Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 308: Triệu Gia sinh biến

"Chương 308: Triệu Gia sinh biến"
"Muốn trách thì trách chính ngươi, trước đây trăm phương ngàn kế đối đầu với ta, đây là lựa chọn sai lầm nhất trong cuộc đời ngươi." Lâm Vân lạnh giọng nói.
Những việc Liễu Hằng đã làm, chắc chắn Lâm Vân không có khả năng bỏ qua cho hắn.
Cứ như vậy, Liễu Hằng gào thét bị bảo vệ áp giải ra khỏi phòng làm việc.
Lâm Vân lại gọi thư ký An Tiểu Nhã tới, bảo cô ta thông báo cho toàn công ty, thông báo tất cả nhân viên việc Liễu Hằng bị khai trừ.
Đồng thời, những quản lý cấp cao trước đây cùng phe cánh với Liễu Hằng, Lâm Vân cũng ra thông báo, giáng chức những người có liên quan, một số trực tiếp khai trừ.
Sau một đợt thanh trừng này, Lâm Vân cơ bản loại bỏ toàn bộ phe đối lập trong công ty.
Sau một đợt thanh tẩy này, cũng có một lượng lớn vị trí trống, có thể để cho những người có năng lực hơn lên nắm giữ.
Lâm Vân chuẩn bị sau khi đánh bại Diệp Thị Tập Đoàn, chính mình tiếp nhận vị trí chủ tịch Hoa Đỉnh Tập Đoàn, sẽ tiến hành một đợt cải cách nhân sự bên trong Hoa Đỉnh.
Mặt khác, Lâm Vân cũng chuẩn bị điều Lưu Ba và Giang Tĩnh Văn tới trụ sở chính.
Lưu Ba năng lực mạnh, mà Lâm Vân lại rất tín nhiệm anh ta, anh ta đã giúp Lâm Vân làm rất nhiều việc ở Thanh Dương Thị, Lâm Vân lúc trước cũng đã hứa hẹn với anh ta.
Về phần Giang Tĩnh Văn, cô vốn có năng lực thương mại xuất sắc, hơn nữa cô ấy còn là người phụ nữ của Lâm Vân, Lâm Vân đương nhiên rất tin tưởng cô, để cô ấy đến trụ sở chính cũng là điều dễ hiểu.
Hơn nữa, để cô ấy đến trụ sở chính, cũng có thể để cô ấy cùng Lâm Vân ở cùng một chỗ...
Đối với Lâm Vân mà nói, mọi thứ đều đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp, sự nghiệp lớn của Lâm Vân cũng đang được tiến hành từng bước.
Lúc này, điện thoại di động của Lâm Vân reo lên, Lâm Vân xem xét thì thấy là ông ngoại gọi tới.
"Lâm Vân, ta đến công ty ngay, ngươi đang ở công ty sao? Ta có việc gấp muốn nói trực tiếp với ngươi." Giọng của Liễu Chí Trung có vẻ hơi vội vàng.
"Ông ngoại, con đang ở công ty." Lâm Vân đáp.
"Tốt, vậy ngươi đến phòng làm việc của ta đợi ta." Liễu Chí Trung nói.
Lâm Vân cũng không biết là chuyện gì, nhưng thấy Liễu Chí Trung vội vàng như vậy, Lâm Vân trong lòng cảm thấy, chắc chắn không phải là chuyện nhỏ.
Hơn nữa, mí mắt phải của Lâm Vân cứ liên tục nháy, trong lòng cũng có một dự cảm chẳng lành, luôn cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra.
Lâm Vân theo lời ông ngoại, đi vào phòng làm việc của ông ngoại, chờ ông ngoại đến.
Đứng ở cửa sổ sát đất của văn phòng, Lâm Vân có thể quan sát được gần một nửa Kim Đô.
"Nhiều mây đen thật, đây là muốn mưa lớn sao?" Lâm Vân nhìn những đám mây đen giữa không trung.
Bên ngoài còn đang có gió mạnh thổi.
Dưới những đám mây đen bao phủ, Kim Đô trở nên mờ mịt, cho người ta một cảm giác ngột ngạt.
Lúc này, cửa ban công đột nhiên bị đẩy ra, ông ngoại Liễu Chí Trung vội vàng đi vào phòng làm việc.
"Ông ngoại!"
Lâm Vân vội vàng quay đầu nhìn về phía Liễu Chí Trung.
"Vân Nhi, xảy ra... Xảy ra chuyện lớn rồi! Triệu Gia xong đời rồi!" Liễu Chí Trung thở hổn hển, đi rất gấp.
Lâm Vân giật mình: "Cái gì? Triệu Gia xong đời? Ông ngoại, ý của ông là Triệu Thị Tập Đoàn sao?"
"Chính là Triệu Thị Tập Đoàn, hiện tại Triệu Thị Tập Đoàn đã đổi chủ." Liễu Chí Trung nói.
"Triệu Thị Tập Đoàn sao lại đột nhiên xong đời? Ông ngoại, rốt cuộc là chuyện gì!" Lâm Vân vội hỏi.
"Cha của Triệu Linh thích cờ bạc, hôm trước ông ta ở sòng bạc ở Úc Môn, bị người ta giăng bẫy, chẳng những thua sạch tiền, còn bị sòng bạc cho vay nặng lãi mười lăm tỷ." Ông ngoại nói.
Ông ngoại tiếp tục nói: "Sòng bạc giữ người lại, bắt Triệu Gia trong một ngày, cả gốc lẫn lãi phải trả hai mươi tỷ, Triệu lão gia tử căn bản không thể trong một ngày kiếm ra nhiều tiền như vậy, đối phương liền ép con trai Triệu lão đầu lấy toàn bộ Triệu Thị Tập Đoàn ra gán nợ."
"Triệu lão ông ta, đem toàn bộ Triệu Thị Tập Đoàn mang đi gán nợ?" Lâm Vân kinh ngạc thốt lên.
"Không sai, hơn nữa theo ta được biết, chuyện này rất có thể là Diệp Gia thao túng, nói một cách khác, là Diệp Gia cố tình sắp đặt cái bẫy này, muốn làm Triệu Gia phá sản!" Ông ngoại nói.
"Chết tiệt! Chết tiệt! Cái Diệp Gia này bản thân cũng sắp xong rồi, mà vẫn còn giở trò được loại chuyện này." Lâm Vân đấm mạnh vào bàn, mặt cũng trở nên xám ngoét.
Lâm Vân hiểu rất rõ, chính vì mình yêu cầu, Triệu Gia mới hợp tác với Hoa Đỉnh, cùng nhau đối phó Diệp Gia.
Bây giờ Diệp Gia trả thù Triệu Gia, dẫn đến Triệu Gia xong đời, trong lòng Lâm Vân tự nhiên cảm thấy áy náy không thôi.
Nếu không phải mình nhờ Triệu Gia giúp đỡ, nếu Triệu Gia không đối phó Diệp Gia, thì căn bản sẽ không xảy ra chuyện này!
"Đúng rồi ông ngoại, Triệu Lão và Triệu Linh hiện giờ ở đâu? Tình hình như thế nào?" Lâm Vân tranh thủ thời gian hỏi thăm.
"Sau khi Triệu Thị Tập Đoàn sụp đổ, những kẻ thù của Triệu Thị Tập Đoàn trước đây, cùng với chủ nợ, nhao nhao tìm tới gây sự, xe sang, biệt thự, thậm chí đồ trang sức châu báu của Triệu gia, đều bị vét sạch không còn."
"Hiện giờ cha con Triệu lão có thể nói là không một xu dính túi, ngay cả chỗ ở cũng không có." Ông ngoại nói.
Lâm Vân nghe đến đây, vẻ lo lắng trên mặt càng thêm đậm nét.
"Ông ngoại, bọn họ bây giờ ở đâu? Bọn họ gặp nạn, chúng ta nhất định phải ra tay giúp đỡ." Lâm Vân nghiến răng nói.
Vì nguyên nhân của mình, dẫn đến Triệu Gia sụp đổ, Lâm Vân dù thế nào cũng phải hết lòng viện trợ, cùng lắm thì giúp bọn họ Đông Sơn tái khởi.
"Đương nhiên rồi, ta đã giúp họ sắp xếp chỗ ở, bây giờ chúng ta đi qua, gặp mặt họ, rồi bàn tiếp." Ông ngoại nói.
"Tốt!" Lâm Vân trịnh trọng gật đầu.
Ngay sau đó, hai người vội vã xuống lầu.
Bên ngoài tòa nhà gió thổi mạnh, thời tiết cũng rất âm u, báo hiệu một trận mưa lớn sắp xảy ra.
Lâm Vân và ông ngoại vừa bước ra khỏi tòa nhà, đã thấy một bóng người quen thuộc từ phía trước đi tới!
"Diệp Như Long!"
Con ngươi Lâm Vân co rút lại, bởi vì người đi tới chính là Diệp Như Long.
Bên cạnh Diệp Như Long, còn có một người đàn ông trung niên đi theo.
Người đàn ông trung niên này mặc có chút khác biệt, quan trọng nhất là, khi Lâm Vân nhìn thấy người đàn ông trung niên này, lại có một loại cảm giác áp bức chưa từng có.
Trong nháy mắt, Diệp Như Long đã đi đến ngay trước mặt Lâm Vân.
"Diệp Như Long, ngươi tới làm gì? Lần trước tại tiệc rượu, chê ngươi thua chưa đủ sao?" Lâm Vân hai mắt nheo lại, trong mắt hiện lên hàn ý.
Diệp Gia làm cho Triệu Gia sụp đổ, Lâm Vân nhìn thấy Diệp Như Long, trong lòng tự nhiên dâng lên lửa giận.
"Lâm Vân, ta hôm nay tới, là đặc biệt tới làm nhục ngươi, xem ngươi chật vật thế nào." Diệp Như Long cười nói.
"Chẳng phải chỉ là làm cho Triệu Gia phá sản sao? Có gì đáng đắc ý, Diệp Gia của ngươi cũng không còn được mấy ngày nữa." Lâm Vân híp mắt lạnh lùng nói.
"Ha ha, nếu như ngươi cho là vậy thì ngươi đã lầm to rồi." Diệp Như Long cười ha ha.
"Lão tử bây giờ đang có việc, không muốn nói nhảm với ngươi, cút ngay!" Lâm Vân cau mày nói.
"Nếu ta không cút thì sao?" Diệp Như Long vênh mặt cười.
"Nếu ngươi không cút, thì ta cũng chỉ có thể để Cô Lang ra tay, đưa ngươi "mời" qua một bên." Lâm Vân lạnh giọng nói.
Lâm Vân đang nói, Cô Lang đã bước ra.
"Ngươi thật sự cho rằng có Cô Lang, thì vô địch sao?" Diệp Như Long cười nói.
Ngay sau đó, Diệp Như Long quay đầu nói với người đàn ông trung niên bên cạnh: "Dật Thúc, phiền ngươi ra tay, đánh bại người này."
"Giao cho ta." Người đàn ông trung niên gật đầu.
Ngay sau đó, người đàn ông trung niên tiến lên một bước, lạnh nhạt nói với Cô Lang: "Ra tay đi, để cho lũ phàm phu tục tử các ngươi thấy, cái gì mới là cường giả thật sự."
Cô Lang cười lạnh một tiếng: "Ngươi rất ngông cuồng đó, bình thường người nói chuyện với ta như thế này, đều không có kết cục tốt."
"Tiếp chiêu!"
Sau khi nói xong, Cô Lang trực tiếp tung một quyền về phía người đàn ông trung niên.
"Vụng về!"
Người đàn ông trung niên lắc đầu.
Khi nắm đấm của Cô Lang, đến trước mặt ông ta, ông ta cũng giơ tay lên, một chưởng vỗ vào nắm đấm của Cô Lang.
"Phanh!"
Chiêu thức của hai người, trong nháy mắt chạm vào nhau.
Sau một khắc, Cô Lang liên tục lùi về sau.
Sau khi lùi lại năm bước, Cô Lang mới giẫm nát gạch dưới chân, mới ổn định được thân hình.
Trên mặt Cô Lang, cũng hiện lên vẻ tái nhợt.
"Mạnh thật, người này vậy mà có nội lực!" Cô Lang nghiến răng nói.
Thấy Cô Lang vậy mà rơi vào thế hạ phong, sắc mặt Lâm Vân đột biến.
Từ khi quen biết Cô Lang đến nay, Lâm Vân chỉ biết hắn thua một lần, là lúc tỷ thí với quán chủ Dương Liễu Đạo Quán, chính là sư phụ cá mập trắng, Cô Lang đã thua.
Đây là lần thứ hai Lâm Vân nhìn thấy Cô Lang, lại đánh không lại người.
Hơn nữa lúc đó, Cô Lang cũng nói, quán chủ Dương Liễu Đạo Quán, có nội lực!
Nói như vậy, người đàn ông trung niên này cũng là một người có nội lực?
"Một chút công phu của ngươi, cũng chỉ là dễ dàng bắt nạt phàm phu tục tử mà thôi." Người đàn ông trung niên lắc đầu cười lạnh nói.
"Ngươi là ai!" Lâm Vân nghiến răng hỏi.
"Bỉ nhân Mộ Dung Dật, người của Mộ Dung gia tộc." Người đàn ông trung niên chậm rãi nói.
"Cái gì? Mộ Dung gia tộc?!"
Ông ngoại nghe được Mộ Dung gia tộc, sắc mặt kịch biến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận