Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 134: khoái ý ân cừu

Chương 134: Khoái ý báo thù
Khương Đại Bình lập tức biến sắc, hắn thường ngày hống hách quen rồi, nên vừa nãy không nhịn được.
“Cao Tuyền, tiến lên đấm hắn hai cái, ta chống lưng!” Lâm Vân nói với Cao Tuyền.
“Vân Ca, đây là việc ta tha thiết mong ước!” Cao Tuyền nhếch miệng cười một tiếng.
Trước kia, Cao Tuyền chắc chắn không dám, nhưng bây giờ có Lâm Vân làm chỗ dựa, Cao Tuyền tự nhiên không sợ.
Ngay sau đó, Cao Tuyền lao thẳng đến trước mặt Khương Đại Bình.
“Bốp! Bốp!”
Hai cái tát vang dội, trực tiếp giáng lên mặt Khương Đại Bình.
Ngay trước mặt bao nhiêu bạn học cũ mà bị đánh, Khương Đại Bình cảm thấy mất hết mặt mũi, sắc mặt hắn rất khó coi, nhưng nghĩ đến thân phận kinh người của Lâm Vân, cũng không dám hé răng nửa lời.
Đại ca hắn Tôn Lượng, càng là một tiếng rắm cũng không dám đánh.
“Ha ha, thoải mái!”
Cao Tuyền cao hứng cười ha hả, nỗi bực tức đè nén trong lòng nhiều năm của hắn, cuối cùng cũng trút được một chút.
“Tôn Lượng, biết hôm nay ta đến tham gia họp lớp, là vì cái gì không?” Lâm Vân nở nụ cười nhìn Tôn Lượng.
“Là… Vì cái gì?” Tôn Lượng có vẻ hơi e ngại.
Hai mắt Lâm Vân nheo lại: “Chính là, vì cùng lũ tạp nham như các ngươi tính sổ!”
Sắc mặt Tôn Lượng cùng hai tên chó săn phía sau hắn đột nhiên thay đổi lớn.
Lúc này, điện thoại Tôn Lượng đột nhiên vang lên.
Tôn Lượng nhìn, là người trong công ty gọi đến.
Điện thoại vừa kết nối, liền vang lên giọng nói hốt hoảng:
“Lượng Ca, việc lớn không hay rồi, công ty bị cảnh sát niêm phong! Còn nói muốn bắt anh!”
“Bịch!”
Nghe đến đó, điện thoại trong tay Tôn Lượng bịch một tiếng rơi xuống đất.
“Lâm Vân, là… Là mày làm?” Sắc mặt Tôn Lượng tái nhợt nhìn Lâm Vân.
“Không sai, là ta làm, mày vênh váo nhiều năm như vậy rồi, ngày vui cũng nên kết thúc, tiếp theo hơn mười năm, cứ vào trong tù mà sống qua ngày đi.” Lâm Vân thản nhiên nói.
Tôn Lượng làm ăn, vốn là ngành nghề xám, tuy kiếm tiền nhanh, nhưng cũng là lách luật.
Trên đường đến KTV, Lâm Vân đã gọi điện thoại sắp xếp việc này, về phần chứng cứ phạm tội của Tôn Lượng, chỉ cần muốn xử hắn, có thể tìm cho hắn một đống.
“Vân Ca, ta… Ta van cầu anh! Anh tha cho tôi đi! Tôi không muốn bị bắt! Tôi không muốn bị nhốt!”
Quá sợ hãi, Tôn Lượng trực tiếp quỳ xuống đất, ôm chân Lâm Vân cầu xin.
Tôn Lượng biết, đối mặt với bối cảnh thân phận khủng bố của Lâm Vân như vậy, hắn muốn thoát khỏi một kiếp, ngoài việc cầu xin tha thứ ra, không còn cách nào khác.
Mọi người nhìn Tôn Lượng đang quỳ dưới đất, đều không khỏi cảm thán, mới đầu, Tôn Lượng vẫn là người có cuộc sống tốt nhất trong mắt bọn họ, được mọi người nịnh bợ, xu nịnh.
Bản thân Tôn Lượng cũng đắc ý vô cùng.
Mà bây giờ, Tôn Lượng lại quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, chật vật không chịu nổi!
“Tha cho mày? Hồi cấp 3, mày nghĩ đến tha cho chúng ta chưa? Khi chúng ta cầu xin mày đừng ức h·i·ế·p chúng ta, mày đã làm thế nào, chẳng lẽ mày quên rồi sao?” Giọng Lâm Vân lạnh như băng.
Nói xong, Lâm Vân trực tiếp đá Tôn Lượng một cái bay ra ngoài.
Đối với loại cặn bã bại hoại như Tôn Lượng, Lâm Vân tuyệt đối không có khả năng tha thứ cho hắn!
Lúc này, cửa phòng khách bị mở ra, mấy người cảnh sát mặc đồng phục lao vào, trực tiếp mang Tôn Lượng cùng với Khương Đại Bình và Triệu Tử Minh đi.
Nhìn bọn chúng bị mang đi, Lâm Vân có một loại cảm giác sảng khoái khó tả, những nhục nhã mà mình đã chịu trước đây, giờ cuối cùng cũng được báo, những tủi nhục đã qua, cuối cùng đã bị san bằng.
Về phần cái gì hiên ngang lẫm liệt, cái gì đạo đức giả, dẹp mẹ nó đi!
Lâm Vân tự nhận mình không phải người xấu, nhưng cũng tuyệt đối không phải hạng người tốt giả tạo!
Những ai đã từng có ơn với mình, Lâm Vân chắc chắn sẽ không quên!
Nhưng ai đã từng có thù với mình, Lâm Vân cũng tuyệt đối không buông tha!
Bây giờ đã phát đạt, Lâm Vân chính là muốn báo đáp ân oán một cách hả hê!
“Tốt! Quá tốt rồi!”
Cao Tuyền thấy Tôn Lượng ba người bị bắt, cũng kích động khen hay.
Chuyện vui nhất trên đời, không gì bằng được tận mắt nhìn thấy kẻ mình ghét nhất gặp kết cục bi thảm!
“Đúng vậy! Quá tốt rồi!”
Rất nhiều bạn học trong lớp cũng phụ họa theo, bọn họ có người thì chỉ hùa theo, cũng có người thực lòng vui mừng.
Dù sao trong số bạn học ở đây, có không ít người thời cấp 3 đều ít nhiều bị Tôn Lượng ức h·i·ế·p, trước đây bọn họ xu nịnh Tôn Lượng, là vì tiền đồ, kỳ thực trong lòng họ cũng mong Tôn Lượng gặp xui xẻo.
Nên bọn họ cho rằng đây là sự chân thành phát ra từ tận đáy lòng.
Lâm Vân liếc nhìn những bạn học này, không khỏi lắc đầu.
Bọn họ thấy Tôn Lượng phát đạt, liền quay sang xu nịnh Tôn Lượng dù từng bị hắn ức h·i·ế·p, bây giờ thấy Tôn Lượng xong đời, lại hô hay, đây đúng là lũ cỏ đầu tường.
Ngay sau đó, Lâm Vân quay đầu nhìn Cao Tuyền.
“Cao Tuyền, nếu cậu bằng lòng, sau này có thể đến Hoa Đỉnh làm việc, tớ sẽ cho cậu vị trí không tồi. Về phần tiền lương, một năm sẽ không thấp hơn 400.000.” Lâm Vân nói.
Đối với bạn học ngồi cùng bàn hồi cấp 3 kiêm bạn bè, Lâm Vân tự nhiên vui lòng giúp đỡ.
“Oa! Một năm lương 400.000!”
Các bạn học ở đây nghe Lâm Vân nói xong, đều lộ vẻ hâm mộ không ngớt, có thể vào làm ở tập đoàn lớn như Hoa Đỉnh, đối với bọn họ tuyệt đối là điều tha thiết mơ ước, hơn nữa lương một năm còn không thấp hơn 400.000 nữa chứ!
Cao Tuyền gãi đầu, cười nói:
“Vân Ca, cảm ơn cậu, nhưng tớ cảm thấy, bây giờ tớ cùng ba tớ cùng nhau mở quán ăn khuya cũng không tệ, tuy vất vả, nhưng một năm cũng để ra được vài vạn tệ, thế là đủ rồi.”
Lâm Vân đưa ra điều kiện tuy phong phú không gì sánh được, nhưng tính cách Cao Tuyền là như vậy, muốn tự mình làm, không muốn dựa vào người khác, như thế hắn mới thoải mái.
“Tiểu tử cậu đúng là vẫn tính cách trước kia, thôi được! Vậy tớ không ép cậu nữa.” Lâm Vân vỗ vai Cao Tuyền.
“Thế này đi, sau này cậu gặp bất cứ rắc rối gì, cứ tùy thời tìm tớ, tớ tuyệt không chối từ, nhất định sẽ dốc toàn lực giúp cậu!” Lâm Vân chân thành nói.
“Hắc hắc, cái này không thành vấn đề.” Cao Tuyền cười gật đầu.
Việc này tự nhiên khiến đám người rất hâm mộ, có chỗ dựa là chủ tịch Hoa Đỉnh, về sau gặp phải phiền toái gì đều không cần sợ!
“Mọi người cứ ca hát thì ca hát, uống rượu thì uống rượu, đừng ngẩn người ra đó nữa, Cao Tuyền cậu đi bật nhạc lên đi.” Lâm Vân nói.
“Không thành vấn đề!” Cao Tuyền gật đầu.
Sau khi nhạc vang lên, mọi người liền bắt đầu ca hát uống rượu.
Lâm Vân thì đi đến bên lớp trưởng, một cô gái vốn đang ngồi cạnh lớp trưởng Lý Nhu, vội vàng nhường chỗ cho Lâm Vân.
“Lớp trưởng, tớ ngồi cạnh cậu, cậu không để ý chứ?” Lâm Vân cười nói.
“Khi… Đương nhiên không để ý.” Lý Nhu vội vàng nói.
Lâm Vân nghe vậy, lúc này mới ngồi xuống, ngồi cạnh Lý Nhu.
Lúc này Lý Nhu người cứng đờ, cả người lộ ra rất căng thẳng.
“Lý Nhu, cậu căng thẳng vậy làm gì? Thả lỏng chút đi.” Lâm Vân cười nhìn Lý Nhu.
“Dù sao… Dù sao cậu là chủ tịch Hoa Đỉnh, còn là cháu ngoại Liễu Chí Trung, ngay cả những phú hào kia gặp cậu còn cung kính như vậy, tớ… Tớ tự nhiên có chút áp lực tâm lý.” Lý Nhu tỏ vẻ có chút cứng ngắc nở nụ cười.
“Không sao, tớ không có kiêu ngạo đâu, hơn nữa cậu là lớp trưởng, cũng không phải người xu nịnh, sao phải để ý đến thân phận của tớ làm gì?” Lâm Vân vừa cười vừa nói.
Lý Nhu gật đầu, sau đó thở ra một hơi thật dài, mới miễn cưỡng bình tĩnh lại.
“Lâm Vân, trước đây thật xin lỗi, tớ cũng hiểu lầm cậu, hiểu lầm cậu đang khoác lác, thậm chí tớ còn tin chiếc xe thể thao của cậu là thuê, thậm chí cảm thấy cậu thay đổi, cậu đừng giận tớ nhé.” Lý Nhu nói xin lỗi với Lâm Vân.
“Không sao đâu, cậu không tin rất bình thường, ai không tin cũng rất bình thường, đây là quyền của mọi người mà, cậu lại không dùng chuyện này để giễu cợt tớ, tớ tự nhiên không có lý gì mà giận cậu.” Lâm Vân cười nói.
Dừng một chút, Lâm Vân tiếp tục nói: “Lý Nhu, hồi cấp 3 cậu giúp tớ không ít, có một lần tớ không đóng nổi tiền học thêm, là cậu vụng trộm giúp tớ đóng, tớ ghi nhớ trong lòng, chưa bao giờ quên.”
“Tiền học thêm? Chắc chắn cậu tính nhầm rồi, tớ không có giúp cậu đóng tiền học thêm đâu.” Lý Nhu vội vàng lắc đầu.
“Lý Nhu, cậu đừng che giấu, lúc đó tớ đã đi hỏi thầy giáo rồi, thầy giáo nói là cậu đóng hộ tớ.” Lâm Vân cười nói.
Lý Nhu khẽ giật mình: “Thầy giáo lại đi nói cho cậu biết sao? Tớ còn dặn thầy ấy giữ bí mật mà!”
Lâm Vân mỉm cười, cô biết Lý Nhu lúc đó không muốn mình biết, chính là không muốn tổn thương đến lòng tự trọng và thể diện của một người đàn ông!
Không những giúp mình, còn có thể nghĩ cho mình.
Chuyện này, Lâm Vân khắc cốt ghi tâm!
“Lý Nhu, dù sao đi nữa, tớ vẫn phải cảm ơn cậu, lúc đó cậu đã đóng tiền cho tớ, tớ cũng nên trả lại cậu.” Lâm Vân vừa cười vừa nói.
Ngay sau đó, Lâm Vân trực tiếp lấy ra một tờ chi phiếu đã chuẩn bị sẵn.
Khoái ý báo thù, trừ thù ra, còn có ân!
Ai từng có thù với mình, Lâm Vân tuyệt đối sẽ không quên!
Ai từng có ân với mình, Lâm Vân cũng tuyệt đối sẽ không quên!
Bạn cần đăng nhập để bình luận