Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 168: cứu người

"Ai vậy!" Sau khi Lâm Vân gõ cửa, trong phòng vang lên một giọng nói, ngay lúc đó, cánh cửa phòng bị hé ra một khe hở.
"Phanh!"
Lâm Vân không nói hai lời, tung ngay một cước vào cửa, trực tiếp đá văng cửa!
"Xông!"
Theo tiếng hô của Lâm Vân, Cá Mập Trắng cùng những người khác ở đây, đều nhất loạt xông vào trong phòng.
Trong phòng.
Lúc này đang là năm giờ rưỡi chiều, trong phòng có hơn mười người, đang ngồi quanh một cái bàn ăn cơm.
"Các ngươi là ai!"
Người ngồi ở vị trí chủ tọa là một người phụ nữ trang điểm đậm lòe loẹt, nàng ta lập tức đứng dậy quát vào mặt đám người Lâm Vân.
Nhìn dáng vẻ này, chắc hẳn nàng ta là người cầm đầu ở trong phòng này.
"Tỷ! Cuối cùng tỷ cũng tới!"
Một nam tử trẻ tuổi ngồi trên bàn kích động đứng lên, hắn hẳn là em trai Lý Nhu.
Chỉ có điều, em trai Lý Nhu vừa mới đứng lên, liền bị hai nam tử ngồi bên cạnh kéo trở lại chỗ ngồi.
"Lâm Vân, cậu tranh thủ thời gian mau cứu em trai mình đi." Lý Nhu kéo tay áo Lâm Vân, cô nàng vừa nhìn thấy em trai mình liền lộ vẻ lo lắng, vội vàng đứng dậy.
"Yên tâm." Lâm Vân gật đầu.
"Ồ, hóa ra là đến cướp người hả!" Người phụ nữ trung niên trang điểm đậm cười lạnh một tiếng, rõ ràng là đã đoán ra.
"Cái gì mà cướp người? Bọn tôi đến cứu người đó! Các người hại bao nhiêu gia đình rồi, lẽ nào trong lòng không có chút mảy may sao? Mau giao người ra đây!" Lâm Vân lạnh giọng nói.
Lâm Vân vừa dứt lời, đa số những người trên bàn ăn cơm đều nhao nhao đứng dậy.
"Mày đánh rắm! Bọn tao đang làm dự án lớn phát tài đó, mày biết cái gì?"
"Đúng đó, không hiểu thì đừng có mà nói lung tung!"
Những người này đều ăn nói hùng hồn, đầy lý lẽ phản bác.
Nghe những lời này, Lâm Vân không khỏi lộ ra một nụ cười khổ.
Lâm Vân vừa mới còn nghĩ, nếu có thể thì sẽ cứu cả những người khác trong phòng, dù sao tiện tay mà, nếu có thể giúp được nhiều người hơn thì đương nhiên tốt.
Nhưng nhìn bộ dạng này thì bọn họ bị tẩy não không hề nhẹ, cho dù Lâm Vân muốn cứu, e là họ cũng chẳng chịu.
"Được được được, các người cứ tiếp tục dự án lớn của mình đi, giao người tôi muốn ra là được!" Lâm Vân mở miệng.
"Muốn giao người cũng được thôi, trước hết đưa 69.800 tệ đây, nếu không thì đừng có mơ!" Người phụ nữ trang điểm đậm nghênh ngang nói.
"Đưa cái con khỉ, cho tao cướp người!" Lâm Vân hét lớn một tiếng.
Lâm Vân dẫn theo hơn mười người, cùng nhau xông lên.
"Nhanh! Nhanh cản bọn chúng lại!" Giọng người phụ nữ trang điểm the thé vang lên.
Đám đàn ông trên bàn cơ bản đều đứng dậy cản trở.
"Phanh phanh phanh!"
Trong phòng bắt đầu xảy ra hỗn chiến.
Nhưng chỉ một lát sau, cuộc ẩu đả liền có kết quả.
Hơn mười người mà Lâm Vân mang đến đều là tinh anh được tuyển chọn từ công ty bảo an, mấy người trên bàn kia làm sao có thể cản được chứ?
Sau khi vài người cản đường bị đánh gục, những người còn lại đều sợ hãi không dám ngăn cản nữa.
Cứ như vậy, em trai Lý Nhu đã bị cướp thành công.
"Tỷ!" Em trai Lý Nhu kích động đến sắp khóc.
"Đoạt điện thoại di động của nó cho tôi!"
Lâm Vân thấy người phụ nữ trang điểm đậm rút điện thoại di động ra định gọi điện, Lâm Vân lập tức ra lệnh, đương nhiên Lâm Vân sẽ không để cho ả gọi điện báo cứu viện.
Cá Mập Trắng đứng bên cạnh Lâm Vân, lập tức xông tới túm lấy điện thoại.
"Vân Ca, điện thoại!"
Sau khi đoạt được điện thoại di động, Cá Mập Trắng đưa nó cho Lâm Vân.
"Bành!"
Lâm Vân trực tiếp đập nát điện thoại di động, tránh việc sau khi mình vừa ra khỏi cửa, ả đã lập tức gọi điện thoại kêu người.
"Mày...... Đồ chó tạp chủng! Đây là iPhone X tao vừa mới mua đó!" Người phụ nữ trang điểm đậm giận dữ quát lớn.
Lâm Vân nheo mắt nhìn chằm chằm ả, lạnh giọng nói: "Nếu không phải nể tình mày là phụ nữ, dám ăn nói với tao như vậy thì tao đảm bảo sẽ xé rách cái miệng của mày!"
"Chó tạp chủng! Tao cứ chửi đó thì sao, dám đến đây cướp người hả! Tao cho mày biết, dù mày có mang được nó ra khỏi cái cửa này, mày cũng tuyệt đối không thể mang được nó ra khỏi cái khu dân cư này! Chúng mày tất cả đều xong đời!" Người phụ nữ trang điểm đậm gào lớn.
"Loại người như mày đúng là thiếu đòn mà!" Lâm Vân lắc đầu.
Ngay sau đó, Lâm Vân quay đầu nói với một tiểu đệ bên cạnh: "Mày qua cho ả ta chút giáo huấn!"
"Dạ, Lâm Đổng!"
Người đàn ông gật đầu, sau đó xông thẳng đến trước mặt người phụ nữ trang điểm đậm, vung một quyền.
Người phụ nữ trang điểm đậm lập tức mặt mày trắng bệch, ngã ngồi xuống đất.
Lâm Vân đi đến trước mặt ả, nhìn xuống ả nói: "Tao nghĩ mày cũng coi như là một tiểu đầu mục nhỉ? Khuyên mày bớt lừa gạt người khác đi, thiện ác rồi cũng có báo, không phải là không báo mà chỉ là chưa đến lúc thôi."
Ngay sau đó, Lâm Vân xoay người.
"Chúng ta đi thôi!"
Lâm Vân dẫn theo đám người chuẩn bị rời đi.
"Anh ơi! Có thể cứu em với không ạ!"
Một giọng nữ non nớt yếu ớt vang lên.
Lâm Vân quay đầu nhìn lại, là một cô bé gái chừng 16-17 tuổi, đứng trước bàn cơm, đôi mắt trong veo, đáng thương nhìn mình.
Cô bé mặc đồ bình thường, nhưng tướng mạo lại thanh tú.
Lâm Vân lập tức đi đến trước mặt cô bé.
"Em cũng bị bọn chúng lừa gạt đến đây hả?" Lâm Vân hỏi.
"Dạ!"
Cô bé gật gật đầu, đôi mắt to rưng rưng nước mắt lập tức trào ra, hiển nhiên trong lòng rất tủi thân, Lâm Vân vừa hỏi thì cảm xúc của cô bé đã không thể nào kiềm chế được nữa.
Nhìn cô bé nức nở, trong lòng Lâm Vân cảm thấy rất khó chịu.
Nhìn dáng vẻ này, có lẽ cô bé vẫn còn đang học cấp 3, tuổi nhỏ như vậy mà lại bị lừa đến đây?
"Yên tâm, hôm nay anh nhất định sẽ mang em ra ngoài!" Lâm Vân mặt mày thành thật nói.
"Cám ơn anh trai!" Cô bé khóc thút thít cảm tạ.
"À đúng rồi, ai đã lừa gạt em đến đây?" Lâm Vân mở miệng hỏi thăm.
"Là hắn, hắn là đồng hương của em, hắn nói giúp em tìm việc làm." Cô bé chỉ vào một nam sinh cách đó không xa.
Lâm Vân quay đầu nhìn về phía người này, trong mắt thoáng hiện vẻ lạnh lẽo.
Ngay sau đó, Lâm Vân xông thẳng đến trước mặt người kia.
"Bành!"
Lâm Vân một tay tóm lấy cổ áo người này, tức giận nói: "Con bé gái nhỏ như vậy mà mày cũng lừa? Nó còn là đồng hương của mày, mày cũng xuống tay được? Mẹ nó mày có còn chút lương tri nào không hả?"
Nói xong, Lâm Vân tức giận vung nắm đấm, một quyền hung hăng đấm thẳng vào mặt người này.
"Bành!"
Người đàn ông lập tức bị Lâm Vân đấm ngã xuống đất.
Tuy Lâm Vân không phải là người luyện võ, nhưng dưới sự phẫn nộ, một cú đấm mạnh tay này của Lâm Vân vẫn không phải là dạng vừa.
Lâm Vân trực tiếp vung tay lên, hai người bên cạnh lập tức xông tới.
Lâm Vân nhìn về phía những người khác ở đây, hỏi: "Còn ai muốn cùng tôi rời đi không?"
Nếu như còn có những người muốn rời khỏi mà bị mắc kẹt lại đây không thể nào đi được, bất luận là nam hay nữ, Lâm Vân đều sẽ mang họ đi ra ngoài.
Nhưng đối với những người bị tẩy não quá sâu, căn bản không muốn rời đi, Lâm Vân sẽ không lãng phí thời gian.
Người giả vờ ngủ, ngươi có gọi thế nào cũng không tỉnh được.
Lâm Vân nhìn lướt qua, không có ai lên tiếng.
"Được, chúng ta đi thôi!"
Lâm Vân vung tay lên, dẫn đám người đi ra ngoài.
Người phụ nữ trang điểm đậm thấy Lâm Vân ra khỏi cửa.
"Mấy người tưởng cứ dễ dàng như vậy là có thể rời đi sao? Nằm mơ! Dám đánh tao, hôm nay mấy người xong đời rồi!" Người phụ nữ trang điểm đậm hung hãn nói.
Sau khi nói xong, ả vội chạy vào trong phòng, lấy ra một cái điện thoại khác, rồi gọi điện thoại đi...
Một bên khác.
Sau khi ra khỏi cửa, Lâm Vân nói: "Lâm Vân, cảm ơn cậu! Thật sự là rất đa tạ cậu!" Lý Nhu liên tục cảm tạ Lâm Vân.
"Bây giờ không phải lúc nói chuyện, con mụ đó chắc chắn sẽ lập tức nghĩ cách thông báo cho người của ả ta đến đây, mọi người nhanh chân lên, mau rời đi! Tránh phát sinh chuyện bất ngờ." Thần sắc Lâm Vân nghiêm túc.
Dù sao nơi này là Khánh Quang Thị, đây không phải là địa bàn của mình.
Tuy mình mang theo hơn mười người, đều là cao thủ, nhưng cũng không thể nào bảo đảm vạn vô nhất thất!
Cho nên, việc cần làm bây giờ là mau chóng rời khỏi khu dân cư này, nhanh chóng rời khỏi Khánh Quang Thị, chỉ cần rời khỏi Khánh Quang Thị, thì mới thật sự là an toàn.
Lâm Vân cùng mọi người chia nhau đi hai thang máy, cùng nhau xuống lầu.
Trong thang máy.
"Em trai, em không sao chứ?" Lý Nhu ân cần hỏi han.
"Lần trước em lén lút gọi điện cho chị, bị bọn chúng phát hiện, bọn chúng đánh cho một trận, nhưng không sao cả." Em trai Lý Nhu nói.
"À đúng rồi em, đây là Lâm Vân, bạn học cấp 3 của chị, hôm nay em có thể được cứu ra, tất cả đều nhờ có cậu ấy, em tranh thủ thời gian cảm ơn người ta đi." Lý Nhu nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận