liên tục xua tay.
"Phần thêm ra coi như là tiền lãi đi." Lâm Vân vừa nói, vừa nhét chi phiếu vào tay Lý Nhu.
"Coi như lãi, cũng không cần nhiều đến vậy đâu, hơn nữa, lúc đó tớ giúp cậu, cũng không có ý muốn t·r·ả lại, số tiền này tớ thật không thể nh·ậ·n, nếu không, đến chính tớ còn x·e·m th·ư·ờ·n·g mình."
Lý Nhu vừa nói, vừa đưa tiền lại vào tay Lâm Vân.
"Cái này... Vậy được thôi."
Lâm Vân do dự một chút, cuối cùng thu lại, Lâm Vân biết nàng sẽ không nhận số tiền kia.
"Vẫn là câu nói đó, sau này có chỗ nào cần tớ giúp đỡ, cứ việc tìm tớ là được rồi, ân tình cấp 3 cậu giúp tớ, tớ sẽ nhớ cả đời." Lâm Vân chân thành nói.
"Ừm." Lý Nhu ngoan ngoãn gật đầu.
Lúc này, hoa khôi lớp Trương Vũ Huyên chạy đến.
Trương Vũ Huyên trực tiếp thuận thế ngồi lên đùi Lâm Vân, sau đó quyến rũ nói: "Lâm Vân, hồi cấp 3 mình cũng coi như là bạn bè mà, tớ không chê tấm chi phiếu đó, hay là... Hay là cậu cho tớ một triệu đó đi."
Trương Vũ Huyên vừa nhìn thấy Lâm Vân đưa chi phiếu cho Lý Nhu, nàng vô cùng ngưỡng mộ, nên chạy tới để nói chuyện có quan hệ với Lâm Vân.
"Bạn học Trương Vũ Huyên, hồi cấp 3, ngoài việc hỏi tớ làm bài như thế nào, hình như cậu cũng không giúp tớ cái gì phải không? Cậu nghĩ mình có tư cách gì để tớ đưa cho cậu một triệu?" Lâm Vân cười lạnh nói.
Nếu như nói, hồi cấp 3, Lâm Vân đối với Trương Vũ Huyên còn có một chút hảo cảm, lần này gặp lại bạn học nhìn thấy nàng xong, hảo cảm đã hoàn toàn không còn.
"Bằng... Bằng tối tớ có thể cùng cậu đó." Trương Vũ Huyên nháy mắt mấy cái với Lâm Vân, nói bóng gió không cần nói thêm nữa.
Lâm Vân lắc đầu: "Trương Vũ Huyên, nếu tớ đoán không nhầm, cậu đã rất dơ bẩn rồi, nên tớ không hứng thú với cậu, xin cậu đứng dậy."
Lần này họp lớp, người khiến Lâm Vân thất vọng nhất chính là sự thay đổi của Trương Vũ Huyên, hồi cấp 3 nàng còn là một cô bé đơn thuần, trong sáng, giờ thì sao? Thấy ai ph·át đạt liền bám lấy người đó.
Nếu như Tôn Lượng không bị mình đ·á đổ, thì có lẽ tối nay nàng đã đi thuê phòng với Tôn Lượng rồi.
Trương Vũ Huyên nghe lời của Lâm Vân xong, mặt nàng nóng ran đỏ lên, sau đó nàng biết điều đứng dậy.
Tiếp theo, các bạn học đều nhao nhao đến mời rượu Lâm Vân, mục đích rất rõ ràng, là muốn cùng Lâm Vân l·à·m q·u·en để có quan hệ.
Đùa sao, Lâm Vân thế nhưng là chủ tịch Hoa Đỉnh, là cháu ngoại của người giàu nhất Tây Nam Liễu Chí Tr·u·ng, bọn họ tùy t·i·ện trèo lên chút quan hệ thôi cũng là phất lên như diều gặp gió rồi!
Đối với việc mời rượu của các bạn học, Lâm Vân đều lần lượt đồng ý, bất quá thái độ rất bình thản.
Ngoài ra, còn có hai bạn cấp 3, đối với Lâm Vân có chút ân tình nhỏ, Lâm Vân mỗi người cho bọn họ 100.000 để tạ ơn, hai người này cũng không khách khí, trực tiếp nhận lấy, sau đó hết lòng cảm ơn Lâm Vân.
Buổi họp lớp sau khi kết thúc thì đã là 11 giờ đêm.
Mọi người nhao nhao rời đi, bởi vì lớp trưởng Lý Nhu có chút say, nên Lâm Vân tự mình lái xe đưa nàng về nhà.
Cũng bởi vì Lý Nhu say, nên trong tình huống Lý Nhu không p·h·át hiện, Lâm Vân đã vụng trộm nhét tờ chi phiếu một triệu kia vào trong túi xách nhỏ của Lý Nhu.
...
Tại nhà Hướng Kim Cường.
Quân sư vội vàng chạy vào.
"Hướng Gia, dạo gần đây tôi gặp được một cao thủ vô cùng lợi h·ạ·i, muốn đến giới thiệu cho Hướng Gia ngài." Quân sư tươi cười nói.
"Ồ? Để ta xem thử xem." Hướng Kim Cường lộ ra vẻ rất hứng thú.
Hổ Đông Bắc, tay chân số một của Hướng Kim Cường, lần trước bị Lâm Vân phế đi, nên giờ ông ta đang rất cần một người mạnh mẽ để làm tay chân kiêm bảo tiêu.
"Hắc Báo, vào đi!" Quân sư nói vọng ra cửa.
Sau khi tiếng nói vừa dứt, một nam tử gầy gò đi vào.
Nam tử gầy gò này da đen nhẻm, ngoại hình x·ấ·u xí, dáng người thấp bé, ước chừng chỉ có mét sáu, nhưng hai mắt lại phát ra ánh nhìn sắc bén, trên mặt còn có một vết sẹo d·a·o trông rất dữ tợn.
"Quân sư, đây là cái tên cao thủ lợi h·ạ·i mà ông nói? Ha ha!" Hướng Kim Cường vừa nhìn thấy người này đã cười phá lên.
Bởi vì dáng người người này thấp bé, còn hơi gầy yếu, nhìn từ vóc người thì không thể nào so được với tay chân hổ Đông Bắc trước đây của ông ta, nên Hướng Kim Cường hoàn toàn x·e·m thường hắn.
"Hướng Gia, đây là ngài đang x·e·m thường Hắc Báo ta đấy à?" Hắc Báo phát ra âm thanh khàn khàn, cổ họng phảng phất như bị xé nát.
Sau khi Hắc Báo vừa dứt lời, trực tiếp giậm chân một cái.
"Rầm!"
Cùng với một tiếng vang lớn, gạch đá cẩm thạch dưới chân Hắc Báo trực tiếp vỡ nát! Chỗ chân giẫm xuống lún vào vài centimet.
"Cũng có chút bản lĩnh đấy." Hai mắt Hướng Kim Cường sáng lên.
Ngay sau đó, Hướng Kim Cường chỉ một vệ sĩ bên cạnh mình.
"Ngươi, đi thử xem thân thủ của hắn!"
Vệ sĩ này vóc dáng khôi ngô, vạm vỡ.
"Hướng Gia, tôi..." Nhưng vệ sĩ này lại lộ ra vẻ sợ hãi, bởi vì hắn tự nghĩ, một cú dậm chân của hắn còn không làm vỡ được gạch đá cẩm thạch này.
"Bảo ngươi đi thì cứ đi! Nói nhiều làm gì!" Hướng Kim Cường trừng mắt nhìn hắn.
Vệ sĩ này chỉ có thể gật đầu, sau đó đi đến trước mặt Hắc Báo.
"A!"
Vệ sĩ hét lớn một tiếng, rồi đột ngột đấm về phía Hắc Báo.
Hắc Báo nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra hàm răng vàng, không hề có ý định tránh né.
"Phanh!"
Cú đấm này của vệ sĩ rắn chắc đập trúng người Hắc Báo.
Mặc dù tên vệ sĩ này so với hổ Đông Bắc thì còn kém một chút, nhưng cũng là một người khá nổi bật trong đám thuộc hạ của Hướng Kim Cường, nên Hướng Kim Cường mới cho hắn ở bên cạnh bảo vệ mình.
Một quyền này của hắn đánh vào người thường cũng đủ khiến một người bình thường nôn ra máu.
Nhưng sau khi Hắc Báo chịu một quyền này thì vẫn đứng nguyên tại chỗ không hề nhúc nhích, sắc mặt cũng không hề biến sắc, vẫn như cũ cười cợt.
"Lực của ngươi chỉ có nhiêu đó thôi sao? Cào cho ta còn không đủ ngứa." Hắc Báo phát ra giọng nói khàn khàn.
"Ngươi..." Sắc mặt vệ sĩ biến đổi.
Ngay sau đó, cảm thấy nhục nhã vệ sĩ liên tục tung quyền, nắm đấm như mưa giáng xuống người Hắc Báo, lại không thể tạo thành chút uy h·iếp nào cho Hắc Báo.
"Đã ngươi không đ·á·n·h lại ta, thì đến lượt ta!"
Sau khi Hắc Báo nói xong, đột ngột tung một đấm, đánh vào ng·ực vệ sĩ.
"Phụt!"
Vệ sĩ bị đánh văng ngược ra sau, đập vào ghế sofa bên cạnh.
Sau khi n·ô·n ra hai ngụm m·á·u, vệ sĩ trực tiếp trợn trắng mắt, t·ử vong.
Nhìn kỹ lại thì ngực của vệ sĩ bị đ·ánh lõm vào mấy phần.
Một cảnh này khiến những hộ vệ khác ở đây hoảng sợ khiếp vía, trời ạ, người này mạnh quá!
"Ha ha! Tốt!"
Hướng Kim Cường vội đứng lên, cao hứng vỗ tay không ngừng, người này còn mạnh mẽ hơn nhiều so với hổ Đông Bắc.
"Hướng Gia, Hắc Báo là một tay đấm sàn đấu ngầm lừng danh ở Đông Nam Á, có biệt danh Tiểu Kim Cương, vì gi·ết c·hết một cậu ấm nhà giàu mà phải chạy đến Hoa Quốc chúng ta, tôi tin chắc rằng, có Hắc Báo ra tay thì g·i·ế·t tay bảo tiêu kia của Lâm Vân không thành vấn đề!" Quân sư nói.
"Ừ!" Hướng Kim Cường cười gật đầu.
Người này lợi h·ạ·i, hắn đã tận mắt nhìn thấy, hắn tin người này nhất định có thể g·i·ế·t c·h·ết tay bảo tiêu của Lâm Vân.
Nghĩ đến đây, trong lòng Hướng Kim Cường vui mừng khôn xiết.
Dù sao đối với Hướng Kim Cường bây giờ, chuyện lớn nhất vẫn là làm sao để loại bỏ Lâm Vân!
"Hắc Báo, từ nay về sau, ngươi cứ theo Hướng Kim Cường ta làm việc, những người phụ nữ ở tr·ạ·i của ta ngươi muốn chơi bao nhiêu thì chơi, một năm ta sẽ trả cho ngươi 3 triệu, không! 5 triệu tiền lương!" Hướng Kim Cường duỗi năm ngón tay ra.
"Không không không! Ta muốn 10 triệu!" Hắc Báo nói ra một tràng tiếng Tr·u·ng lơ lớ.
"Được! 10 triệu thì 10 triệu!" Lúc này Hướng Kim Cường vội vàng đồng ý.
Có tay chân mạnh như vậy, 10 triệu Hướng Kim Cường cũng bằng lòng, quan trọng nhất là có người này rồi thì có thể để hắn đi giải quyết hộ vệ của Lâm Vân!
"Hắc Báo, bái kiến Hướng Gia!" Hắc Báo thấy Hướng Kim Cường đồng ý liền chắp tay hành lễ với Hướng Kim Cường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận