Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 88 tới cửa

Chương 88 tới cửa “Ngươi muốn tin hay không thì tùy.” Lâm Vân bất đắc dĩ buông tay.
“Được rồi, hay là ngồi xe Ferrari của ta đi, xe liền đỗ ở bên kia.” Tô Yên vừa nói, vừa hướng bên kia đi đến.
Lâm Vân và Tô Yên hiện tại cũng là nhân vật nổi bật ở trường, hai người họ tụ tập cùng một chỗ, đương nhiên thu hút sự chú ý đặc biệt.
Ở cửa trường học rất nhiều bạn học nhìn thấy bọn họ, cũng không nhịn được lấy điện thoại di động ra lén chụp ảnh.
Hai người lên chiếc Ferrari màu đỏ sau, liền nhanh chóng rời đi...
Trong diễn đàn của trường.
« Mau tới xem! Ngày hôm qua vị thổ hào lái Lamborghini, hôm nay vậy mà ở cửa trường học, lên xe ferrari của hoa khôi Tô Yên! Cửa trường học rất nhiều bạn học đều tận mắt thấy ».
« Ta là bạn cùng lớp với chủ xe Lamborghini, tin tức cực hot, hoa khôi Tô Yên, chủ động đến phòng học của bọn ta để tìm hắn! Có hình có ảnh thật! ».
Hai bài viết này sau khi xuất hiện, trực tiếp trở thành chủ đề nóng, số lượng bình luận và lượt xem tăng vọt.
Theo hai bài viết này xuất hiện, toàn bộ diễn đàn lại lần nữa xôn xao.
“Trời ạ, đại hoa khôi Tô Yên, vậy mà chủ động đến phòng học tìm hắn, đây là cô nàng Tô Yên lạnh lùng sao?” “Tin tức này cũng quá hot đi? Hóng chuyện! Hóng chuyện!” “Anh chàng này quá trâu bò, hôm qua mới cua được một mỹ nữ, hôm nay lại có thể hấp dẫn hoa khôi Tô Yên chủ động đi tìm, hắn còn đi xe của Tô Yên! Đây là muốn hẹn hò sao?” Bên ngoài biệt thự nhà Tô Yên.
“Tô Yên, biệt thự nhà ngươi xa hoa thật đấy.” Lâm Vân đánh giá xung quanh một lượt.
“Nói thừa, chắc chắn tốt hơn khu nhà lều ổ chuột của các ngươi nhiều.” Tô Yên liếc xéo Lâm Vân một cái.
Dừng một chút, Tô Yên dặn dò: “Lâm Vân, ngươi nhất định phải nhớ rõ, ba ta có lúc tính tình khá nóng nảy, sau khi ngươi vào, phải khách khí với ông ấy một chút, dù sao ngươi cũng đóng vai con rể ông ấy, phải có dáng vẻ của con rể, tuyệt đối đừng chọc ba ta tức giận.” “Yên tâm đi, chắc chắn ông ấy sẽ không tức giận.” Lâm Vân cười nói.
Lâm Vân và ba của Tô Yên, đã từng gặp nhau ở buổi đấu giá lần trước, ba Tô Yên cũng biết mình là chủ tịch Hoa Đỉnh, là cháu ngoại của Liễu Chí Trung.
Cho nên, Lâm Vân cũng không cho rằng ba của Tô Yên dám giận mình.
Thậm chí, Lâm Vân còn rõ ràng, ba của Tô Yên không phải để Tô Yên mời mình đến, tám phần là muốn thông qua cách này, tác hợp cho mình và Tô Yên.
Lâm Vân cười tiếp tục nói: “Ngoài ra, chúng ta không phải đang giả làm người yêu sao? Vậy chắc chắn phải giống một chút chứ. Cho nên, ngoan ngoãn nắm tay ta.” “Hừ, lại muốn chiếm tiện nghi của ta!” Tô Yên trừng Lâm Vân một cái, sau đó mới nắm tay Lâm Vân, rồi mở cửa.
“Ba, con về rồi.” Tô Yên nắm tay Lâm Vân, đi vào biệt thự.
“Về rồi à, Lâm tiên sinh xin mời vào trong, tiệc đã chuẩn bị xong.” Tô Tổng vội vàng chạy ra cửa nghênh đón, đối với Lâm Vân thái độ vô cùng nhiệt tình, trên mặt cũng tràn đầy nụ cười.
Điều này khiến Tô Yên trong lòng nghi hoặc không thôi, ba cô đối với Lâm Vân cũng quá nhiệt tình đi? Nhiệt tình đến mức cô thấy bất thường, mà ba cô còn gọi Lâm Vân là Lâm tiên sinh?
Cô vừa mới còn lo lắng, ba cô sẽ không có sắc mặt tốt với Lâm Vân, dù sao Lâm Vân nhà nghèo, mà ba cô lại rất để ý chuyện này.
Dưới sự dẫn đầu của Tô Tổng, Lâm Vân và Tô Yên cùng nhau đi vào phòng ăn.
Sau khi vào chỗ, Tô Tổng liền phân phó người giúp việc mang thức ăn lên.
Còn Tô Tổng, thì chủ động lấy ra một chai Lafite năm 82.
“Ba, ba đem Lafite năm 82 ra đó hả?” Tô Yên thấy ba mình lấy ra rượu ngon như vậy, cô lộ vẻ kinh ngạc.
Cô biết ba cô trừ khi chiêu đãi khách quý, nếu không sẽ không lấy ra rượu ngon như vậy.
“Con gái, chiêu đãi con rể tương lai thôi, đương nhiên phải dùng rượu ngon.” Tô Tổng vừa cười vừa nói.
Ngay sau đó, Tô Tổng chủ động rót rượu cho Lâm Vân, Tô Yên.
Sau khi rót rượu xong, Tô Tổng vừa cười vừa nói: “Lâm tiên sinh, con gái của tôi dù sao cũng là hoa khôi, nhan sắc không thể chê, gia cảnh nhà tôi cũng miễn cưỡng ổn, tôi thấy con gái của tôi Tô Yên, hay là miễn cưỡng xứng với anh, anh thấy sao?” Tô Yên nghe được lời ba mình nói, cô hoàn toàn ngơ ngác.
Ba mình vậy mà nói với Lâm Vân, gia cảnh nhà bọn họ miễn cưỡng chấp nhận được, ba cô vậy mà nói với Lâm Vân, cô “miễn cưỡng” có thể xứng với Lâm Vân?
Nghe ý này, sao giống như Lâm Vân rất trâu bò, bọn họ đang cố bám lấy Lâm Vân vậy?
Quá kỳ lạ!
Tô Yên chỉ cảm thấy, thái độ của bọn họ gần đây, quả thực là quá kỳ quái!
“Tô Tổng, tôi chỉ là một tên nhóc nghèo, lẽ ra là tôi không xứng với Tô Yên.” Lâm Vân vừa cười vừa nói.
“Lâm tiên sinh khiêm tốn rồi, nào, tôi mời hai người một chén, chúc hai người sớm ngày gạo nấu thành cơm.” Tô Tổng cười nâng chén rượu lên.
Lâm Vân có thân phận địa vị gì, Tô Tổng có thể rất rõ ràng.
“Ba! Ba nói gì đó!” Tô Yên trừng Tô Tổng một cái.
Lâm Vân cũng một mặt im lặng, chúc mình với Tô Yên sớm ngày gạo nấu thành cơm? Cái kiểu nói gì vậy chứ.
“Được được được, dù sao cũng là chúc phúc hai người, nào! Nhất định phải cạn ly!” Tô Tổng vừa cười vừa nói.
Lâm Vân và Tô Yên đều nâng chén rượu lên.
Nếu Tô Tổng đã nói muốn cạn chén, Lâm Vân cũng không tiện làm mất mặt ông ấy, trực tiếp ngửa đầu uống hết.
Tô Yên cũng nâng chén rượu lên uống từng ngụm lớn.
Đang chuẩn bị uống, Tô Tổng thấy vậy, khóe miệng hơi nhếch lên, sau đó nhanh chóng đổ sạch rượu trong ly của mình ra phía sau lưng, để lát nữa giả bộ như mình đã uống xong.
Rất nhanh, Tô Yên và Lâm Vân đều đã uống cạn.
Tô Tổng lại lập tức đứng dậy, lại rót đầy ly cho Tô Yên và Lâm Vân, sau đó lại mời Lâm Vân và Tô Yên một chén.
Lần này, Tô Tổng vẫn bắt chước theo cách cũ, tranh thủ lúc Lâm Vân và Tô Yên uống, ông ấy liền đổ sạch rượu vang đỏ trong ly của mình.
Sau khi uống hai chén.
“Ba, con... Con con cảm thấy hơi choáng váng.” Tô Yên cúi đầu lắc đầu.
“Yên Yên, xem ra tửu lượng của con giảm sút rồi, mới có hai chén rượu, con đã say rồi.” Tô Tổng nói.
Ngay sau đó, Tô Tổng nhìn về phía Lâm Vân, cười nói: “Lâm tiên sinh, anh là bạn trai của con gái tôi, nếu con gái tôi say rồi, hay là anh dìu nó vào phòng, để nó nghỉ ngơi đi.” “Phòng của Tô Yên ở đâu?” Lâm Vân hỏi.
“Trên lầu hai, phòng trong cùng ở giữa ấy.” Tô Tổng nói.
“Được thôi.” Lâm Vân gật đầu, sau đó liền đứng dậy đỡ Tô Yên.
“Không ngờ tửu lượng của cô kém vậy, còn không bằng cả tôi.” Lâm Vân vừa nói, vừa dìu Tô Yên đứng dậy.
Lúc này Tô Yên, dường như đã say rất nặng, Lâm Vân vừa đỡ cô, cô liền trực tiếp mềm nhũn cả người dựa vào Lâm Vân.
Mùi thơm nhàn nhạt trên người Tô Yên, lập tức xộc vào não Lâm Vân.
Tô Yên dùng loại nước hoa rất đắt tiền, hương vị đương nhiên rất dễ chịu.
Tô Yên ngồi gục lên người mình như vậy, sự mềm mại trên người Tô Yên, Lâm Vân đều có thể cảm nhận rõ ràng!
Lâm Vân gạt bỏ những suy nghĩ lung tung, đỡ Tô Yên hướng lên lầu đi.
Nhìn Tô Yên và Lâm Vân lên lầu, trên mặt Tô Tổng lộ ra nụ cười vui mừng.
“Chờ hai con gạo nấu thành cơm, cho dù trước kia hai đứa chỉ giả làm người yêu, cũng chẳng mấy chốc sẽ thành thật, con gái à, con đừng trách ba, ba cũng là vì tốt cho con thôi.” Tô Tổng cười lẩm bẩm.
Trong chai rượu vừa nãy, Tô Tổng đã lén cho vào thuốc kích tình, cho nên vừa nãy ông ấy mới có thể đổ hết rượu trong ly của mình đi… Trong phòng ngủ của Tô Yên.
Lâm Vân đỡ cô vào phòng, đặt cô lên giường.
“Tôi làm sao cũng thấy choáng váng vậy.” Sau khi đặt Tô Yên xuống, Lâm Vân cũng lắc đầu mạnh.
Vừa nãy lên lầu, Lâm Vân cũng cảm thấy đầu óc choáng váng, toàn thân không có sức lực, chỉ là Lâm Vân cố chống đỡ, đỡ Tô Yên vào đây.
“Bây giờ thời tiết vẫn tốt mà, vậy mà chuyện gì xảy ra với mình vậy?” Lâm Vân xoa xoa mồ hôi trán, anh phát hiện cơ thể mình càng ngày càng không ổn.
Lúc này, Lâm Vân cúi đầu nhìn thoáng qua.
Vừa nhìn xong, Lâm Vân giật mình!
Bởi vì sắc mặt của Tô Yên không ổn, trên trán cũng đầy mồ hôi, khiến người ta liên tưởng đến những điều kỳ lạ, Lâm Vân giờ phút này rốt cuộc cũng hiểu ý nghĩa của câu "tú sắc khả xan".
“Không thể nào? Ực! Ực!” Lâm Vân thấy cảnh này, không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.
“Tôi dựa vào! Chẳng lẽ nói, trong rượu bị hạ thuốc!?” Lâm Vân vỗ vỗ đầu, lập tức hiểu ra.
Chỉ bằng phản ứng của Tô Yên, và phản ứng của mình, Lâm Vân cơ hồ có thể khẳng định, vừa nãy trong rượu, chắc chắn bị Tô Tổng hạ thuốc.
“Tôi dựa vào, thật là ác độc, đó là con gái của ông ta đấy.” Lâm Vân không nhịn được nói ra.
Hoa khôi danh giá đang ở trước mặt mình, chỉ cần mình muốn, chỉ sợ cũng có thể tùy ý bố trí Lâm Vân.
“Không được, nhất định phải đi!” Lâm Vân cắn nhẹ môi, đầu óc mình đã bị dược lực xâm chiếm, nếu thật sự không đi, Lâm Vân biết hậu quả khó mà lường được!
Bạn cần đăng nhập để bình luận