Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 321: tuyệt cảnh

“Phụt!” Cô Lang ngã trên mặt đất, trong miệng lại phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt, hiển nhiên bị thương không nhẹ, thực lực cũng vì vậy giảm đi nhiều.
Mặc dù Cô Lang thực lực mạnh mẽ, nhưng chênh lệch giữa có nội lực và không có nội lực vẫn rất lớn.
“Dật Thúc, nơi này giao cho ngươi, ta đuổi theo tiểu tử kia.” Diệp Như Long nói xong, liền trực tiếp đuổi theo hướng Lâm Vân chạy.
“Đứng lại cho ta!” Cô Lang vốn ngã trên mặt đất, đột nhiên lao lên, một phát xông tới ôm chặt lấy chân Diệp Như Long.
Lúc này, hai mắt Cô Lang đã trở nên đỏ ngầu, tựa như sắp phát điên.
Diệp Như Long muốn rút chân ra, lại phát hiện Cô Lang ôm chân hắn quá chặt, căn bản không rút ra được.
“Ngươi cũng thân mình khó giữ, còn muốn cản ta?” Diệp Như Long tức giận mắng một câu.
“Ta nói rồi, muốn đuổi theo Vân Ca của ta, trước! Từ! Trên! Người! Ta! Dẫm! Qua! Đi!” Cô Lang nói từng chữ một, ngữ khí sắc bén.
Diệp Như Long tức giận nhấc một chân lên, hung hăng giẫm lên lưng Cô Lang.
“Phanh phanh phanh!” Diệp Như Long vốn cũng có chút thân thủ, lực lượng không hề tầm thường, hết cú đá này đến cú đá khác giẫm lên lưng Cô Lang, Cô Lang vốn đã bị thương, sao còn chịu nổi?
“Phụt! Phụt!” Cô Lang miệng lớn phun máu, nhưng hắn vẫn cứ gắt gao ôm chặt chân Diệp Như Long.
“Con mẹ nó mày sắp chết rồi còn không buông tay? Hắn Lâm Vân có gì hơn người mà để cho mày liều mạng như vậy!” Diệp Như Long giận mắng.
“Ha ha!” Cô Lang cười như điên.
“Diệp thiếu Gia, để cho ta!” Cô Lang cắn răng thật chặt, không rên một tiếng, tay cũng ôm thật chặt chân Diệp Như Long, không hề buông ra.
“Còn không buông tay? Vậy thì ăn thêm một cước!” Mộ Dung Dật giơ một chân còn lại của Cô Lang lên, đột nhiên giáng một cước xuống.
“Răng rắc!” Cùng với tiếng xương gãy răng rắc, một chân khác của Cô Lang cũng bị đạp gãy!
“Ta còn chưa có chết, liền… tuyệt đối sẽ không buông tay!” Cô Lang nghiến răng gắng gượng.
“Còn mạnh miệng, vậy thì ăn thêm một cước của ta!” Mộ Dung Dật lại một cước đạp mạnh vào lưng Cô Lang.
Uy lực của một cước này của Mộ Dung Dật so với Diệp Như Long lớn hơn rất nhiều.
“Phụt!” Cô Lang lại một ngụm máu tươi phun ra!
Sau cú đạp này, ánh mắt Cô Lang bắt đầu mơ hồ, hai tay cũng bắt đầu trở nên vô lực.
Dù Cô Lang liều mạng muốn giữ chân Diệp Như Long lại, nhưng phát hiện mình đã không còn chút sức lực nào............
Trong ánh mắt mơ hồ, hình ảnh lần đầu gặp mặt giữa hắn và Lâm Vân hiện lên trong đầu.
Đó là tại căn nhà cũ của Lâm Vân, Liễu Chí Trung dẫn hắn tới giới thiệu cho Lâm Vân.
“Ông ngoại, hắn dù sao cũng chỉ có một người, song quyền nan địch tứ thủ, nếu quả thật gặp phải nhiều kẻ địch, một mình hắn chỉ sợ cũng bất lực.” Lâm Vân nhìn Cô Lang lắc đầu, không cho rằng Cô Lang có lợi hại đến thế.
Cô Lang liền tiến lên, đánh một vòng vào tường, nơi nắm đấm của hắn đánh vào vậy mà tạo ra những vết rạn nứt như mạng nhện!
“Tiểu chủ nhân, không để cho ngươi thất vọng chứ?” Cô Lang cất giọng khàn khàn, trầm thấp.
“Oa, lợi hại thật đấy!” Lâm Vân giơ ngón tay cái lên với Cô Lang, kinh ngạc không thôi.
Đó là hình ảnh của lần gặp mặt đầu tiên.
Khi đó, giữa Cô Lang và Lâm Vân không hề có bất cứ tình cảm gì, Cô Lang bảo vệ Lâm Vân, chỉ đơn thuần vì hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng về sau, Lâm Vân cùng hắn nói chuyện phiếm, thật lòng xem hắn là bạn, thành thật với nhau, cùng nhau uống rượu, hai người trở thành bạn bè, huynh đệ, những hình ảnh ấy không ngừng hiện lên trong đầu Cô Lang… Những điều này, đều là những ký ức trân quý và khó quên nhất của hắn!......
Cô Lang nhìn về phía trước, thấy Lâm Vân đã chạy xa, hắn mới lộ ra một nụ cười.
“Vân Ca, xin lỗi, Cô Lang đã cố gắng hết sức rồi, Cô Lang về sau… không bảo vệ được ngươi nữa, ngươi nhất định phải sống sót! Cô Lang sẽ ở trên trời nhìn xem ngươi một lần nữa tạo dựng lại huy hoàng….” ánh mắt càng ngày càng mơ hồ… Diệp Như Long lúc này đã rút được chân ra.
“Mẹ nó, tiểu tử kia chạy xa rồi, Dật Thúc, đi cùng ta đuổi theo!” Diệp Như Long hô xong liền cùng Mộ Dung Dật lao ra ngoài.
Diệp Như Long đã không rảnh để ý tới Cô Lang đang nằm trên đất, bởi vì Lâm Vân đã chạy xa rồi.
Mộ Dung Dật gật gật đầu, sau đó hai người đều nâng tốc độ lên nhanh nhất, liền lao ra ngoài… Một bên khác.
Lâm Vân không ngừng chạy, khoảng cách tách khỏi Cô Lang đã được hơn mười phút.
“Không biết Cô Lang bây giờ thế nào rồi, không biết hắn có chạy ra ngoài được không?” “Hắn chắc chắn đã ra ngoài! Vừa nãy hắn đã hứa với ta, sẽ cùng ta gặp mặt ở Kinh Đô, đó là ước định của chúng ta, hắn chắc chắn sẽ không thất tín! Chắc chắn sẽ không! Hắn chưa bao giờ thất tín với ta cả!” Trong đầu Lâm Vân toàn là Cô Lang, hắn lo lắng Cô Lang chạy không thoát.
Dù sao Lâm Vân cũng chỉ là người bình thường, chạy hơn mười phút đã khiến Lâm Vân tinh thần và sức lực cạn kiệt, hai chân mỏi nhừ, tốc độ cũng chậm hơn trước rất nhiều.
“Ha ha, Lâm Vân, cuối cùng ta cũng đuổi kịp được ngươi rồi!” Một giọng nói từ phía sau vang lên đột ngột.
Lâm Vân quay đầu lại, Diệp Như Long cùng Mộ Dung Dật hai người, vậy mà đã đuổi kịp, cách mình chỉ khoảng một trăm mét.
Diệp Như Long dù sao cũng là người luyện võ, Mộ Dung Dật càng là cao thủ có nội lực, tốc độ chạy của bọn họ đương nhiên nhanh hơn, sức chịu đựng cũng hơn Lâm Vân rất nhiều.
“Chết tiệt!” Lâm Vân giận mắng một tiếng, sau đó liều mạng tăng tốc.
“Ha ha, còn muốn chạy? Mày nằm mơ à?” Diệp Như Long cười lớn một tiếng rồi tiếp tục đuổi theo.
Chạy được mấy phút đồng hồ, Lâm Vân chạy đến một sườn đồi.
Phía dưới sườn đồi là vách núi sâu thăm thẳm, chỉ nhìn thôi cũng đã khiến người ta choáng váng.
Lâm Vân vội dừng chân lại và quay người.
Diệp Như Long cũng đã đuổi kịp tới trước mặt.
“Ha ha, Lâm Vân, mày chạy đi! Tao xem mày còn chạy đi đâu?” Diệp Như Long cười ha ha.
Sắc mặt Lâm Vân trở nên tái nhợt, trong lòng cũng sinh ra tuyệt vọng.
Giờ phút này, phía trước mặt là Diệp Như Long, phía sau là vực sâu vạn trượng.
Lâm Vân đã không còn đường lui, rơi vào tuyệt lộ.
“Là trời muốn diệt ta Lâm Vân sao?” Lâm Vân tái nhợt vô lực lắc đầu.
“Ta không cam tâm! Không cam tâm!” Lâm Vân nghiến răng, trong lòng tràn đầy sự không cam lòng, Lâm Vân không cam tâm cứ như vậy kết thúc, không cam tâm cứ như vậy thua cuộc hoàn toàn.
Nhưng giờ phút này, thứ còn lại cho Lâm Vân đã không còn một chút sinh lộ nào.
“Lâm Vân, ân oán giữa chúng ta, cuối cùng thì ta Diệp Như Long thắng, không ai có thể khiêu chiến uy quyền của ta Diệp Như Long, từ cái ngày đầu tiên mày đấu với ta, mày Lâm Vân đã định trước sẽ không có kết cục tốt đẹp!” Diệp Như Long tươi cười đắc ý.
Ánh mắt Lâm Vân ảm đạm, hắn biết, mình đã thua thật rồi, không còn cơ hội lật ngược tình thế.
Lâm Vân thua là thua ở chỗ, bản thân còn quá trẻ, ban đầu chỉ cho rằng tiền bạc có thể giải quyết được tất cả, mà không biết tầm quan trọng của quyền thế, không biết được tầm quan trọng của thực lực bản thân.
“Bạn ta Cô Lang đâu?” Lâm Vân yếu ớt mở miệng hỏi.
Lâm Vân biết, bây giờ mình đã là đường chết, ý nghĩ cuối cùng của Lâm Vân chính là Cô Lang có thể sống sót, nếu như vậy thì cho dù mình chết cũng không hối tiếc.
“Nói tới cái này, tao cũng phải nể phục hắn, vậy mà ôm chặt chân của tao, thế nào cũng không chịu buông tay, cho tới khi đánh chết hắn mới chịu buông! Mày Lâm Vân có thể có một tên thủ hạ như vậy, đúng là có tài đức gì?” Diệp Như Long lạnh lùng nói.
“Cô Lang, hắn, hắn… chết rồi?” Lâm Vân lảo đảo, sắc mặt trở nên trắng bệch, đầu óc như bị nổ tung, Lâm Vân chỉ cảm thấy giờ phút này trời đất tối sầm lại, nhật nguyệt vô quang, tựa như thế giới tận thế sắp ập đến vậy.
“Vì sao lại như vậy, vì sao lại thế!!” Lâm Vân gào lên như điên, hướng về phía bầu trời.
“Bởi vì đây chính là cái giá mày phải trả khi đối nghịch với tao! Ha ha!” Diệp Như Long cười ha ha, giọng nói chói tai dị thường.
Ngừng cười, Diệp Như Long nhìn chằm chằm vào Lâm Vân, vẻ mặt dữ tợn tiếp tục nói: “Lâm Vân, mày yên tâm, tao sẽ không giết mày, bởi vì mày mà chết dễ dàng như vậy, là quá hời cho mày rồi!” “Diệp Như Long, cho dù tao có chết cũng sẽ không chết trong tay mày, tao sẽ không cho mày cơ hội đó!!” Lâm Vân điên cuồng gào lên.
Ngay sau đó, Lâm Vân trực tiếp xoay người, chạy về phía vực sâu kia, sau đó thả người nhảy xuống vách núi.
“Mẹ nó!” Diệp Như Long nhìn thấy Lâm Vân nhảy xuống vách núi thì giận mắng một tiếng.
Sau đó, Diệp Như Long chạy tới bên bờ vực.
“Diệp thiếu Gia, vách núi này cao như vậy, hắn nhảy xuống hẳn phải chết không còn nghi ngờ.” Mộ Dung Dật nói.
“Hừ, cứ để cho hắn chết như vậy, đúng là quá hời cho hắn rồi!” Diệp Như Long hừ lạnh một tiếng.
Bất quá nghĩ tới Lâm Vân đã chết, lòng của Diệp Như Long cũng dễ chịu hơn nhiều.
Sau đó, Diệp Như Long xoay người phất tay: “Đi thôi Dật Thúc, xem tên Cô Lang kia đã chết hẳn chưa!” Sau đó, hai người hướng vào rừng cây đi đến… Dưới vách núi.
Lâm Vân im lặng nằm ở đó, một lát sau, lông mi Lâm Vân đột nhiên động đậy, ngay sau đó, hai mắt chậm rãi mở ra…
Bạn cần đăng nhập để bình luận