Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 312: hổ xuống đồng bằng bị chó khinh

Chương 312: Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.
Mặc dù chuyện Lâm Vân muốn làm nhất, là tìm biện pháp xoay chuyển càn khôn, đánh bại Diệp Gia, để Hoa Đỉnh được giải phong. Nhưng khi nước đã đến chân, trước tiên vẫn phải giải quyết vấn đề sinh kế, đó chính là nhét đầy bao tử, rồi tìm chỗ che nắng tránh mưa. Vừa mới để An Tiểu Nhã vào ở khách sạn, Lâm Vân đã tiêu hết 5000 tệ còn lại trên người, hiện tại đến tiền ăn cũng không có.
"Trước hết nghĩ cách mượn chút tiền đã." Lâm Vân lẩm bẩm nói.
Ngay sau đó, Lâm Vân lấy điện thoại ra, gọi cho mấy ông chủ ở Kim Đô, những ông chủ này đều là do ông ngoại giới thiệu cho Lâm Vân trong tiệc rượu. Lâm Vân gọi liên tục mấy cuộc, kết quả đều như nhau, vừa kết nối được vài tiếng liền bị cúp máy.
"Lần trước tại tiệc rượu từ thiện, mấy ông chủ này trước mặt ta như cháu trai, còn hứa hẹn đủ điều, hiện tại Hoa Đỉnh bị phong, bọn họ đến điện thoại cũng không thèm nghe." Lâm Vân không khỏi lắc đầu cảm thán.
"Tình bạn lúc thuận lợi, vốn dĩ không đáng tin." Cô Lang nói.
"Thôi, gọi điện thoại cho mấy ông chủ ở Thanh Dương Thị xem sao." Lâm Vân lẩm bẩm.
Sau đó, Lâm Vân tìm mấy số điện thoại của các ông chủ ở Thanh Dương Thị mà quan hệ không tệ, gọi thử. Nhưng Lâm Vân gọi liên tiếp mấy cuộc, đều không có ai nghe máy.
Cuối cùng, Lâm Vân lướt đến số của hội trưởng Thương Hội Thanh Dương Thị. Điện thoại reo vài tiếng, cuối cùng cũng kết nối được.
"Xem ra ta không nhìn lầm Doãn Hội trưởng rồi, hắn vẫn còn bắt máy của ta." Lâm Vân thầm cảm thán trong lòng.
"Alo, Doãn Hội trưởng, tôi là Lâm Vân đây, dạo này tiền bạc tôi có chút eo hẹp, cho tôi mượn ít được không?" Lâm Vân mở miệng hỏi.
"Lâm Vân, cậu nói gì? Tôi đang ở nước ngoài, ồn quá nghe không rõ." Âm thanh của Doãn Hội trưởng truyền đến từ điện thoại.
Ngay sau đó, điện thoại bị cúp máy. Lâm Vân nghe tiếng "Tút...tút...tút..." từ điện thoại, cả người đều cứng đờ. Trước kia Doãn Hội trưởng này thường xuyên nịnh bợ Lâm Vân, Lâm Vân cũng từng nói chuyện với hắn rất nhiều lần, không ngờ chỉ một chút khó khăn, hắn cũng trở mặt như vậy.
"Thế giới này, quả nhiên là thực dụng như vậy, Cô Lang cậu nói đúng, tình bạn lúc thuận lợi phần lớn đều không đáng tin." Lâm Vân lắc đầu cảm thán.
Lâm Vân không tiếp tục gọi điện nữa, vì kết quả cũng có thể đoán được. Điều duy nhất khiến Lâm Vân cảm thấy vui mừng là, vẫn còn có Cô Lang bọn họ, vẫn nguyện ý đi theo mình.
"Vân Ca, tôi mới nhớ ra trong thẻ của mình còn tiền, Vân Ca anh ở đây chờ tôi, tôi đi tìm siêu thị mua chút gì ăn." Cô Lang nói.
Sau khi nói xong, Cô Lang liền đứng dậy rời đi. Lâm Vân chỉ còn một mình, ngồi ở trước cửa hàng. Lúc này, Vương Tuyết gọi điện đến cho mình.
"Alo Lâm Vân, chiếc Lamborghini của anh đỗ ở nhà em, hôm nay đột nhiên bị người dùng xe kéo đi mất rồi, em nghe nói tập đoàn Hoa Đỉnh cũng bị niêm phong, anh không sao chứ?" Trong giọng Vương Tuyết, có chút lo lắng.
"Vương Tuyết, nếu như anh không còn gì cả, em vẫn nguyện ý ở bên anh không?" Lâm Vân hỏi.
"Đồ ngốc, cho dù anh không có gì, em cũng mãi ở bên anh, bây giờ anh có ổn không?" Vương Tuyết ân cần hỏi.
"Vương Tuyết em đừng lo, anh không sao, chỉ là dạo này gặp chút phiền phức nhỏ, rất nhanh sẽ giải quyết được." Lâm Vân cố cười nói. Rõ ràng là Vương Tuyết không biết nhiều chuyện, Lâm Vân cũng không muốn nói cho cô quá nhiều, tránh làm cô lo lắng. Sau khi cúp điện thoại, Lâm Vân nghĩ nghĩ, vẫn là gọi điện cho Triệu Linh.
Mình liên lụy Triệu gia cũng suy sụp, giờ phút này trong hoàn cảnh như vậy, Lâm Vân không biết Triệu Linh và ông nội của cô hiện giờ thế nào, họ có chỗ tránh mưa hay không? Điện thoại kết nối sau.
"Alo Lâm Vân, em vừa nghe ông nội nói, Hoa Đỉnh bị phong, anh không sao chứ?" Giọng Triệu Linh từ điện thoại vang lên, mang theo sự lo lắng.
"Anh không sao, Triệu Linh còn em thì sao? Em và ông nội Triệu hiện giờ ở đâu?" Lâm Vân mở miệng hỏi.
"Em với ông nội hiện đang ở nhà của một người bạn có giao tình với ông nội, rất an toàn, còn anh? Anh bây giờ an toàn không? Có chỗ ở không?" Triệu Linh hỏi.
"Anh bây giờ rất an toàn, cũng có chỗ ở rồi, em không cần lo cho anh." Lâm Vân trả lời.
Dừng một chút, Lâm Vân cúi đầu, giọng trầm xuống nói tiếp: "Triệu Linh, thật xin lỗi, chuyện liên hợp chèn ép Diệp Gia là do anh nói ra, anh hại Triệu Gia các em cũng gặp tai họa, thay anh nói với ông nội Triệu một tiếng xin lỗi, đây là anh nợ Triệu Gia các em, sau này nhất định sẽ bù đắp."
"Không sao, chuyện này không trách anh, trách thì nên trách ba ba em cái tên ma cờ bạc đó, đáng hận nhất là Diệp Gia!" Lúc Triệu Linh nói câu cuối cùng, cũng có chút phẫn nộ.
Dù thế nào, Lâm Vân biết mình nợ Triệu Gia một cái Triệu Thị Tập Đoàn! Liên lạc xong với Triệu Linh, Lâm Vân lại nhận được điện thoại của biểu tỷ Lâm Thanh.
Lòng Lâm Vân có chút hồi hộp, chẳng lẽ công ty của Thanh tỷ cũng bị phong tỏa?
"Alo, Thanh tỷ." Lâm Vân vội vàng nhận điện thoại.
"Lâm Vân, chị vừa từ chỗ khác bàn chuyện mở rộng về, mới nhận được tin Hoa Đỉnh bị đóng cửa, chị định đến nhà em tìm em, kết quả biệt thự ven hồ cũng bị niêm phong rồi, em giờ ở đâu? Có an toàn không?" Lâm Thanh lo lắng hỏi thăm.
"Thanh tỷ, em...em..." Lâm Vân có chút nghẹn ngào.
"Em không sao, công ty của Thanh tỷ thế nào?" Lâm Vân cắn răng điều chỉnh cảm xúc.
"Công ty của chị hết thảy bình thường, em bây giờ ở đâu? Chị lái xe đến đón em, đến chỗ ở của chị ở tạm, rồi nghĩ cách sau, tuy không còn Hoa Đỉnh, nhưng chúng ta vẫn có thể tạo ra huy hoàng khác." Lâm Thanh nói. Nghe được tin này, Lâm Vân miễn cưỡng thở dài một hơi, dù sao bây giờ tất cả các công ty có liên quan đến mình, đều đã bị phong tỏa. Công ty của Lâm Thanh có 50% cổ phần là của Lâm Vân, Lâm Vân vốn tưởng rằng, công ty của Lâm Thanh cũng sẽ bị niêm phong.
"Thanh tỷ, tỷ tuyệt đối không được tới tìm em, tất cả công ty của em đều bị niêm phong rồi, công ty của tỷ không bị niêm phong, chắc là do Diệp Như Long không biết công ty của tỷ có em góp cổ phần, nếu tỷ tới gặp em, sẽ rước họa vào thân!" Lâm Vân trịnh trọng nói. Lâm Vân hiểu rõ, nếu mình ở chỗ của Lâm Thanh, nhất định sẽ khiến công ty của Lâm Thanh bị liên lụy, không chừng ngày mai công ty của Lâm Thanh cũng sẽ bị phong tỏa.
Lâm Vân làm hại tập đoàn Triệu thị bị đóng cửa, Lâm Vân không muốn làm cho công ty của biểu tỷ mình cũng sụp đổ.
"Vậy tình hình của em bây giờ thế nào? Có chỗ ở không? An toàn không?" Lâm Thanh lo lắng hỏi thăm.
"Thanh tỷ, em hiện tại đang ở khách sạn, rất an toàn, tỷ đừng lo cho em, tỷ bây giờ cứ phát triển thật mạnh Thanh Thiên Võng Lạc Công Ty, hết sức mà phát triển, đây chính là sự giúp đỡ lớn nhất dành cho em." Lâm Vân nghiêm túc nói.
"Vậy được, nếu em có gì cần chị giúp đỡ, cứ nói với chị, cho dù chị có bỏ công ty, cũng nhất định sẽ giúp em tới cùng!" Lâm Thanh nói.
"Cảm ơn Thanh tỷ." Mắt Lâm Vân rưng rưng. Sau khi cúp điện thoại, Lâm Vân tựa lưng vào tường, nhìn ra bên ngoài.
Hôm qua, Lâm Vân vẫn còn ở biệt thự ven hồ, là phó chủ tịch tập đoàn Hoa Đỉnh, là người thừa kế giàu có mà vô số người ngưỡng mộ, ghen tị. Bây giờ lại lưu lạc đầu đường, không có gì cả.
Lúc này, năm sáu người đàn ông ăn mặc rách rưới đi đến. Lâm Vân nhìn kỹ, hóa ra là một đám ăn mày.
"Này thằng nhãi, đây là địa bàn qua đêm của chúng ta, mày chiếm chỗ của chúng ta rồi, xéo đi mau lên!" Mấy tên ăn mày vây lấy Lâm Vân.
"Các vị, chỗ này rộng như vậy, tôi ở đây cũng đâu có cản trở gì đến các anh." Lâm Vân yếu ớt nói.
"Này thằng nhóc, mày lắm lời quá, bảo mày cút thì mày cút!" Một tên lùn trong đám ăn mày chỉ vào Lâm Vân quát.
"Thật đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh a." Lâm Vân lắc đầu cười khổ. Lâm Vân không ngờ sau khi mình sa sút, ngay cả lũ ăn mày cũng dám đến bắt nạt mình?
"Con mẹ nó mày nói ai là chó hả!" Tên lùn nghe Lâm Vân nói vậy liền xông đến túm chặt cổ áo Lâm Vân.
"Xin anh buông tay, hôm nay tâm tình tôi không tốt, phiền các anh đừng chọc tôi, để tôi yên tĩnh ở đây nghỉ ngơi một lát." Lâm Vân nói.
"Hả, vậy hôm nay chúng ta cứ thích chọc giận mày đó, cứ thích đánh mày đó?" Tên ăn mày lùn kêu gào. Bọn chúng nhìn Lâm Vân ăn mặc bình thường, lại ỷ đông người nên không sợ hãi gì. Tên ăn mày lùn vừa nói xong, trực tiếp đấm một quả vào mặt Lâm Vân.
"Phanh!"
Lâm Vân vốn dĩ chưa ăn cơm, toàn thân vô lực, một quyền này trực tiếp đánh ngã Lâm Vân xuống đất.
"Ha ha, chửi chúng ta là chó, bây giờ nằm rạp xuống đất thành chó thật rồi!" Bọn ăn mày cười phá lên.
Lâm Vân vịn tường, chậm rãi đứng dậy, sau đó ngẩng đầu nhìn đám ăn mày này, trong đôi mắt lóe lên sự lạnh lùng đáng sợ.
"Là! Các! Ngươi! Ép! Ta!!"
Lâm Vân mỗi chữ mỗi câu, ngữ khí sắc bén! Vừa dứt lời, Lâm Vân trực tiếp rút súng ngắn ra. Lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa béo, cho dù bây giờ Lâm Vân đang sa sút, cũng tuyệt đối không có khả năng để một đám ăn mày bắt nạt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận