Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 549: Bạch Vân Phái tâm tư

Sau khi Lâm Vân lái xe đến biệt thự nhà mình, liền ôm nàng đi vào trong biệt thự. Cô gái trẻ đang say rượu cứ tựa vào lòng Lâm Vân, nói nhảm luyên thuyên. Vì uống quá nhiều rượu, nàng xấu hổ không thôi, nhìn kỹ dung mạo của nàng, sẽ phát hiện nàng có vẻ ngoài mười phần thanh thuần ngọt ngào, là một mỹ nữ thuộc hệ giọng nói ngọt ngào, lại có một loại vận vị đặc biệt không thể diễn tả. Lâm Vân từng thấy nhiều mỹ nữ, nhưng mỹ nữ kiểu này thì rất ít gặp. Đàn ông bình thường khi thấy một mỹ nữ xinh đẹp như vậy, e rằng sẽ không nhịn được mà nghĩ tới chuyện tà dâm. Nhưng Lâm Vân có định lực khá mạnh, mà Lâm Vân cũng có nguyên tắc làm người của riêng mình, có một số việc tuyệt đối sẽ không làm.
"Ọe ọe!"
Lâm Vân vừa bước vào biệt thự, mỹ nữ say rượu liền bất ngờ nôn ra, không hề có dấu hiệu báo trước.
"Mẹ kiếp!"
Lâm Vân cũng không nhịn được chửi tục, bộ âu phục đang mặc trên người là do Tần Thi mua cho hắn đấy! Lâm Vân nhanh chóng ném nàng lên ghế salon, sau đó cởi áo khoác âu phục đã bị làm bẩn.
"Này, tỉnh lại đi! Tỉnh lại đi!"
Lâm Vân lại lần nữa cố gắng đánh thức nàng, nhưng kêu nhiều lần mà không thấy phản ứng. Không còn cách nào khác, Lâm Vân đành giúp nàng thay bộ quần áo mới, dù sao trên người nàng cũng toàn là chất nôn. Trong quá trình thay đồ, khó tránh khỏi có chút tiếp xúc, thật sự khiến Lâm Vân có chút xấu hổ, thậm chí có chút phản ứng sinh lý. May mắn là Lâm Vân hoàn toàn có thể kiềm chế được. Sau khi thay đồ xong, Lâm Vân liền ôm nàng lên một phòng ngủ trống trên lầu, để nàng nghỉ ngơi. Về thân phận của nàng, nàng chính là Hắc Xuyên Nại Tử. Lâm Vân sắp xếp ổn thỏa cho nàng xong liền đi đến phòng luyện đan, vừa luyện đan vừa tu luyện.
Chớp mắt thời gian đã sang ngày hôm sau. Hắc Xuyên Nại Tử từ từ mở mắt, đầu nàng có chút đau, nhưng ý thức đã thanh tỉnh.
"Đây là đâu?"
Hắc Xuyên Nại Tử nhìn quanh môi trường xa lạ.
"Chết tiệt! Ta... Sao mình lại uống say mèm thế này!"
Hắc Xuyên Nại Tử xoa xoa đầu. Ngay sau đó, Hắc Xuyên Nại Tử đột nhiên giật mình, vội vàng vén chăn lên.
"A a a!"
Hắc Xuyên Nại Tử lập tức hét lớn lên. Bởi vì Hắc Xuyên Nại Tử phát hiện, nàng mặc đồ không phải quần áo của mình, mà là áo sơ mi của đàn ông. Không quá vài giây sau khi Hắc Xuyên Nại Tử hét lên, cửa phòng liền bị đẩy ra, Lâm Vân nhanh chóng đi vào. Rõ ràng là Lâm Vân đã nghe thấy tiếng hét chói tai.
"Tiểu thư, cuối cùng cô cũng tỉnh rồi, tối qua cô đã uống..."
"Bốp!"
Lâm Vân còn chưa nói hết câu, một cái tát đã giáng lên người Lâm Vân.
"Hỗn đản, ngươi đã làm gì ta!"
Hắc Xuyên Nại Tử gần như hét lên câu này. Bị ăn tát, mặt Lâm Vân đầy vẻ bất đắc dĩ, mình làm việc tốt mà đổi lại được một cái tát ư?
"Tiểu thư, sao cô có thể ra tay đánh người chứ? Tối qua cô say ngã ở quán bar, có mấy tên côn đồ muốn bắt nạt cô, chính tôi đã giúp cô đuổi chúng đi. Thấy cô say mất ý thức, tôi sợ cô ở quán bar sẽ gặp chuyện không hay, liền mang cô về đây."
Lâm Vân bất đắc dĩ giải thích. Hắc Xuyên Nại Tử xoa xoa thái dương, nàng mơ hồ nhớ được, lúc ở quán bar, quả thực có mấy tên côn đồ muốn mang nàng đi, nàng cũng có phản kháng, chuyện sau đó thì nàng mơ hồ có chút ký ức.
"Vậy quần áo trên người ta, sao lại bị thay đổi?"
Hắc Xuyên Nại Tử chất vấn.
"Vì trên người cô dính đầy chất nôn, tôi liền giúp cô đổi sang áo sơ mi của tôi. Cô không tin thì có thể xuống dưới xem, quần áo dính nôn của cô vẫn còn ở dưới lầu."
Lâm Vân nói.
"Vậy... chẳng lẽ ta đã bị ngươi nhìn thấy hết?"
Ánh mắt Hắc Xuyên Nại Tử oán hận nhìn chằm chằm Lâm Vân.
"Ách, xem như... cũng nhìn một chút."
Lâm Vân lúng túng gãi mũi.
"Tên hỗn đản nhà ngươi, ai cho phép ngươi thay đồ cho ta!"
Hắc Xuyên Nại Tử tức giận tung một gối vào người Lâm Vân.
"Ngươi sao lại thế này, nếu không phải ta cứu ngươi, thì ngươi sớm đã bị đám côn đồ kia luân phiên xâm hại rồi, ngươi không cảm tạ ta thì thôi, còn giở chứng lên sao?"
Lâm Vân mất hứng nói.
"Nếu không phải xem ngươi đã cứu ta, ta sẽ giết ngươi!"
Giọng điệu Hắc Xuyên Nại Tử lạnh băng. Hắc Xuyên Nại Tử nói xong liền trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài. Thấy Hắc Xuyên Nại Tử rời đi, Lâm Vân cũng không ngăn cản, nàng đã tỉnh rồi thì cứ để nàng đi thôi.
"Tiểu thư, sau này hãy rút kinh nghiệm, đừng có chạy đến quán bar uống rượu một mình nữa, lần tới không có may mắn gặp được người cứu cô như vậy đâu."
Lâm Vân nói với bóng lưng của nàng.
"Không cần ngươi lo!"
Hắc Xuyên Nại Tử ném lại một câu, rồi trực tiếp bước ra khỏi phòng ngủ. Một lát sau, Lâm Vân nghe thấy tiếng đóng cửa phòng khách ở dưới lầu, hiển nhiên nàng đã đi rồi.
"Mấy cô nàng bây giờ tính tình đều bốc lửa như vậy sao?"
Lâm Vân bất đắc dĩ lắc đầu. Lâm Vân cứu nàng một lần, không mong nàng lấy thân báo đáp thì thôi, ít nhất cũng nói một tiếng cảm ơn chứ. Đương nhiên, đối với Lâm Vân mà nói đây chỉ là chuyện nhỏ xen giữa, Lâm Vân rất nhanh liền quên nó đi, rồi dọn dẹp một chút, chuẩn bị ra ngoài. Mười giờ sáng hôm nay, Hắc Xuyên Tiểu Lang hẹn Lưu Ba gặp mặt riêng, Lâm Vân đã đồng ý đi cùng với Lưu Ba...
Một nơi khác.
Bạch Vân phái.
Đại sảnh tiếp khách. Mộ Dung gia chủ ngồi ở ghế khách. Vừa nãy, Mộ Dung gia chủ đã kể chi tiết sự việc Lâm Vân từng gây ra ở Tây Xuyên tỉnh cho chưởng môn Bạch Vân phái nghe.
"Thân gia, Lâm Vân này chắc chắn có được đại kỳ ngộ, hắn khẳng định có được đại bảo tàng, hơn nữa hắn và Mộ Dung gia tộc ta có thù lớn."
Mộ Dung gia chủ vội vàng nói. Đại nữ nhi của Mộ Dung gia tộc gả cho con trai của chưởng môn Bạch Vân phái, cho nên hai bên là có quan hệ thông gia. Bạch Vân phái vốn là môn phái thượng cổ, Mộ Dung gia tộc không với tới nổi, chỉ có điều đại nữ nhi của Mộ Dung gia chủ xinh đẹp tuyệt trần, bị con trai của chưởng môn Bạch Vân phái để mắt đến, nên mới kết mối nhân duyên này.
"Mộ Dung gia chủ, vậy ngươi hãy nói ý định của ngươi đi."
Chưởng môn Bạch Vân phái ngồi trên bảo tọa, chậm rãi lên tiếng.
"Ý định của ta rất đơn giản, giết tiểu tử này, sau đó cướp đoạt bảo tàng và thuật luyện đan của tiểu tử đó!"
Khuôn mặt Mộ Dung gia chủ trở nên dữ tợn. Lần trước Lâm Vân xông lên sơn môn Mộ Dung gia tộc, đánh bại Mộ Dung gia tộc của hắn, thậm chí còn ép gia tộc Mộ Dung phải cúi đầu nhận thua trước Lâm Vân. Mặc dù Mộ Dung gia tộc cúi đầu trước Lâm Vân, nhưng đó là bị ép buộc trước sự cường đại của Lâm Vân, nên bất đắc dĩ phải khuất phục. Trong lòng Mộ Dung gia chủ đương nhiên ôm hận Lâm Vân, dù sao con gái của hắn đã chết trong tay Lâm Vân. Nhưng gia tộc Mộ Dung của hắn đã không có thực lực đối phó Lâm Vân, hắn chỉ có thể đặt hy vọng vào Bạch Vân phái, hy vọng Bạch Vân phái sẽ giúp tiêu diệt Lâm Vân.
"Đề nghị của ngươi, đúng là một biện pháp, nhưng cũng có không ít rủi ro, huống chi Bạch Vân phái ta là danh môn chính phái, nếu thật sự làm ra chuyện này, chẳng phải sẽ bị người đời chê cười."
Chưởng môn Bạch Vân phái nói. Đúng lúc này, đại trưởng lão của Bạch Vân phái bước vào trong điện. Vị trưởng lão từng đến mời chào Lâm Vân, sau khi đi một chặng đường, hôm nay mới tới Bạch Vân phái.
"Đại trưởng lão, việc mời chào Lâm Vân, tiến hành đến đâu rồi?"
Chưởng môn Bạch Vân phái vội vàng hỏi thăm. Dù sao Lâm Vân cũng là một luyện đan sư, chưởng môn Bạch Vân phái đương nhiên hết sức quan tâm.
"Bẩm chưởng môn, hắn nói cần một chút thời gian, để suy nghĩ."
Đại trưởng lão nói.
"Vậy sao? Vậy hãy cho hắn chút thời gian cân nhắc, một tuần sau, ngươi lại đi mời chào, dù là để hắn tới Bạch Vân phái ta thể nghiệm một chút cũng được."
Chưởng môn Bạch Vân phái nói.
"Tuân lệnh chưởng môn."
Đại trưởng lão đáp lời.

Đế đô. Lâm Vân và Lưu Ba, sánh vai đi vào một quán trà.
"Vân Ca, ta với Hắc Xuyên Tiểu Lang này, vốn không có bất cứ quan hệ gì, hắn tự nhiên hẹn gặp ta, chắc chắn là có chuyện gì."
Lưu Ba vừa đi vừa nói. Lâm Vân gật đầu:
"Không sai, nếu như ta đoán không lầm thì, rất có thể đây là việc không thể để lộ ra ngoài, nếu không cũng không tự mình hẹn gặp ngươi, mà không phải là đến công ty tìm ngươi."
"Đúng rồi Vân Ca, ngươi nói ngươi và Hắc Xuyên Tiểu Lang này có quen biết, còn có chút ân oán, ngươi cùng ta đi gặp hắn, có ảnh hưởng gì không."
Lưu Ba nói. Lâm Vân cười:
"Không sao cả, hắn tuy có quen biết ta, nhưng hắn lại không biết, ta là chủ tịch Vân Diệu tập đoàn, đến lúc đó ngươi cứ nói ta là bạn của ngươi."
Trước mắt Lâm Vân không muốn để cho Hắc Xuyên Tiểu Lang biết, mình là chủ tịch Vân Diệu tập đoàn.

Hắc Xuyên Tiểu Lang ngồi trong một phòng riêng, vị hôn thê Hàn An Lôi của hắn cũng ngồi ở bên cạnh.
"Lôi Lôi, chỉ cần ta mua được Lưu Ba, có được công thức chế biến nước thần tiên, thì ta sẽ lập được công lớn, cái con đĩ thối Hắc Xuyên Nại Tử kia, sẽ không có cơ hội tranh giành quyền thừa kế với ta nữa, sau này ta sẽ là gia chủ Hắc Xuyên gia."
Hắc Xuyên Tiểu Lang ngạo nghễ nói. Hắc Xuyên Tiểu Lang hiểu rõ, ba hắn giao nhiệm vụ này cho hắn, chính là để cho hắn lập công.
Bạn cần đăng nhập để bình luận