Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 231: chật vật Lâm Vân

Chương 231: Chật vật Lâm Vân
"An Manh, ngươi cái này..." Lâm Vân lộ ra vẻ xấu hổ.
"Đây là ban thưởng cho ngươi, cảm ơn ngươi vừa mới giúp ta hả giận!" An Manh cười hì hì nói.
Lâm Vân bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Đi thôi, ta đưa ngươi về nhà!"
Lâm Vân cũng không biết An Manh có phải đang giả ngốc không, hôn một người khác phái loại chuyện này, đâu phải muốn làm là làm được.
Lâm Vân một đường đưa An Manh về đến nhà.
Thư ký An Tiểu Nhã vừa nấu cơm xong, nàng muốn cảm tạ Lâm Vân, nói thế nào cũng muốn giữ Lâm Vân ở lại ăn cơm, An Manh cũng không ngừng níu kéo Lâm Vân.
Cứ như vậy, Lâm Vân bị giữ lại nhà An Manh ăn cơm.
Còn về ba mẹ của hai người họ, vì kiếm tiền đều đã đến các thành phố duyên hải làm công rồi, cho nên trong nhà hiện tại chỉ còn lại hai chị em bọn họ.
Trên bàn cơm.
"An Tiểu Nhã, thật không ngờ, tay nghề nấu ăn của ngươi tốt như vậy, ngươi dáng dấp xinh đẹp lại hiền lành, còn nấu ăn ngon như vậy nữa, sau này ai cưới được ngươi, thật đúng là phúc phận lớn lao." Lâm Vân vừa ăn vừa nói.
Được khen ngợi, An Tiểu Nhã mặt hơi ửng đỏ: "Lâm Đổng Sự Trường quá khen, ngươi đã nhiều lần giúp ta và em gái ta, ta cũng không biết phải cảm ơn ngươi như thế nào."
"Không sao, ngươi coi ta là bạn là được, sau này ngươi và em gái ngươi gặp phải phiền toái hay khó khăn gì, đều có thể gọi điện thoại cho ta." Lâm Vân mỉm cười nói.
Lúc này, An Manh đã tắm xong, đi ra.
Vì lúc trước ở trường học, nàng bị người đánh, trên người có chút bẩn thỉu, cho nên sau khi về nhà liền đi tắm trước.
An Manh vừa đi còn vừa cười hì hì nói: "Lâm Gia, thì ra anh thích con gái nấu ăn ngon a, vậy sau này nhất định em phải cùng chị gái, hảo hảo học nấu ăn mới được!"
Lâm Vân nghe vậy, cảm giác sao câu nói này có gì đó là lạ.
Ngay sau đó, Lâm Vân ngẩng đầu nhìn An Manh.
Tóc dài ướt nhẹp của An Manh xõa trên vai, mặc một bộ áo ngủ mỏng manh, dáng người thiếu nữ uyển chuyển của nàng đều lọt vào mắt Lâm Vân.
Phải nói, làn da An Manh trắng nõn, mịn màng, đáng yêu như búp bê vậy, thêm một đôi mắt to tròn trong veo, nhìn thật sự rất xinh đẹp.
"An Manh, ta cảm thấy ngươi cứ để mặt mộc như vậy là đẹp nhất, sau này đừng có trang điểm kiểu mắt khói nữa, nó làm giảm nhan sắc của ngươi đi nhiều, che lấp đi vẻ đẹp vốn có." Lâm Vân nói.
"Thật sao? Vậy sau này em không trang điểm lung tung nữa!"
An Manh nghe Lâm Vân khen, vui vẻ muốn nhảy dựng lên.
"Đương nhiên là thật, tỷ tỷ ngươi xinh đẹp như vậy, các ngươi là chị em ruột, sao ngươi có thể kém được." Lâm Vân nhếch miệng cười một tiếng.
An Tiểu Nhã ở bên cạnh nghe vậy, gương mặt cũng hơi ửng đỏ.
Sau khi ăn cơm xong, An Tiểu Nhã vào bếp rửa chén.
"Lâm Gia, anh vào phòng em đi, em có chuyện muốn nói nhỏ với anh." An Manh thần bí hề hề đi đến trước mặt Lâm Vân.
"An Manh, có chuyện gì thì cứ nói ở đây thôi mà." Lâm Vân nói.
"Không được, nói nhỏ thì tất nhiên không thể nói ở đây được rồi!"
An Manh kéo tay Lâm Vân, làm nũng.
"Được được được, ta đi theo ngươi." Lâm Vân bất đắc dĩ buông tay, Lâm Vân thật sự không chống lại được kiểu nũng nịu của người khác.
Cứ như vậy, Lâm Vân đi theo An Manh vào phòng của nàng.
"An Manh, không ngờ phòng ngươi gọn gàng ghê, còn có nhiều đồ thủ công trang trí như vậy." Lâm Vân vừa cười vừa nói.
"Đương nhiên rồi!" An Manh cười hì hì gật đầu.
"Ngươi nói đi, có gì muốn nói nhỏ với ta vậy." Lâm Vân nhìn nàng.
"Lâm Gia, chuyện hôm nay, em muốn cảm ơn anh lần nữa!" An Manh nói.
"Sau này ngươi cứ gọi ta là Lâm Ca hoặc là Vân Ca đi, gọi Lâm Gia khách sáo quá." Lâm Vân nói.
"Thật sao, vậy em gọi anh Vân ca ca nha." An Manh cười một tiếng tinh nghịch.
Ngay sau đó, An Manh tiến sát lại Lâm Vân.
"Vân ca ca, em có một bí mật muốn nói với anh!" An Manh nắm lấy tay Lâm Vân, giọng điệu nũng nịu.
"A? Bí mật gì?" Lâm Vân nhìn nàng.
"Vân ca ca, hình như em... thích anh rồi!" An Manh đỏ mặt nói.
"Ặc..." Lâm Vân nuốt nước bọt, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ.
"Ngươi cái đồ nhóc con suy nghĩ lung tung gì vậy? Ta chỉ coi ngươi như em gái, mà ta cũng đã có bạn gái rồi." Lâm Vân vô ngữ nói.
Lâm Vân tuyệt đối không nghĩ tới, An Manh kéo mình vào, lại là để tỏ tình với mình!
"Anh có bạn gái rồi, vậy... vậy em làm người tình của anh!" An Manh bĩu môi, nói một câu kinh người.
Lâm Vân nghe vậy càng thêm tái mặt.
"An Manh, em đừng có ngốc như vậy, em có biết người tình có ý nghĩa gì không? Em còn nhỏ, sau này sẽ còn gặp được người tốt hơn anh, hiểu chưa." Lâm Vân chân thành nói.
Từ khi Lâm Vân phát đạt đến giờ, diễm phúc cứ ùn ùn kéo đến, nhanh chóng khiến Lâm Vân có chút không chịu nổi...
"Em không quan tâm, em chỉ muốn làm người tình của Vân ca ca!"
An Manh vừa dứt lời, liền nhào vào lòng Lâm Vân, hôn lên môi Lâm Vân...
"Ưm, ưm!"
Bị cưỡng hôn, đầu óc Lâm Vân oanh một tiếng, nổ tung ra.
Ngay sau đó, Lâm Vân vội vàng đẩy An Manh ra.
"An Manh, ngươi... Ngươi đừng kích động có được không!" Lâm Vân lúng túng nói.
An Manh giở trò như vậy, mặt Lâm Vân cũng đỏ lên, tim đập cũng nhanh hơn.
"Vân ca ca, em không có chút nào kích động, em muốn cả đời làm người phụ nữ của anh!"
An Manh vừa nói, vừa tiếp tục nhào về phía Lâm Vân, hôn Lâm Vân.
Lâm Vân là một người đàn ông, bị một cô gái trẻ đẹp như vậy... mà phải nhịn thì tuyệt đối là một sự dày vò.
Nhưng, Lâm Vân vẫn phải cố gắng kiềm chế, kìm lại cái ngọn lửa bị An Manh khơi dậy, nếu như không nhịn được thì thật sự là sai lầm lớn!
Hơn nữa, chị gái An Manh bây giờ đang ở ngoài phòng khách đó!
"An Manh, ngươi bình tĩnh một chút."
Lâm Vân lại lần nữa đẩy cô ra.
"Lâm ca ca, em không bắt anh phải chịu trách nhiệm mà, thế mà anh còn nhịn được, anh có phải đàn ông không vậy!" An Manh bĩu môi nói.
Lúc này, mặt An Manh cũng đã đỏ bừng, vốn dĩ đã như một con búp bê, nhìn càng thêm mê người.
"Ta đương nhiên là đàn ông, nhưng ta không thể làm loạn được." Lâm Vân vô ngữ nói.
An Manh tiếp tục nói: "Vân ca ca, đây chính là nụ hôn đầu của em đó, lần trước không phải anh không tin em còn trinh tiết sao, hôm nay em có thể chứng minh cho anh thấy!"
An Manh vừa dứt lời, lại lần nữa nhào về phía Lâm Vân, Lâm Vân chỉ có thể lùi về phía sau.
"Rầm!"
Một chậu hoa trong phòng An Manh bị đụng ngã xuống đất, chậu hoa bằng sứ bị vỡ nát.
Nhưng An Manh cũng không quan tâm, tiếp tục tiến lên.
Rất nhanh, Lâm Vân bị An Manh dồn vào góc tường, không còn đường lùi, cứ như vậy lại lần nữa bị An Manh cưỡng hôn.
"Cộc cộc cộc!"
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
"An Manh, Lâm Đổng Sự Trường, hai người có sao không?" Bên ngoài truyền đến giọng nói của An Tiểu Nhã.
Rõ ràng, tiếng chậu hoa vỡ vừa nãy đã kinh động đến An Tiểu Nhã.
An Manh nghe thấy giọng chị mình, hoảng sợ vội vàng dừng lại, mặt nàng cũng đã đỏ bừng.
"An Manh, ngươi xem, chị ngươi đã bị kinh động rồi kìa, nếu để chị ấy phát hiện, thì xấu hổ chết, ta ra mở cửa cho chị ngươi." Lâm Vân nói.
Nói xong, Lâm Vân ra mở cửa.
Sau khi mở cửa.
"Lâm Đổng, An Manh, hai người không sao chứ? Vừa nãy tôi nghe thấy tiếng chậu hoa vỡ." An Tiểu Nhã hỏi.
"Tiểu Nhã không có chuyện gì, muội muội của ngươi cùng ta chỉ hàn huyên vài câu, ta... Ta không cẩn thận đụng phải bình hoa." Lâm Vân cười gượng nói.
An Manh cũng đi tới.
"An Manh, em kéo Lâm Đổng vào phòng làm gì vậy?" An Tiểu Nhã hỏi.
Đối diện với câu hỏi của chị gái, mặt An Manh đã đỏ bừng.
"Chị, em... em chỉ muốn hỏi Vân ca ca vài vấn đề học tập." An Manh đỏ mặt lắp bắp nói.
"Manh Manh, nhìn em là biết đang nói dối rồi!" An Tiểu Nhã nhíu mày lại.
Ngay sau đó, An Tiểu Nhã nhìn về phía Lâm Vân.
"Lâm Đổng, em gái tôi nó có mạo phạm gì đến anh không? Có làm anh không vui không? Nó chỉ là một đứa trẻ, nếu có gì khiến anh không vui, mong anh đừng chấp nhặt với nó." An Tiểu Nhã lộ ra vẻ mặt áy náy.
"Chị à, em đã 18 tuổi rồi! Ai bảo em vẫn là con nít chứ!" An Manh bĩu môi phản bác.
Lâm Vân cũng chỉ có thể cười khan nói: "Tiểu Nhã, em gái của ngươi không có làm ta không vui, ngươi không cần lo lắng."
Khi Lâm Vân trả lời An Tiểu Nhã, luôn cảm thấy có chút gì đó chột dạ, giống như mình vừa phạm lỗi sợ bị phát hiện.
Dù sao An Tiểu Nhã là chị gái của An Manh, nếu để An Tiểu Nhã biết chuyện vừa xảy ra giữa mình và An Manh, Lâm Vân thật sự không còn mặt mũi nào gặp An Tiểu Nhã nữa.
"Nếu nó không trêu chọc Lâm Đổng làm ngài không vui thì tốt rồi." An Tiểu Nhã cũng lộ ra một nụ cười.
"Cái kia... Cũng không còn sớm, ta xin phép về trước!" Lâm Vân có chút chật vật nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận