Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 109: đối với ngươi cũng không có chỗ tốt

Chương 109: Đối với ngươi cũng không có chỗ tốt Nữ hám làm giàu này vừa nhìn thấy chiếc Lamborghini đại ngưu bóng loáng, ánh mắt càng thêm cuồng nhiệt.
“Nhưng mà… nhưng mà ta đã có bạn trai rồi.” Nữ hám làm giàu nói với Lâm Vân.
“Không sao cả, ta không để ý.” Lâm Vân tỏ vẻ không quan trọng.
Dừng một chút, Lâm Vân nói tiếp: “Ta rất bận, ngươi tranh thủ thời gian quyết định đi, nếu bằng lòng, thì lên xe theo ta.”
“Ta đồng ý! Ta đồng ý!” Nữ hám làm giàu vội vàng đáp lời.
Nàng ta biết nếu mình không đồng ý, có lẽ cả đời này không còn cơ hội trèo lên được chiếc Lamborghini của thiếu gia nhà giàu nào nữa, cơ hội như thế, nàng tuyệt đối không thể bỏ qua.
“Đi, vậy thì lên xe đi.” Lâm Vân kéo cửa xe ghế phụ lái.
“Thư Hân, cô... cô có ý gì vậy!” Chàng trai đầu đinh thấy bạn gái mình muốn đi theo Lâm Vân, sắc mặt đương nhiên rất khó coi.
“Đương nhiên là theo hắn đi rồi! Người ta lái Lamborghini, còn anh thì chỉ là tên nông dân nghèo rớt mùng tơi.” Nữ hám làm giàu Thư Hân nói năng hùng hồn.
Giờ đã có chỗ dựa giàu có hơn, Thư Hân cũng chẳng sợ gì mà không vạch mặt.
“Cô... cô... cô…” Chàng trai đầu đinh tức đến tái mặt, đây chẳng khác nào công khai cắm sừng hắn.
Lúc này, Lâm Vân tiến lên nói với chàng trai đầu đinh: “Cậu có thể dựa vào tiền của người khác mà có được cô ấy, vậy nên cậu cũng phải hiểu, người khác cũng có thể dựa vào tiền mà cướp cô ấy đi.”
Lâm Vân biết được từ chỗ Bàn Tử, gã đầu đinh này chính là dùng tiền cướp được Thư Hân, cho nên Lâm Vân chẳng hề nể nang hắn.
Mặt gã đầu đinh tối sầm lại, nhưng thấy Lâm Vân lái Lamborghini, hắn tức giận nhưng không dám lên tiếng.
Ngay sau đó, Lâm Vân quay người lên xe, Thư Hân cũng đi theo lên.
Lúc Thư Hân ngồi vào Lamborghini, không ít cô gái đi ngang qua nhìn với ánh mắt ghen tị, và Thư Hân tỏ ra vô cùng hưởng thụ những ánh mắt đó.
Trên xe.
“Cô muốn đi đâu, tôi đưa cô đi.” Lâm Vân lên tiếng.
“Còn phải hỏi sao, đương nhiên là đi khách sạn rồi.” Thư Hân nở nụ cười quyến rũ.
Lúc này Thư Hân rất vui vẻ, bởi vì hiện tại nàng đang ngồi trên chiếc Lamborghini đại ngưu trị giá gần cả chục triệu!
“Đi thôi, thắt dây an toàn.” Sau khi nói xong, Lâm Vân đạp chân ga.
Ầm!
Tiếng động cơ nổ vang lên, Lamborghini phóng đi nhanh chóng, bỏ lại gã đầu đinh ngẩn người tại chỗ.
Sau mười lăm phút.
Lâm Vân lái xe đến một quán trọ.
“Người đẹp đến rồi, tổng tiền xe là 1500.” Lâm Vân thản nhiên nói.
“Cái gì? Tiền… tiền xe?” Nghe Lâm Vân nói xong, Thư Hân liền ngây người.
“Đúng vậy, tôi là xe thể thao kiếm khách, ngay từ đầu chẳng phải tôi đã nói rồi sao, hỏi cô muốn đi đâu, tôi có thể chở cô đi, cô tưởng đi miễn phí chắc.” Lâm Vân dang tay nói.
“Chạy... xe thể thao kiếm khách? Anh đẹp trai đừng đùa, ai lại lái Lamborghini đi kiếm khách chứ.” Thư Hân cười gượng nói.
“Cô xem tôi nghiêm túc thế này, giống như đang đùa cô à? Tôi thật sự là xe thể thao đấy, mà xe tôi thì hơi đắt nên tiền xe 1500, cô tranh thủ đưa tiền đi.” Lâm Vân ra vẻ hết sức nghiêm túc.
“Anh... Anh thật sự là xe thể thao? Má nó!” Thư Hân không kìm được mà buông một câu chửi tục.
Thư Hân vì muốn lên xe của Lâm Vân, mà vứt bỏ cả bạn trai, cứ ngỡ là đã trèo lên được cành cao phú nhị đại, sắp chạm tới đỉnh cao nhân sinh rồi, ai ngờ lại thành ra như thế này?
Chuyện này đối với cô ta, tuyệt đối là một sự đổi đời nhanh chóng.
“Đồ như anh… tôi hết hứng thú chơi với anh.”
Thư Hân giận dữ, định kéo cửa xuống xe, nhưng cửa đã bị Lâm Vân khóa lại.
“Muốn xuống xe thì đưa tiền, muốn đi xe bá vương, chuyện đó tuyệt đối không thể.” Lâm Vân xòe tay nói.
“Nhưng mà tôi không có tiền, nếu không thì tôi lấy thân mình đền cho anh nhé.” Thư Hân gượng gạo nở nụ cười.
“Nhưng tôi không có hứng thú với thứ rác rưởi như cô.” Lâm Vân lạnh nhạt nói.
“Anh…” Mặt Thư Hân tức đến xanh mét.
“Thôi, coi như tôi xui xẻo!”
Để xuống được xe, Thư Hân đành phải móc tiền ra khỏi túi.
“Đây là 1000 tệ, tôi chỉ mang theo từng đó thôi, không còn hơn đâu.”
Thư Hân ném tiền lên bệ điều khiển.
“Thôi được, coi như bớt cho cô chút vậy.”
Lâm Vân nói xong mới mở cửa xe.
Sau khi xuống xe, Thư Hân mới đi.
“Phốc!”
Lâm Vân lập tức không nhịn được bật cười.
Đây chính là kế hoạch mà Lâm Vân thay em trai Bàn Tử, giáo huấn cô nàng hám tiền kia, để cô ta chủ động bỏ bạn trai mà đi theo mình, sau đó khiến cho giấc mộng đẹp của cô ta tan tành.
Nếu như cô Thư Hân này không hám của, mà thực tình yêu đương với bạn trai, thì cô ta đã không lên xe của Lâm Vân rồi, trách chỉ có thể trách nàng quá hám của nên mới bị lừa mà thôi.
Sau khi xuống xe, Thư Hân liền lủi thủi đi dọc theo đường.
Thư Hân rất tức giận, bởi vì hiện tại nàng vừa mất tiền vừa mất luôn cả người, trước đó còn vạch mặt bạn trai, giờ quay lại thì chắc chắn không xong rồi.
Oanh!
Lâm Vân một lần nữa đạp ga, lại chạy xe đến trước mặt Thư Hân, rồi hạ cửa kính xuống.
“Anh… Anh còn muốn làm gì?” Thư Hân sắc mặt khó coi quay đầu nhìn về phía Lâm Vân.
“Cô thật sự nghĩ tôi thèm cái ngàn tệ của cô chắc? Cô thật sự nghĩ tôi là xe dù à? Tôi chỉ đang trêu cô thôi.” Lâm Vân cười nói.
Nói xong, Lâm Vân ném thẳng 1000 tệ vào người Thư Hân.
Ngay sau đó.
Ong ong ong!
Theo tiếng gầm rú vang lên, chiếc Lamborghini phóng đi trong chớp mắt, biến mất trong tầm mắt, chỉ để lại cho cô nàng hám của Thư Hân làn khói bụi mù mịt......
Sau khi lái xe đi, Lâm Vân gọi điện cho Bàn Tử, nói là đã giáo huấn Thư Hân xong.
Bàn Tử tự nhiên là cảm ơn Lâm Vân, và bảo là muốn báo tin này cho em trai mình.
Khi đi ngang một ngã tư đang chờ đèn đỏ, một ông lão tóc bạc trắng bất thình lình xông ra, leo lên nắp capo xe của Lâm Vân, dùng đầu đập liên tục vào xe.
“Giả vờ bị đụng xe?” Lâm Vân khẽ nhướng mày.
Xe của Lâm Vân lại không lắp camera hành trình, gặp phải kiểu người này, đúng là khó nói thật.
Lâm Vân mở cửa bước xuống xe.
“Này ông lão, ông lớn tuổi thế rồi, còn bày trò giả vờ bị đụng xe làm gì? Ông không sợ bị đụng thật chết sao?” Lâm Vân lên tiếng.
“Cái gì mà giả vờ bị đụng xe chứ? Rõ ràng là cậu đụng tôi! Tôi thấy cậu là người có tiền, chắc cũng không nhiều thời gian, nên tôi không cần cậu đưa đi bệnh viện đâu, cậu tùy ý bồi thường cho tôi một hai vạn, tôi tự đi khám là được.” Ông lão nói.
Bình thường những người có tiền, gặp phải kiểu người này, nếu không muốn dây dưa rắc rối mà đang có việc bận, thì sẽ tùy tiện vứt ra mấy ngàn đồng coi như xong chuyện, dùng tiền để giải quyết phiền phức, dù sao cũng chẳng thiếu chút tiền ấy.
Mấy người chuyên giả bộ bị đụng xe này, chính là nắm bắt được điểm yếu đó, nên cứ nhắm xe sang mà đụng.
Ông lão này cũng nghĩ như vậy, ông thấy chiếc xe này xịn sò thế kia, chủ xe chắc chắn rất có tiền, nhất định ông sẽ kiếm được một món hời, nên mới tranh thủ hét giá một hai vạn.
Theo ông ta nghĩ, người có thể lái được chiếc xe ngầu như vậy, chắc chắn chẳng tiếc chút tiền ấy.
Lâm Vân lại cười lắc đầu: “Ông lão à, chính ông leo lên xe tôi, mà lại bảo tôi đụng ông? Còn đòi tôi bồi thường cho ông một hai vạn? Xin lỗi, chuyện đó không thể xảy ra đâu, nếu ông biết điều, thì đi nhanh đi, tôi sẽ không chấp nhặt với ông, cũng không muốn có cái tiếng bất kính với người lớn.”
Thật lòng, Lâm Vân rất ghét kiểu người giả vờ bị đụng xe này, cho nên Lâm Vân chắc chắn sẽ không bị qua mặt.
Ông lão thấy Lâm Vân không nể mặt, ông ta liền dùng đến đòn sát thủ.
Không biết ông lão lấy đâu ra máu giả, bôi lên đầu rồi la lớn: “Ôi ôi ôi, mau lại mà xem này! Đụng chết người rồi! A ui da! A ui da!”
Mấy tiếng kêu la của ông lão, lập tức thu hút sự chú ý của nhiều người xung quanh.
“Ui da, máu me bê bết thế này, có vẻ nghiêm trọng đấy!”
“Mấy người giàu có này, toàn là những kẻ ngông cuồng, lái xe không tuân thủ luật lệ, giờ đụng vào người ta, cũng chẳng gọi 120 hay bồi thường tiền.”
Nhất thời đám đông xung quanh liền chỉ trỏ xôn xao, thậm chí có người còn lén dùng điện thoại quay lại.
Thấy vậy, trong lòng ông lão mừng thầm, đây là đòn sát thủ của ông ta, bình thường mấy kẻ có tiền không tiếc chút tiền này, sợ bị quay phim ảnh hưởng danh tiếng, sợ gây thêm phiền phức cho mình, chỉ có thể bỏ tiền cho xong chuyện.
Nghe đám người bàn tán, mặt Lâm Vân từ từ trở nên u ám.
“Ông lão à, đã như vậy thì chúng ta báo cảnh sát giải quyết đi.” Lâm Vân dang tay nói.
Ngay sau đó, Lâm Vân lấy điện thoại ra gọi cảnh sát.
“Báo cảnh sát?” Mặt ông lão biến sắc, cái nghề này của bọn ông ta hoàn toàn là vì tiền, đương nhiên là không muốn chủ xe báo cảnh sát rồi.
Hơn nữa, bình thường phát sinh những chuyện này, chủ xe sợ phiền phức, thường sẽ không chủ động báo cảnh sát, ông ta không ngờ rằng Lâm Vân vậy mà không hề sợ.
Lâm Vân nhanh chóng gọi báo với cảnh sát xong.
Ông lão thấy Lâm Vân gọi thật, trong mắt lộ ra vẻ bối rối.
“Cậu... Sao cậu lại như thế này, cậu đi xe xịn như vậy, có thiếu chút tiền này đâu chứ, sao cứ làm ầm lên thế làm gì, đối với cậu có ích gì đâu!” Ông lão vội vàng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận