Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 252: một cái uy hiếp

Chương 252: một mối đe dọa
"Nói đi, Cơ Ca ở đâu!" Lâm Vân mở miệng hỏi.
Lâm Vân cũng hiểu rõ, việc mình đánh những người này, nếu như mình bỏ đi luôn, thì lão đại Cơ Ca trong miệng lão bản, chắc chắn sẽ đến quán ăn đêm này để gây phiền phức cho lão bản. Lâm Vân tuyệt đối sẽ không để vì mình mà người khác bị liên lụy.
Cho nên, triệt để tiêu diệt Cơ Ca này, giúp ông chủ quán ăn đêm trừ bỏ mối lo về sau, là điều rất cần thiết.
"Cậu em, cậu... Cậu thật sự muốn đi tìm Cơ Ca sao? Hắn... Hắn là một tên ác bá có tiếng ở vùng này đó." Lão bản nói.
"Ta chuyên trị ác bá, nói đi, hắn ở đâu." Lâm Vân tiếp tục nói.
"Ở... Ở Tinh Hoàng tửu Ba." Lão bản nói ra.
"Lão bản, đây là một vạn tệ, trừ chi phí của bọn ta, số còn lại là bồi thường cho việc làm đổ bàn của ông." Lâm Vân lấy một xấp tiền, tùy tiện để trên bàn.
"Cái này... Như vậy không được đâu!" Lão bản được sủng ái mà kinh hãi.
Lâm Vân không để ý tới ông ta nữa, trực tiếp mang theo Cô Lang ba người, hướng Tinh Hoàng tửu Ba đi đến.
Chẳng phải Lâm Vân muốn ở Kim Đô xây dựng thế lực ngầm của riêng mình sao?
Vừa vặn diệt trừ Cơ Ca này, chiếm địa bàn của hắn, dùng địa bàn đó làm cơ sở ban đầu.
Đến quầy bar, "Cơ Ca của các ngươi ở đâu, dẫn ta đi gặp hắn." Lâm Vân chặn một tên bảo an của quầy bar lại.
"Mẹ nó, mày là thằng nào, nói một tiếng muốn gặp Cơ Ca của bọn tao là gặp được à?" Tên bảo an cau mày nói.
"Ta là tổ tông nhà ngươi!" Lâm Vân trực tiếp rút súng, dí lên bụng hắn.
Tên bảo an sợ đến toàn thân run rẩy, mặt mày trong nháy mắt trở nên trắng bệch.
"Tôi... Tôi sẽ dẫn các người đi." Giọng tên bảo an run rẩy.
Dưới sự dẫn đường của bảo an, bốn người Lâm Vân đến một phòng riêng.
Trong phòng có hơn mười tên đại hán, ngồi chính giữa là một người đàn ông trung niên mặt sẹo, hắn chính là Cơ Ca.
"Cơ Ca, cái... Bốn vị này nói muốn gặp anh." Bảo an nói.
"Mẹ kiếp, các người là ai?" Cơ Ca khó chịu nhìn Lâm Vân.
"Nghe nói ngươi là ác bá, hôm nay ta đến để trừng trị kẻ ác."
Lâm Vân trực tiếp nâng súng lên.
"Huynh đệ, đừng... Đừng kích động!" Cơ Ca nhìn thấy khẩu súng, sợ đến mặt mày biến sắc.
"Đoàng!"
Lâm Vân không hề do dự, trực tiếp một phát súng đoạt mạng.
Hơn mười người còn lại ở đó sắc mặt đại biến, nhưng bọn chúng nhìn thấy súng của Lâm Vân, lại không dám manh động.
"Cơ Ca đã chết, từ hôm nay trở đi, địa bàn của hắn, thuộc về ta." Lâm Vân bình thản nói.
Ngay sau đó, Lâm Vân nhìn về phía Răng Độc và Thiết Thối.
"Răng Độc, Thiết Thối, công việc ở đây, giao cho hai người, ai bằng lòng đầu hàng thì tăng lương, ai không bằng lòng thì xử lý."
Lâm Vân vừa nói, vừa đưa súng cho Răng Độc.
"Vân Ca yên tâm!" Răng Độc nhận lấy súng.
Lâm Vân liền trực tiếp cùng Cô Lang quay người rời đi, Lâm Vân tin tưởng, những chuyện còn lại Răng Độc và Thiết Thối hoàn toàn đủ sức xử lý...
Sáng ngày thứ hai.
Lâm Vân mang theo Cô Lang, trực tiếp lái xe đến Hoa Đỉnh Tổng Bộ, để gặp ông ngoại.
Phải nói, Kim Đô quả nhiên là tỉnh thành, đường xá đông đúc, tình trạng kẹt xe còn nghiêm trọng hơn nhiều so với Thanh Dương Thị.
Thêm vào đó, Lâm Vân còn rất chưa quen thuộc đường, nên lái xe cũng rất mệt mỏi.
"Rầm!"
Ở dưới chân cầu vượt tại giao lộ, một chiếc xe Benz vượt lên, Lâm Vân không kịp tránh, kết quả đã quệt phải xe Lâm Vân.
Xe Benz và xe của Lâm Vân đều dừng lại ngay lập tức.
Ngay sau đó, Lâm Vân mở cửa xe, xuống xe xem xét tình hình, xem có nghiêm trọng hay không.
Người chủ xe Mercedes kia, cũng đã mở cửa xe xuống, là một người đàn ông trung niên trọc đầu.
"Mẹ kiếp, mày bị mù à! Mày lái xe kiểu gì vậy! Không biết lái xe thì đừng có lái!"
Lâm Vân vừa xuống xe, người chủ xe Mercedes này, liền trực tiếp lao đến trước mặt Lâm Vân, đẩy Lâm Vân một cái, đồng thời mắng chửi xối xả.
Lâm Vân hơi nhíu mày: "Mặc dù tôi không tránh kịp, nhưng tình huống vừa nãy, là anh ép vượt, trách nhiệm chủ yếu là ở anh, anh xuống xe đã động khẩu lại còn động tay với tôi?"
"Ông đây thích đụng vào mày đấy! Mày là cái thá gì? Nói cho mày biết, hôm nay không có 50.000 tệ tiền bồi thường, thì đừng hòng đi!" Người chủ xe Mercedes lớn tiếng nói.
"Anh đây là không muốn phân rõ phải trái đúng không? Nói cho anh biết, một đồng tiền tôi cũng không cho." Giọng Lâm Vân lạnh lùng nói.
Chỉ một vết xước nhỏ, há miệng đòi 50.000 tệ?
Huống chi, trách nhiệm chính là ở hắn, cho dù Lâm Vân có nhiều tiền nữa, cũng tuyệt đối sẽ không đưa hắn một xu!
"Cũng đúng thôi, nhìn mày thế này, chắc chỉ là một tên tài xế lái thuê, không bỏ ra nổi 50.000 tệ cũng bình thường, vậy thế này đi, chúng ta đổi cách giải quyết."
Chủ xe Mercedes vừa nói, vừa nhổ một bãi nước bọt xuống đất.
"Nếu mày ăn hết bãi đờm này, thì tao sẽ không bắt mày bồi thường, thế nào?" Chủ xe Mercedes cười nhạo nói.
"Anh cố ý tìm phiền phức sao?" Lâm Vân hơi nhướng mày.
Người này muốn mình bồi thường hắn 50.000 tệ, Lâm Vân có thể hiểu là hắn tham lam, nhưng hành vi hiện tại của hắn, Lâm Vân thật sự không hiểu nổi.
"Đúng đó, mày quẹt vào xe của ông, làm ông đây rất khó chịu, tìm phiền phức mày thì sao! Mày có biết ông đây là ai không hả? Một thằng tài xế quèn như mày, là cái thá gì?" Chủ xe Mercedes ngạo nghễ nói.
"Ồ? Vậy anh nói thử xem, anh là ai?" Lâm Vân cười như không cười nhìn hắn.
"Hoa Đỉnh Tập Đoàn biết không? Ông đây là quản lý cấp cao của Hoa Đỉnh Tập Đoàn đấy! Sao mày, loại đồ bỏ đi như mày có thể so được?" Chủ xe Mercedes ngạo nghễ nói.
"Hoa Đỉnh Tập Đoàn à?"
Lâm Vân đầu tiên là ngạc nhiên một chút, sau đó lộ ra nụ cười nghiền ngẫm.
"Thì ra anh là quản lý cấp cao của Hoa Đỉnh Tập Đoàn à, thật trùng hợp, tôi cũng là người của Hoa Đỉnh Tập Đoàn đây." Lâm Vân vừa cười vừa nói.
"Mày cũng là người của Hoa Đỉnh? Mày nói nhảm, nếu mày thật sự là người của Hoa Đỉnh Tập Đoàn, mày sẽ không biết tao?" Chủ xe Mercedes cười lạnh nói.
"Bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên tôi đến Hoa Đỉnh làm việc." Lâm Vân giang tay ra nói.
Đúng lúc này, điện thoại di động của người chủ xe Mercedes vang lên.
"Nguyên Hải thiếu gia!" Chủ xe Mercedes cười híp mắt nhận điện thoại.
"Vâng vâng! Được được! Tôi đến công ty ngay đây!" Chủ xe Mercedes liên tục nói vào điện thoại, thái độ vô cùng cung kính.
Sau khi cúp điện thoại.
"Nhóc con, tao có chút việc gấp, coi như mày gặp may, nếu như mày thật sự đến Hoa Đỉnh làm hôm nay thì mày tốt nhất là cầu nguyện, đừng gặp phải tao, nếu không chuyện hôm nay, tao sẽ tính với mày sau!" Chủ xe Mercedes ngạo nghễ nói.
Nói xong, chủ xe Mercedes liền quay người lên xe Mercedes của hắn.
Lâm Vân nhìn bóng lưng chủ xe Mercedes rời đi, cười lạnh nói: "Đáng lẽ mày phải là người cầu nguyện mới đúng, cầu nguyện tốt nhất đừng gặp tao ở Hoa Đỉnh, thật không biết chuyện gì đang xảy ra, tại sao Hoa Đỉnh lại có những quản lý kém phẩm chất như vậy, loại sâu mọt như mày, ta tuyệt đối sẽ không để mày ở lại Hoa Đỉnh."
Sau khi xe Mercedes rời đi, Lâm Vân cũng theo lên xe.
"Nguyên Hải thiếu gia? Chẳng lẽ là Liễu Nguyên Hải?"
Sau khi lên xe, Lâm Vân không khỏi lẩm bẩm một câu.
Lâm Vân nhớ, vừa rồi chủ xe Mercedes lúc nghe điện thoại, đã gọi đối phương là Nguyên Hải thiếu gia.
Trước khi đến Kim Đô, tổng quản lý Lưu Ba đã cho Lâm Vân biết tình hình của Liễu gia, Lưu Ba nhấn mạnh một người với Lâm Vân, đó chính là Liễu Nguyên Hải này.
Liễu lão gia tử tổng cộng có một trai một gái, con gái ông chính là mẹ của Lâm Vân.
Về phần con trai của Liễu Lão Nhi, gọi Liễu Văn, người này là một tên ngốc không làm nên trò trống gì, Liễu Lão Nhất muốn bồi dưỡng hắn, dù sao Liễu Lão cũng chỉ có một đứa con trai này, còn chờ đợi hắn sau này tiếp quản Liễu gia.
Kết quả cho dù có bồi dưỡng thế nào đi nữa, Liễu Văn đều không thể khá lên, hơn mười năm trước, hắn vụng trộm chạy đến Ao Môn đánh bạc, kết quả bỏ mạng ở đó.
Lúc Liễu Văn chết còn chưa kết hôn, nhưng ở bên ngoài hắn có mấy người phụ nữ, trong đó một cô là tiểu thư của hộp đêm, đã sinh cho Liễu Văn một đứa con, tên là Liễu Nguyên Hải.
Nói cách khác, Liễu Nguyên Hải này là cháu trai ruột của Liễu Lão, có điều chỉ là con riêng.
Liễu Lão Nhất ban đầu không muốn thừa nhận đứa trẻ này, nhưng về sau khi Liễu Văn chết, Liễu Lão cũng đành phải chấp nhận.
Chỉ có điều, Liễu Nguyên Hải này cũng giống như cha hắn, từ nhỏ đã không học hành đàng hoàng, ăn chơi cờ bạc gái gú, mọi thứ đều tinh thông, nhưng nếu bắt hắn làm chính sự thì cũng chẳng khác gì bắt hắn đi chết.
Liễu Lão cũng không trông mong gì ở hắn, học xong cấp 3 thì đã cho hắn ra nước ngoài, đến Úc Châu học.
Về phần người nối nghiệp của Hoa Đỉnh Tập Đoàn, cuối cùng lại rơi xuống người Lâm Vân.
Nhưng Lưu Ba nói với Lâm Vân, tháng trước Liễu Nguyên Hải này đột nhiên về nước, đồng thời chủ động xin vào công ty làm việc, ra sức thể hiện, muốn làm người kế vị Hoa Đỉnh.
Nói cách khác, nếu Lâm Vân muốn kế thừa Hoa Đỉnh Tập Đoàn, thì Liễu Nguyên Hải này, tuyệt đối là một mối đe dọa.
Cho nên trước khi đi, Lưu Ba còn đặc biệt căn dặn Lâm Vân, nhất định phải cẩn thận Liễu Nguyên Hải này...
Ước chừng nửa tiếng sau, Lâm Vân cuối cùng cũng đã đến Hoa Đỉnh Tổng Bộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận