Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 346: xin mời một lần nữa tổ chức tiếng nói của ngươi

Chương 346: Xin mời một lần nữa tổ chức tiếng nói của ngươi.
Hiển nhiên, tên mập ú này là đội trưởng của đám người chế ngự kia.
“Ta không phải xen vào chuyện người khác, ta là đến giải quyết vấn đề.” Lâm Vân thản nhiên nói.
“Muốn giải quyết vấn đề rất đơn giản, giao 5000 tệ tiền phạt, lại giao thêm 1000 tệ tiền làm giấy thông hành, xe liền có thể đi.” tên mập ú đội trưởng khoanh tay nói.
“6000 tệ đúng không, ta trả thay hắn.”
Lâm Vân vừa nói, vừa lấy ra 6000 tệ tiền mặt đưa cho tên mập ú đội trưởng.
Tên mập ú đội trưởng nhận tiền xong, lập tức tươi cười hớn hở.
“Sớm lấy tiền chẳng phải xong chuyện sao, đi, nếu đã giao tiền rồi thì coi như xong chuyện này.”
Tên mập ú đội trưởng nói xong, liền quay người chuẩn bị rời đi.
“Chờ một chút.”
Lâm Vân tiến lên chặn hắn lại, như cười mà không phải cười nói: “Chuyện xe giải quyết rồi, còn chuyện giữa ngươi và hắn thì chưa xong.”
“Ý ngươi là gì?” tên mập ú đội trưởng vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
“Ngươi vừa tát hắn một cái, chuyện này, e là phải tính riêng.” Lâm Vân cười lạnh nói.
“Ngươi muốn tính thế nào?” tên mập ú đội trưởng nhìn Lâm Vân.
“Ngươi tát hắn một cái, đương nhiên là để hắn tát lại ngươi một cái, hợp tình hợp lý đúng không?” Lâm Vân thản nhiên nói.
Tên mập ú đội trưởng nghe vậy lập tức biến sắc.
“Đúng đấy! Tát lại! Tát lại!”
Quần chúng vây xem xung quanh, đều ùa lên hò hét, bọn họ vốn cũng không ưa gì những người này, giờ có người dẫn đầu, bọn họ tự nhiên vui vẻ hùa theo.
Lâm Vân quay đầu nhìn về phía tài xế xe tải, nói: “Lão ca, anh qua đây, trả lại cho hắn cái tát vừa nãy.”
“Cái này......”
Tài xế xe tải có vẻ hơi do dự.
Dù sao hắn chỉ là một tiểu nhân vật thấp cổ bé họng, sau này vẫn còn phải đến đây chở trái cây, nếu mà tát tên mập ú đội trưởng, về sau e rằng sẽ có nhiều rắc rối, đây là điều mà hắn phải cân nhắc.
Lâm Vân thấy hắn do dự, liền nói: “Lão ca, vậy thì để ta thay anh đi.”
Ngay sau đó, Lâm Vân giáng thẳng một cái tát vào mặt tên mập ú đội trưởng.
“Bốp!”
Dưới cái tát của Lâm Vân, tên mập ú đội trưởng bị tát xoay cả người tại chỗ, sau đó ngã thẳng xuống đất.
Mặt hắn trong nháy mắt sưng đỏ lên.
Đùa à, Lâm Vân hiện tại đã là một người tu sĩ, dù Lâm Vân không dùng nội lực, lực tay cũng đã vô cùng lớn, một cái tát xuống, tên mập ú đội trưởng làm sao chịu nổi?
“Hay!”
Những người xung quanh xem thấy vậy, đều vỗ tay reo hò.
“Đội trưởng! Đội trưởng anh không sao chứ?”
Mấy tên chế ngự bên cạnh thấy vậy, vội vàng chạy tới đỡ tên mập ú đội trưởng dậy.
“Thằng nhóc, mày...... Mày lại dám đánh tao, mày đây là hành hung người thi hành công vụ, ta cho mày biết, mày gây ra chuyện lớn rồi đấy!” tên mập ú đội trưởng tức giận chỉ vào Lâm Vân.
Ngay sau đó, tên mập ú đội trưởng lấy điện thoại ra bắt đầu gọi điện.
“Nguy rồi, thằng nhóc này e là sắp gặp chuyện lớn.”
“Đánh người thì hả dạ đấy, nhưng đối phương chắc chắn có chỗ dựa, thằng nhóc này có lẽ sắp gặp rắc rối.”
Quần chúng vây xem thấy tên mập ú đội trưởng gọi điện, tất cả đều lo lắng cho Lâm Vân.
Tài xế xe tải cũng lo lắng không thôi.
“Chết rồi! Anh bạn, đều tại tôi hại anh, anh tranh thủ chạy đi, không lát nữa e là sẽ gặp chuyện lớn.” tài xế xe tải kéo Lâm Vân vội vàng nói.
“Không sao đâu, tôi cũng gọi điện thoại đây.” Lâm Vân mỉm cười.
Lâm Vân liếc nhìn số hiệu trên quần áo tên mập ú đội trưởng kia, sau đó lấy điện thoại ra, quay người bắt đầu gọi điện.
Lâm Vân nói chuyện điện thoại chưa đến một phút, tên mập ú đội trưởng đã nhận được một cuộc gọi.
“Cái gì?”
Tên mập ú đội trưởng sau khi nghe điện, sắc mặt đột nhiên hoàn toàn thay đổi.
“Cục trưởng Lưu à… … tôi biết rồi, xin lỗi, tôi...... Tôi nhất định hết sức khắc phục!”
Sau khi cúp điện thoại, tên mập ú đội trưởng vội vàng xông tới trước mặt Lâm Vân.
“Lâm Gia, thật sự xin lỗi, vừa rồi là tôi không phải cố ý muốn gây khó dễ cho bạn anh, cầu xin anh tha thứ cho tôi.” tên mập ú đội trưởng kinh hoàng cầu xin Lâm Vân tha thứ.
Vừa rồi tên mập ú đội trưởng nhận được điện thoại của cấp trên, nói mấy nhân vật lớn trong tỉnh đã trực tiếp gọi điện xuống hỏi tội, những nhân vật lớn kia nghe tên thôi cũng đã đủ hù chết hắn.
“Trả 6000 tệ lại cho ta, mặt khác, bắt hắn phải xin lỗi bạn ta, là kiểu quỳ xuống ấy.” Lâm Vân lạnh giọng nói.
Lâm Vân không thiếu 6000 tệ này, nhưng cũng tuyệt đối không thể cho không loại người này.
“Đúng đúng đúng!”
Tên mập ú đội trưởng liên tục gật đầu, sau đó đem 6000 tệ hai tay hoàn trả lại cho Lâm Vân.
Ngay sau đó, hắn chạy tới trước mặt tài xế xe tải, trực tiếp quỳ xuống đất.
“Đại ca, xin lỗi anh, tôi sai rồi, xin anh tha cho tôi.” tên mập ú đội trưởng khẩn trương không thôi.
“Cái này......”
Tài xế xe tải đối mặt với tình huống này, không biết phải làm sao.
Dù sao hắn cũng chỉ là một tiểu nhân vật sống ở tầng lớp dưới đáy xã hội, bình thường căn bản không dám đụng tới những loại người như tên mập ú đội trưởng này, đừng nói chi là để bọn hắn quỳ xuống xin lỗi mình.
“Lão ca, có tha thứ hay không là do anh quyết định, nếu anh không muốn tha thứ, tôi tuyệt đối giúp anh cho hắn xong đời.” Lâm Vân nói.
Tên mập ú đội trưởng nghe được lời này, lại càng khẩn trương hơn.
“Đại ca, anh nhất định phải tha cho tôi mà, tôi nhận anh làm tổ tông cũng được!” tên mập ú đội trưởng ôm đùi tài xế xe tải.
“Thôi...... ngươi đã xin lỗi rồi, thì bỏ qua đi.” tài xế xe tải nói.
Lúc này tài xế xe tải cũng được hưởng thụ một lần cảm giác hơn người, cũng hưởng thụ được một lần cảm giác có tôn nghiêm.
Mà lại tài xế xe tải cũng có lòng tốt, nếu đối phương đã xin lỗi, hắn cũng không muốn làm gì nữa.
“Cảm ơn đại ca! Cảm ơn đại ca!” tên mập ú đội trưởng ra sức cảm ơn.
“Nếu bạn ta tha thứ cho ngươi rồi, còn không mau cút đi!” Lâm Vân quát một tiếng.
“Dạ dạ dạ.”
Tên mập ú đội trưởng, nào dám ở lại nữa, mang theo đám người của mình, quay người bỏ chạy.
Biến cố đột ngột, khiến đám đông vây xem bọn họ vô cùng ngơ ngác, trước đó bọn họ còn tưởng rằng, người của đội quản lý đô thị gọi người tới, Lâm Vân hai người sẽ xong đời, kết quả tình thế lại xảy ra một bước ngoặt lớn 180 độ.
Một bên khác.
Đám người của tên mập ú đội trưởng chạy được một đoạn khá xa rồi.
“Đội trưởng, rốt cuộc là chuyện gì vậy, vừa rồi cái thằng nhóc trẻ tuổi kia là ai vậy?”
“Đúng vậy đó, hắn rốt cuộc là ai?”
Mấy tên đàn em của hắn, đều tỏ ra vô cùng kinh ngạc.
“Cục trưởng Lưu vừa rồi trong điện thoại nói, hắn là chủ tịch của Vân Diệu Tập Đoàn và Hoa Đỉnh Tập Đoàn.” tên mập ú đội trưởng vẫn còn chưa hết hồn.
“Cái gì!?”
Mấy người kia đều không nhịn được mà kinh hô lên…
Một bên khác.
Sau khi đội quản lý đô thị rời đi, đám người xem náo nhiệt cũng đều tản ra.
“Anh bạn, thật sự rất cảm ơn cậu, cậu đã giúp tôi bảo vệ xe, còn giúp tôi tìm lại được mặt mũi và tôn nghiêm.” tài xế xe tải hướng Lâm Vân cảm kích.
“Không sao đâu, anh đã giúp tôi rồi, tôi giúp anh là chuyện nên làm.” Lâm Vân mỉm cười.
“Anh bạn, chỉ là tôi rất ngạc nhiên, tên mập ú kia trước đó còn nói muốn chúng tôi xong đời, kết quả sau khi nghe điện lại thay đổi thái độ chóng mặt, là vì sao vậy?” tài xế xe tải hỏi.
“Bởi vì tôi vừa hay có quen người trong cục của bọn họ.” Lâm Vân mỉm cười nói.
“Thì ra là thế.” tài xế xe tải giật mình gật đầu.
“Lần trước, tôi còn chưa kịp để lại tên, chúng ta chính thức làm quen một chút, tôi tên Lâm Vân.” Lâm Vân tự giới thiệu.
“Lâm Vân, rất vui được biết cậu, tôi tên Tôn Á Nam, năm nay 30 tuổi.” tài xế xe tải nhiệt tình giới thiệu với Lâm Vân.
Đương nhiên, hắn cũng không biết, Lâm Vân chính là chủ tịch Hoa Đỉnh Tập Đoàn nổi tiếng ở tỉnh Tây Xuyên, cùng với chủ tịch của Vân Diệu Tập Đoàn.
“Lâm Vân, vừa nãy tôi đã chậm trễ quá lâu rồi, tôi còn phải chở trái cây về, còn phải đón con tan học, tôi đi chuyển nốt chỗ trái cây đã.” tài xế xe tải nói.
“Tôi giúp anh chuyển cùng nhé.” Lâm Vân nói.
Ngay sau đó, Lâm Vân giúp tài xế xe tải đem chỗ trái cây còn lại, chuyển hết lên xe tải.
Sau khi hoàn thành.
“Lão Tôn, chiếc xe tải này của anh, quá cũ kĩ rồi, như vậy hệ số an toàn cũng thấp, anh cân nhắc đổi xe đi.” Lâm Vân nói.
“Chiếc xe này là tôi bỏ 5000 tệ ra mua xe cũ, tôi đâu có tiền đổi xe, có cái xe bốn bánh mà đi đã đủ hài lòng rồi.” Tôn Á Nam cười nói.
“Nhà anh ở Phí Huyện đúng không? Hoan nghênh tôi đến nhà anh làm khách chứ?” Lâm Vân vừa cười vừa nói.
Trong người Lâm Vân vốn định chuẩn bị sẵn một tấm chi phiếu 10 triệu tệ.
Nhưng sau khi Lâm Vân vừa tiếp xúc với hắn, Lâm Vân đột nhiên cảm thấy, đưa cho hắn chi phiếu, có lẽ hắn sẽ không dùng.
Cho nên Lâm Vân chuẩn bị đến nhà hắn trước, một là xem nhà hắn có cần gì không, hai là chuẩn bị cho hắn tiền mặt.
Dù sao Lâm Vân hiện tại cũng thảnh thơi, mà lại Phí Huyện cách Kim Đô cũng chỉ có hai tiếng đường xe.
“Đương nhiên không vấn đề rồi, hôm nay cậu giúp tôi một đại ân, tôi vừa vặn muốn cảm ơn cậu.” Tôn Á Nam nhiệt tình nói.
Lâm Vân nghe vậy, liền mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ xe tải.
Tôn Á Nam lái xe, hướng phía bên ngoài chợ mà đi.
Vừa tới cổng chợ, một con chó con chạy băng qua đường, Tôn Á Nam vì tránh né con chó, đã đánh tay lái một cái, quẹt vào một chiếc xe Toyota bá đạo đang chạy ngược chiều.
“Gặp chuyện rồi! Gặp chuyện rồi!”
Tôn Á Nam thấy quẹt vào chiếc Toyota bá đạo, liền tỏ ra rất sốt sắng, với hắn mà nói, đây tuyệt đối là một chiếc xe đắt tiền.
Quả nhiên, cửa xe Toyota bá đạo mở ra, từ trong xe bước xuống ba gã đàn ông đeo kính râm, một tên trong đó còn cầm một cây gậy bóng chày trên tay, hung hăng tiến tới.
“Mày mù à, dám đụng vào xe của ông đây, đem cả cái xe nát này của mày bán đi cũng đền không nổi!”
Tên đầu trọc đeo kính râm vừa nói, vừa vung gậy bóng chày, nện lên vô lăng xe tải.
“Bạn hữu, thật sự xin lỗi, ta... ta không cẩn thận, ta bồi thường tiền cho ngươi!” Tôn Á Nam cũng biết là do mình không cẩn thận, hắn tranh thủ thời gian lấy ra 200 đồng, đưa cho Mặc Kính Nam đầu trọc.
“Ngọa tào, 200 đồng?” Ba tên Mặc Kính Nam này nhìn thấy 200 đồng sau, đều nở nụ cười.
“Ngươi mẹ nó đuổi ăn mày hả? Ít nhất cũng phải 20.000 đồng!” Mặc Kính Nam đầu trọc một mặt bộ dạng không thể nhịn được.
“Hai... 20.000?” Tôn Á Nam nghe thấy con số này, sợ đến sắc mặt tím tái, chuyện này đối với hắn mà nói, quả thực là con số trên trời.
Lâm Vân lên tiếng: “Huynh đệ, 20.000 nhiều quá rồi chứ?” “Nhiều mẹ nhà ngươi ấy, lão tử là Phong Điền bá đạo, 20.000 đồng, thiếu một xu hôm nay các ngươi cũng đừng hòng đi!” Mặc Kính Nam đầu trọc vừa gầm, vừa dùng gậy bóng chày trong tay chỉ vào Lâm Vân đang ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế.
Lâm Vân cười cười, sau đó từ trong túi lấy ra khẩu súng ngắn, đập vào ghế phụ trên xe, lạnh nhạt nói: “Cho ngươi một cơ hội, xin mời tổ chức lại ngôn ngữ của ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận