Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 164: Tô Yên cầu tình

"A a a!" Đám bảo vệ và nhân viên ở cửa công ty đều hoảng sợ bỏ chạy vào bên trong tòa nhà cao tầng. Bên cạnh Lâm Vân lúc này chỉ còn lại Lưu Ba và Cô Lang. Trên trán Lưu Ba cũng lấm tấm mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt, rõ ràng trong lòng hắn cũng rất sợ hãi. "Lâm Vân, ta biết bảo tiêu của ngươi lợi hại, nhưng mà, chỉ cần ta xả một băng đạn là hắn t·a·n x·á·c ngay! Ha ha!" Diệp Như Long cười nham hiểm nói. Vừa nói, Diệp Như Long vừa chĩa họng súng vào Cô Lang. Cô Lang đưa tay định rút phi tiêu. "Cộc cộc!" Diệp Như Long trực tiếp bắn hai phát xuống chân Cô Lang. "Đừng động! Nếu không lập tức cho ngươi biến thành cái sàng!" Diệp Như Long hét lớn. Cô Lang chỉ có thể thu tay về. Nếu chỉ có một mình Diệp Như Long chĩa súng thì Cô Lang còn có thể nghĩ cách liều m·ạ·n·g. Nhưng bây giờ có hơn chục người được huấn luyện bài bản, chĩa súng vào bọn họ từ mọi hướng thì Cô Lang không thể nào trong nháy mắt tiêu diệt được hết đám người này! "Ngươi vừa mới nói cái gì chứng cứ, ta cho ngươi biết, Diệp Như Long ta làm việc xưa nay không cần chứng cứ!" Diệp Như Long ngạo nghễ nói. Dừng một chút, Diệp Như Long cười tiếp tục nói: "Hành vi hôm nay của ta đúng là lỗi lớn, nhưng Diệp gia có thể đứng ra gánh cho ta, cùng lắm thì ta chỉ bị xử phạt, còn ngươi thì phải trả một cái giá bằng cả m·ạ·n·g s·ố·n·g! Hiểu chưa?" "Diệp Như Long, nói đi, rốt cuộc ngươi muốn gì!" Lâm Vân lạnh giọng hỏi. "Lâm Vân, ta cho ngươi một cơ hội s·ố·n·g sót, q·u·ỳ xuống trước mặt ta, học chó liếm sạch bụi bẩn trên giày da của ta, sau đó cút khỏi Thanh Dương Thị!" Diệp Như Long lộ ra nụ cười dữ tợn. "Ngươi..." Lâm Vân nghe xong, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi hoàn toàn. Cho dù phải c·h·ết thì Lâm Vân cũng không thể nào làm như vậy, đây là tôn nghiêm của một người đàn ông! "Lâm Vân, nếu như ngươi không làm vậy thì không chỉ ngươi phải c·h·ết mà cả hai người bên cạnh ngươi cũng phải c·h·ết, ta đảm bảo làm được!" Diệp Như Long hét lớn. Sắc mặt Lâm Vân càng trở nên khó coi hơn, mình coi như phải c·h·ết cũng sẽ không làm như vậy, nhưng Lâm Vân không muốn liên lụy đến Cô Lang và Lưu Ba. "Ta cho ngươi mười giây để suy nghĩ, hết giờ thì ta đảm bảo sẽ ra lệnh n·ổ súng!" Diệp Như Long cười nham hiểm nói. Đối với Lâm Vân mà nói, hắn có thể giải quyết vấn đề mà không cần nổ súng thì tốt nhất, như vậy hắn cũng không phải gánh chịu hậu quả quá lớn, nếu nổ súng thì hắn cần gánh chịu hậu quả lớn hơn nhiều! Sau đó, Diệp Như Long bắt đầu đếm ngược. "10" "9". Nghe thấy tiếng đếm ngược đòi m·ạ·n·g của Diệp Như Long, sắc mặt Lâm Vân càng trở nên khó coi. "Vân Ca, cái m·ạ·n·g này của ta, lẽ ra đã không còn từ thời còn ở châu Âu rồi, là Liễu lão đã cho ta s·ố·n·g thêm được nhiều năm như vậy, lại còn được gặp Vân Ca, ta, Cô Lang, cũng không uổng công một đời!" Cô Lang nói. Lưu Ba tuy sợ hãi, nhưng vẫn cắn răng nói: "Lâm tổng, tôi từ trước đến nay vẫn luôn bị chèn ép trong công ty, là anh sau khi nhậm chức đã đề bạt tôi, lại luôn rất tin tưởng tôi, anh có ơn lớn với tôi, được cùng Lâm tổng c·h·ết, tôi thấy cũng đáng!" Lâm Vân nghe hai người họ nói vậy, trong lòng lại càng khó chịu. Lâm Vân không muốn liên lụy hai người bọn họ! "3!" "2!" "1!" Diệp Như Long vẫn đang đếm ngược như đòi m·ạ·n·g, hơn nữa đã đếm tới giây cuối cùng! "Lâm Vân, xem ra ngươi cũng có cốt khí đấy, thà c·h·ết chứ không chịu khuất phục sao? Nếu đã như vậy thì cứ đi c·h·ết đi! Anh em, lên đ·ạ·n!" Diệp Như Long ra lệnh, hơn chục gã đàn ông mặc đồ rằn ri xung quanh đều lên đạn. "Khoan đã!" Lâm Vân lên tiếng gọi Diệp Như Long lại. "Diệp Như Long, ân oán giữa chúng ta không cần liên lụy đến người khác, g·iết ta có thể, buông tha cho những người khác, được không?" Lâm Vân cắn răng nói. "Ngươi đang cầu xin ta sao? Nếu ngươi đang cầu xin ta thì cứ q·u·ỳ xuống mà cầu! Có lẽ ta sẽ xem xét!" Diệp Như Long cười nham hiểm. Diệp Như Long rõ ràng là muốn n·h·ụ·c nhã Lâm Vân....... Phía bên kia, tại nhà Tô Yên. "Con gái à, cha vừa nhận được một tin tức quan trọng, con có muốn nghe không?" Tô Tổng nói. "Không hứng thú." Tô Yên ngồi xuống ghế sô pha, lấy điện thoại ra chơi. Tô Tổng cười tiếp tục nói: "Là chuyện liên quan đến Lâm Vân và Diệp Như Long." "Bọn họ?" Tô Yên ngạc nhiên một chút. Ngay sau đó, Tô Yên vội vàng hỏi: "Bọn họ làm sao?" "Cha nghe nói Diệp Như Long đã điều một chiếc xe tăng, mang theo hơn chục người vũ trang đầy đủ, đi về phía Hoa Đỉnh Đại Hạ, nói muốn đến g·iết Lâm Vân! Có lẽ lần này Lâm Vân lành ít dữ nhiều." Tô Tổng nói. "Cái gì?!" Tô Yên kinh hãi lập tức đứng bật dậy, làm rơi cả điện thoại xuống đất. "Cha... cha không có nói đùa đấy chứ? Diệp Như Long hắn lá gan lớn vậy sao?" Tô Yên vội vàng hỏi. "Con thấy cha giống như đang đùa giỡn chắc?" Tô Tổng nói. Dừng một chút, Tô Tổng tiếp tục nói: "Mà nói đi cũng phải nói lại, bọn họ cũng chỉ vì tranh giành con, ta cũng không ngờ, mười năm trôi qua mà Diệp Như Long vậy mà lại quay về Thanh Dương Thị tìm con, nếu như biết sớm thì ta đã không tác hợp con với Lâm Vân." Diệp Như Long đã từng tới Thanh Dương Thị, khi đó Tô Tổng còn nghĩ sau khi lớn lên sẽ tác hợp Diệp Như Long và con gái ông, nhưng Diệp Như Long đã rời Thanh Dương Thị tận mười năm, Tô Tổng đã sớm nghĩ Diệp Như Long quên hẳn con gái mình rồi. Cho nên Diệp Như Long mới không nghĩ tới chuyện này nữa, sau đó gặp được Lâm Vân thì mới tác hợp con gái ông cho Lâm Vân. Ngay sau đó, Tô Tổng lại ngẩng đầu nhìn Tô Yên, hỏi: "Con gái à, con không phải là không t·h·í·c·h Lâm Vân sao? Con không phải nói chán gh·é·t nó sao? Vậy giờ Diệp Như Long muốn đi g·iết nó, sao con lại khẩn trương như vậy?" "Cha, con lười nói với cha!" Tô Yên nói một câu rồi nhanh chóng chạy lên lầu, vào phòng của mình. Sau khi đóng cửa phòng lại, Tô Yên nhanh chóng lấy điện thoại ra, run run hai tay gọi cho Diệp Như Long, nàng muốn ngăn cản Diệp Như Long. Tô Yên cũng không biết vì sao nàng lại để ý đến sự an nguy của Lâm Vân như vậy, nhưng tận sâu trong đáy lòng nàng, lại không muốn để Lâm Vân c·h·ết. Chẳng biết vì sao, Tô Yên nghĩ đến việc Lâm Vân có thể sẽ bị Diệp Như Long g·iết, trong lòng nàng chỉ toàn là lo lắng muốn c·h·ết đi được!...... Dưới lầu Hoa Đỉnh Đại Hạ. "Nếu như ta q·u·ỳ xuống cầu ngươi, ngươi có thể buông tha cho hai người bọn họ, đúng không?" Lâm Vân hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Diệp Như Long. "Ngươi không có tư cách nói điều kiện với ta, ngươi cứ q·u·ỳ xuống đã rồi nói tiếp, nếu thái độ của ngươi tốt thì ta sẽ bỏ qua cho hai người bọn họ!" Diệp Như Long ngạo nghễ nói. Lâm Vân thà c·h·ết chứ nhất định không muốn mất đi tôn nghiêm trước mặt Diệp Như Long này. Nhưng, Lâm Vân nguyện ý dùng tôn nghiêm của mình, để đổi lấy tính m·ạ·n·g cho Lưu Ba và Cô Lang! "Vân Ca! Tuyệt đối không thể làm vậy!" Cô Lang kéo Lâm Vân lại. Đúng lúc này, điện thoại di động của Diệp Như Long vang lên, hắn xem qua, là Tô Yên gọi. "Alo, Tô Yên muội muội." Diệp Như Long nhận điện thoại. "Diệp ca, em nghe nói anh định dẫn theo v·ũ k·hí đến g·iết Lâm Vân?" Trong điện thoại vang lên giọng của Tô Yên. "Không sai, hắn bây giờ đang ở trước mặt ta, hơn nữa hắn hiện tại đang muốn q·u·ỳ xuống với ta đấy, Tô Yên muội muội em có muốn xem không? Để lát ta quay video cho em." Diệp Như Long vừa cười vừa nói. "Diệp Như Long, anh đừng có làm loạn nữa được không? Đây là chuyện liên quan đến m·ạ·n·g người đấy, coi như em van anh, đừng g·iết người." Giọng Tô Yên lộ rõ vẻ lo lắng. Diệp Như Long nghe vậy, sắc mặt lập tức trầm xuống. "Tô Yên muội muội, em vậy mà vì thằng nhãi này mà nói ra cái chữ 'cầu' đấy ư? Thằng nhãi này chỉ là một tên ph·ế v·ậ·t, trừ dựa vào thân phận ông ngoại nó thì nó còn có bản lĩnh gì nữa? Nó có tư cách gì và có năng lực gì mà để em cầu xin cho nó!" Diệp Như Long lạnh giọng nói. "Diệp Như Long, em... em chỉ là không muốn vì em mà gây ra họa m·ạ·n·g người! Nếu như anh dám g·iết hắn thì cả đời này em sẽ h·ậ·n anh!" Tô Yên trong điện thoại nói với giọng kiên quyết. Sau khi cúp máy. Sắc mặt của Diệp Như Long vô cùng khó coi. Lâm Vân cũng có chút kinh ngạc. Tuy Lâm Vân không biết Tô Yên đã nói gì trong điện thoại, nhưng nghe khẩu khí của Diệp Như Long thì dường như Tô Yên đã biết chuyện ở đây, Tô Yên hình như đang cầu xin cho mình? Trong mắt Lâm Vân, chẳng phải Tô Yên rất chán gh·é·t mình sao? Chẳng phải nàng hận không thể để mình c·h·ết đi hay sao? Lâm Vân tuyệt đối không ngờ Tô Yên lại cầu xin cho mình! Lúc này, tức giận, Diệp Như Long dùng súng chỉ vào Lâm Vân, hét lớn: "Mẹ nó mày còn thất thần làm gì? Còn không mau q·u·ỳ xuống cho ông! Có phải muốn ông g·iết cả hai người bên cạnh mày không?" "Vân Ca, không được q·u·ỳ!" Cô Lang nắm lấy tay Lâm Vân. "Đúng đó Vân Ca, không thể q·u·ỳ được!" Lưu Ba cũng nói. "Đát, đát!" Đúng lúc này, hai tiếng súng vang lên, đùi của Cô Lang và Lưu Ba đều bị trúng một viên đạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận