Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 3 tính sổ sách

Chương 3, tính sổ sách. Trương Bí Thư đi đến trước mặt Lâm Vân, vội vàng cúi người chào, nói: “Cậu chủ! Thật sự xin lỗi, trên đường kẹt xe, nên tôi đến muộn.” Rầm! Mọi người ở đây nhìn thấy cảnh này, ai nấy đều ngơ ngác! Nhất là Phỉ Phỉ và cậu Ngô, bọn họ đều kinh hãi trước Trương Đại Chủy. Chuyện gì thế này? Trương Bí Thư vậy mà cúi đầu trước Lâm Vân? Còn gọi Lâm Vân là cậu chủ? Lúc này, Trương Bí Thư quay đầu, mặt lạnh nói: “Tổng Giám đốc Ngô, đây là chủ tịch mới, các người còn ngẩn ra đó làm gì, còn không mau hành lễ!” “Cái gì? Hắn… Hắn là chủ tịch mới?” Tổng quản lý Ngô Đại Dũng sắc mặt trong nháy mắt biến thành xám xịt. “Hắn vậy mà thật sự là chủ tịch?!” Các nhân viên ở đây, từng người đều kinh ngạc há hốc mồm. Cậu Ngô thì trợn trừng hai mắt, không thể tin vào tai mình, như thể bị sét đánh giữa trời quang. Người có vẻ mặt khó coi nhất, phải là Phỉ Phỉ. “Không! Không thể nào! Hắn chỉ là một thằng nhà nghèo, nhà hắn ra sao tôi biết rõ! Hắn tuyệt đối không thể là chủ tịch mới được!” Phỉ Phỉ lên giọng đầy cay nghiệt. Tổng quản lý Ngô Đại Dũng cũng nói: “Trương Bí Thư, ngài có nhầm không? Hắn... hắn mặc đồ như thế này, thật không giống chủ tịch chút nào.” “Tổng Giám đốc Ngô, đây là thủ tục, chính anh xem đi, nếu như anh vẫn không tin, thì có thể gọi điện thoại cho Liễu Đổng xác nhận.” Trương Bí Thư đưa giấy tờ nhậm chức cho Ngô Đại Dũng. Ngô Đại Dũng xem kỹ, thông tin cá nhân bên trong, cùng tấm hình, quả thật là Lâm Vân. Trương Bí Thư tiếp tục nói: “Ngoài ra, tôi nói thật với các người, cậu chủ Lâm Vân, là cháu ngoại của chủ tịch Liễu Chí Trung!” “Cái gì? Cháu… cháu ngoại của Liễu Đổng?” Tin tức này như một quả bom nặng ký, giáng mạnh vào lòng mọi người. Cháu ngoại của Liễu Chí Trung, đây là khái niệm gì! “Cháu… cháu ngoại của Liễu Đổng? Trời ơi!” Cậu Ngô tức thì bị dọa đến mềm nhũn người trên mặt đất, sắc mặt trở nên trắng bệch vì tim đập loạn. Cậu Ngô không dám tưởng tượng, mình đoạt bạn gái của cháu ngoại Liễu Đổng, hậu quả sẽ nghiêm trọng thế nào… “Không thể nào... Chuyện này không thể nào!” Phỉ Phỉ thì thẫn thờ nhìn Lâm Vân, lộ ra vẻ khó hiểu, cô không muốn tin! Lúc này, tổng quản lý Ngô Đại Dũng vội chạy đến trước mặt Lâm Vân, một mặt nịnh nọt nói: “Lâm Chủ tịch! Trước đây tôi không nhận ra ngài, mong Lâm Chủ tịch bỏ quá cho.” Ngô Đại Dũng biết, Trương Bí Thư là người thân tín của Liễu Đổng, Trương Bí Thư tuyệt đối không thể đem chuyện cháu ngoại của Liễu Đổng ra nói dối! Lâm Vân không thèm để ý Ngô Đại Dũng, mà trực tiếp quay người nhìn các nhân viên. Hơn một trăm người ở đây, ai nấy đều cúi đầu, im thin thít, vì khi nãy lúc Lâm Vân nói mình là chủ tịch mới, bọn họ đều đã cười nhạo Lâm Vân, đương nhiên là bọn họ sợ muốn chết! Phải biết, đây không chỉ là chủ tịch mới, mà còn là cháu ngoại của Liễu Lão! Cảm nhận được sự kính sợ của mọi người, Lâm Vân trong lòng không khỏi cảm thán, đã từng có ai kính sợ mình chưa? Chắc chắn là không! Lâm Vân đảo mắt nhìn một vòng, cuối cùng dừng lại trên người cậu Ngô. Cậu Ngô thấy Lâm Vân đi về phía mình, hắn bồn chồn lo lắng, lưng đổ mồ hôi lạnh, hắn biết Lâm Vân tới tìm mình tính sổ! “Cậu chủ Lâm!” Lâm Vân đi tới trước mặt cậu Ngô, cậu Ngô liền lập tức ôm lấy đùi Lâm Vân, chủ động xin tha. “Cậu chủ Lâm! Tôi sai rồi! Tôi không nên đoạt bạn gái của cậu, tôi xin lỗi cậu! Tôi trả Phỉ Phỉ lại cho cậu, cậu... cậu tha cho tôi đi!” Chỉ với thân phận cháu ngoại của Liễu Đổng này, cậu Ngô ngoài xin tha, căn bản không dám nghĩ gì khác. Nhìn cậu Ngô đang quỳ dưới chân mình xin tha, Lâm Vân trong lòng không khỏi cảm thán, có tiền có quyền thật là tốt, loại phú nhị đại như cậu Ngô, hôm qua còn vênh váo hung hăng trước mặt mình, hôm nay đã chủ động quỳ xuống đất cầu xin tha thứ. Đây là chuyện mà Lâm Vân đã từng nằm mơ cũng không dám nghĩ tới! “Trả nàng lại cho ta? Xin lỗi, ta không cần loại tiện nữ nhân này! Hơn nữa, ngươi cho rằng ta sẽ tha cho ngươi sao?” Lâm Vân nheo mắt. Nói xong, Lâm Vân trực tiếp đá cậu Ngô một cái văng ra. Bị ngã xuống, cậu Ngô nghĩ đến thân phận của Lâm Vân, chỉ có thể cố nhịn sự oán hận. “Chủ tịch! Thằng con trai tôi nó còn trẻ người non dạ, nếu có gì đắc tội ngài, xin ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, tha… tha cho nó đi.” Ngô Đại Dũng bước lên trước, biện hộ cho con trai mình. Lâm Vân lạnh lùng nhìn Ngô Đại Dũng: “Ngươi còn mặt mũi mà xin tha cho nó à, con không dạy, lỗi tại cha, con trai ngươi ngang ngược như vậy, cũng có phần lớn trách nhiệm của ngươi dung túng.” Ngay sau đó, Lâm Vân lớn tiếng nói: “Ta với tư cách chủ tịch mới tuyên bố! Cha con các ngươi từ hôm nay trở đi bị tập đoàn Hoa Đỉnh khai trừ, vĩnh viễn không được tuyển dụng!” “Cái gì? Khai… khai trừ!” Ngô Đại Dũng mặt mày xám ngoét. Ngô Đại Dũng cố gắng bao nhiêu năm mới ngồi lên vị trí tổng quản lý, giờ mà bị khai trừ, thì bao nhiêu công sức coi như đổ xuống sông xuống biển! Ngô Đại Dũng vốn định lấy việc mình có thâm niên ra để phản bác, nhưng nghĩ đến việc Lâm Vân là cháu ngoại của Liễu Đổng, lời đến miệng chỉ có thể nuốt xuống. Cậu Ngô thì mặt mày tuyệt vọng, hắn thường ngày có thể tung hoành như cá gặp nước, đều là nhờ vào ba hắn, nếu ba hắn cũng bị khai trừ, vậy hắn sẽ mất thân phận phú nhị đại, vậy sau này hắn còn sống thế nào? Cậu Ngô cảm giác mình từ thiên đường trong nháy mắt rơi xuống địa ngục! “Bảo vệ! Lôi cha con nhà họ Ngô ra, quăng ra ngoài!” Lâm Vân vung tay. Mười người bảo vệ bên cạnh nhìn nhau, hơi do dự, dù sao Ngô Đại Dũng vẫn luôn là nhân vật số một trong công ty. Lâm Vân hơi nhướng mày: “Sao? Các ngươi không nghe ta nói sao? Vẫn cảm thấy ta không đủ uy sao?” “Đủ đủ đủ!” Các nhân viên an ninh vội đáp, họ nghĩ đến việc Lâm Vân là cháu ngoại của Liễu Đổng, nên liền gạt bỏ nỗi lo lắng. Có Lâm Vân chống lưng, dù bảo họ đánh cha con nhà họ Ngô một trận, họ cũng không sợ! Nghĩ thông suốt điều này, hơn mười bảo vệ lập tức xông lên lôi cha con Ngô Đại Dũng. “Mẹ nó! Bỏ tay ra, tao là cậu Ngô, lũ bảo vệ thối các người dám động vào tao! Muốn chết phải không!” Cậu Ngô sức cùng lực kiệt hét lên. Một bảo vệ cười lạnh nói: “Cậu Ngô, cả cậu và ba cậu đều bị khai trừ rồi, còn ở đó ra vẻ làm gì? Bây giờ cậu là cái thá gì!” Hai bảo vệ khác cũng lên tiếng: “Đúng đó, còn tưởng cậu là cậu Ngô à? Còn lên mặt với bọn tao? Bây giờ cậu chẳng đáng một xu! Còn làm ồn, tao tẩn cho cậu tin không!” Nói xong, bọn họ trực tiếp lôi cậu Ngô ra ngoài. “Các người… các người…” Cậu Ngô tức đến môi run lên, mình lại bị mấy bảo vệ sỉ nhục như vậy sao? Khổ nỗi, hắn chẳng còn cách nào khác! Ngược lại Ngô Đại Dũng thì khá bình tĩnh, sắc mặt hắn chỉ hơi khó coi, chứ không có gào thét, làm thương trường lão luyện, hắn hiểu rất rõ thế cục, hắn không có tư cách đấu với cháu ngoại của Liễu Đổng. Sau khi cha con Ngô bị ném ra lề đường cách đó không xa. Các nhân viên ở đây nhìn thấy cảnh này, trong lòng ngược lại vui mừng, ngày thường cậu Ngô dựa vào thân phận của mình, ở công ty hoành hành ngang ngược, nhiều nhân viên trong lòng đều rất ghét cậu Ngô, chỉ là giận mà không dám nói. Giờ thấy cha con nhà họ Ngô thất thế, đương nhiên bọn họ cao hứng. Lâm Vân lúc này đi tới trước mặt Phỉ Phỉ. Ân oán giữa mình và Phỉ Phỉ, cũng nên kết thúc hoàn toàn rồi. Lúc này Phỉ Phỉ, sắc mặt trắng bệch, cô ở bên cậu Ngô, hoàn toàn là vì tiền tài và địa vị của cậu ta, kết quả giờ cậu Ngô lại ngã ngựa? Mà bạn trai cũ Lâm Vân bị cô ta vứt bỏ, vậy mà chớp mắt biến thành chủ tịch, thành cháu ngoại của người giàu nhất Tây Nam! “Lâm Vân, nhà anh rõ ràng rất nghèo! Sao anh lại là cháu ngoại của Liễu Đổng!” Phỉ Phỉ đầy vẻ không cam tâm, cô nghĩ mình hiểu rõ gia cảnh của Lâm Vân lắm chứ! Đồng thời trong lòng Phỉ Phỉ hối hận khôn cùng, nếu cô sớm biết, Lâm Vân là cháu ngoại của Liễu Chí Trung người giàu nhất Tây Nam, thì có đánh chết cô cũng không chia tay với Lâm Vân! “Đúng thế, thế giới thật kỳ diệu! Ta cũng không ngờ, ta lại là cháu ngoại của Liễu Chí Trung.” Lâm Vân cười nói. Phỉ Phỉ cắn môi: “Lâm Vân, em… em chỉ là bị cậu Ngô dụ dỗ bằng lời ngon tiếng ngọt, hôm qua nhất thời hồ đồ thôi, kỳ thật… kỳ thật em rất yêu anh, anh… anh xem như nể mặt tình cảm hai năm của chúng ta! Cầu xin anh cho em một cơ hội được không!” Lúc Phỉ Phỉ nói xong lời cuối, cô đã ôm lấy cánh tay Lâm Vân, một mặt van nài. “Xin lỗi, cô không với tới được!” Lâm Vân mặt không cảm xúc, trực tiếp gạt tay Phỉ Phỉ ra. Hôm qua Phỉ Phỉ tuyệt tình với Lâm Vân bao nhiêu, hôm nay Lâm Vân sẽ tuyệt tình với cô ta bấy nhiêu! Sau khi gạt Phỉ Phỉ ra, Lâm Vân trực tiếp quay người rời đi. Nhìn bóng lưng vô tình rời đi của Lâm Vân, Phỉ Phỉ như rơi xuống đáy vực sâu. Trong lòng cô hiểu rõ, người đàn ông mà cô từng coi thường, có lẽ cả đời này cô cũng không với tới được… Lâm Vân đi tới trước mặt phó tổng quản lý Lưu Ba.
Lưu Ba sợ hãi đến mặt mày biến sắc, vội vàng nói: “Lâm thiếu gia! Ta cùng Ngô Đại Dũng không phải là một bọn, Lâm thiếu gia minh xét a!” Lâm Vân đỡ Lưu Ba dậy: “Lưu Tổng, không cần hoảng sợ! Ta không đến tìm ngươi gây phiền phức, ngược lại, ta muốn cho ngươi thăng chức, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là tổng quản lý công ty!” “Thật...... Thật sao?” Lưu Ba vừa mừng vừa sợ. “Đương nhiên là thật.” Lâm Vân cười cười. Hôm qua, khi biết được Lâm Vân muốn tới nơi này nhậm chức chủ tịch, liền đã dùng tiền tìm người nghe ngóng tình hình nội bộ công ty một chút. Theo thông tin biết được, Lưu Ba là một nhân vật tài giỏi có thể nâng đỡ trong thương nghiệp. Chỉ tiếc là thời vận hắn không đủ, một mực bị tổng quản lý Ngô Đại Dũng chèn ép, rất nhiều công lao của Lưu Ba, đều bị Ngô Đại Dũng cướp mất, ngược lại Ngô Đại Dũng làm hư chuyện, cuối cùng lại để hắn chịu tiếng xấu. Đối với người như Lưu Ba, còn thiếu một người quý nhân có thể đề bạt hắn! Lâm Vân cũng dùng tiền điều tra con người của Lưu Ba, biết được nhân phẩm của hắn cũng không tệ, cho nên Lâm Vân nguyện ý giúp hắn một tay. “Cảm tạ chủ tịch! Chủ tịch có ơn đề bạt ta, ta Lưu Ba sẽ khắc ghi suốt đời!” Lưu Ba kích động không thôi, thiếu chút nữa là quỳ xuống trước Lâm Vân. Đối với Lâm Vân mà nói, có lẽ chỉ là chuyện một câu nói, nhưng đối với Lưu Ba mà nói, lại là chuyện khó như lên trời! Hắn đã chờ cơ hội này quá nhiều năm! “Không cần cảm ơn, về sau làm cho thật tốt! Làm cho công ty phát triển không ngừng, chính là báo đáp tốt nhất đối với ta!” Lâm Vân nói. Dừng một chút, Lâm Vân tiếp tục nói: “Thân phận của ta, ngươi cũng biết, chỉ cần ngươi làm đủ tốt, về sau ta còn có thể nâng ngươi lên, tuyệt đối không chỉ là một tổng quản lý chi nhánh công ty, hiểu chưa.” “Hiểu rồi! Lâm chủ tịch yên tâm! Ta nhất định sẽ dốc hết toàn lực! Xông pha lửa khói, không chối từ!” Lưu Ba nói một cách kiên quyết. Lưu Ba hiểu rõ, Lâm Vân chính là quý nhân của hắn! Trong lòng của hắn âm thầm hạ quyết tâm, về sau nhất định sẽ trung thành tuyệt đối với Lâm Vân, cũng toàn lực phát triển công ty!
Bạn cần đăng nhập để bình luận