Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 124: xem xét kết quả

Chương 124: Xem xét kết quả
“Kết quả là thế nào? Ngươi mau nói đi.” Ngưu Tiểu Lôi trên mặt nở nụ cười tự tin, hiển nhiên nàng đối với bạn trai mình rất có lòng tin.
“Trải qua chúng tôi lặp đi lặp lại xem xét, đoạn video kia là thật, hoàn toàn không phải ghép.” Âm thanh trong điện thoại vang lên.
“Phanh!” Câu nói này vừa dứt, điện thoại của Ngưu Tiểu Lôi “phanh” một tiếng rơi xuống đất, nụ cười trên mặt nàng cũng cứng đờ ngay tức khắc.
Niềm tin và nhân sinh quan của Ngưu Tiểu Lôi đều sụp đổ trong khoảnh khắc này!
“Alo, Lôi tỷ? Lôi tỷ?” Tiếng đối phương vẫn vang lên từ chiếc điện thoại rơi dưới đất.
Lâm Vân quay người nhặt điện thoại lên, rồi đưa cho Ngưu Tiểu Lôi, đồng thời vừa cười vừa nói:
“Sao vậy Ngưu Tiểu Lôi, bây giờ ngươi tin chưa? Bây giờ chắc ngươi không còn nói ta vu khống bạn trai ngươi nữa chứ? Ta cũng không rảnh rỗi đến thế.”
“Không! Tuyệt đối không thể nào! Ta vẫn không tin!” Ngưu Tiểu Lôi khóc thét lên.
Mặc dù Ngưu Tiểu Lôi liên tục nói vẫn không tin, nhưng nước mắt của nàng đủ để chứng minh, trong lòng nàng đã tin vài phần.
Dù sao video vẫn còn đó, mà lại đã trải qua kiểm tra xác thực.
“Lôi tỷ!” Cố Thanh Thanh thấy Ngưu Tiểu Lôi nức nở, vội vàng đỡ lấy cô.
Mặc dù Ngưu Tiểu Lôi đang khóc, nhưng Lâm Vân không hề thấy áy náy.
Bởi vì Lâm Vân đã giúp nàng nhìn rõ bộ mặt thật của một kẻ người dạ thú. Đối với Ngưu Tiểu Lôi mà nói, việc này trước mắt có lẽ là một cú sốc, nhưng về lâu dài thì tuyệt đối là một chuyện tốt.
“Ta gọi điện cho hắn!” Ngưu Tiểu Lôi nói xong, liền trực tiếp bấm số của Mã Văn Bác, bạn trai cô.
“Alo, em yêu.” Giọng của Mã Văn Bác truyền ra từ điện thoại.
Ngưu Tiểu Lôi cố điều chỉnh cảm xúc rồi hỏi:
“Văn Bác, dạo này anh làm việc ở viện nghiên cứu vẫn ổn chứ?”
“Ổn lắm em, viện trưởng còn nói một thời gian nữa sẽ đề bạt anh làm phó viện trưởng đấy.” Giọng Mã Văn Bác vang lên trong điện thoại.
“Thật sao, vậy thì tốt rồi.” Ngưu Tiểu Lôi nghe Mã Văn Bác nói vậy liền yên lòng rất nhiều.
“Em yêu, anh đang bận chút việc, cúp máy trước nha, tối anh hẹn em đi ăn cơm.” Mã Văn Bác nói.
Sau khi cúp điện thoại.
“Lâm Vân, cậu nghe chưa! Bạn trai tôi vẫn đang làm ở viện nghiên cứu, hơn nữa còn sắp được đề bạt làm phó viện trưởng đó.” Ngưu Tiểu Lôi hùng hồn nói.
Lâm Vân cười lắc đầu: “Ngưu Tiểu Lôi, cô đúng là dễ bị lừa gạt.”
Đồng thời trong lòng Lâm Vân thầm nghĩ, thằng Mã Văn Bác này đúng là giỏi diễn, đã là bảo vệ của Hoa Đỉnh mình rồi mà còn giả bộ như thế, điều này càng khiến Lâm Vân chán ghét hắn.
Dừng một chút, Lâm Vân tiếp tục nói:
“Ngưu Tiểu Lôi, nếu cô vẫn không tin, cô có thể đến Hoa Đỉnh Đại Hạ của bọn tôi xem thử, hôm nay hắn đang làm ở đó, ngay chỗ cửa ra vào, làm bảo vệ.”
Bốn giờ chiều, trước cửa Hoa Đỉnh Đại Hạ.
Ngưu Tiểu Lôi lại tới đây.
Trước kia, Ngưu Tiểu Lôi chắc chắn tin bạn trai Mã Văn Bác của cô tuyệt đối, trong lòng nàng, Mã Văn Bác là người đàn ông ưu tú nhất.
Nhưng sau khi video được xác nhận là thật, nàng có chút dao động.
Cho nên, nàng quyết định đến tận nơi kiểm chứng cho rõ, để lòng mình được hoàn toàn yên tâm.
Nàng nhìn về phía cửa Hoa Đỉnh Đại Hạ, thoáng cái liền thấy Mã Văn Bác mặc đồng phục bảo vệ.
Lúc này Mã Văn Bác đang chém gió với mấy bảo vệ khác, mà còn chém rất hăng.
“Mã Văn Bác...” Khi Ngưu Tiểu Lôi nhìn thấy Mã Văn Bác, cô suýt chút nữa ngất đi.
Đối với Ngưu Tiểu Lôi, lòng cô đã hoàn toàn tan nát.
Cô không ngờ rằng, bạch mã hoàng tử trong lòng cô, Mã Văn Bác thanh cao và tài giỏi, vậy mà vì tiền mà cam tâm tình nguyện làm bảo vệ.
Hình tượng của Mã Văn Bác trong lòng cô đã sụp đổ hoàn toàn!
Ngay sau đó, Ngưu Tiểu Lôi lao thẳng về phía cửa.
Cửa Hoa Đỉnh Đại Hạ.
“Mã Văn Bác!” Một tiếng gọi khẽ vang lên.
Mã Văn Bác quay đầu lại nhìn, thì ra là Ngưu Tiểu Lôi.
“Tiểu Lôi, em… Sao em lại tới đây?” Mã Văn Bác đột nhiên ngẩn người ra.
“Mã Văn Bác, đồ khốn! Anh… Anh vậy mà vì tiền, chạy tới đây làm bảo vệ! Anh là tiến sĩ đàng hoàng! Anh là một trong mười thanh niên ưu tú của Thanh Dương Thị!” Ngưu Tiểu Lôi lớn tiếng nói.
“Tiểu Lôi nghe anh nói, Lâm Đổng Sự Trưởng trả cho anh 200.000 tiền lương một tháng, một năm là 2,4 triệu đó! Có nhiều tiền như vậy, anh có thể cho em cuộc sống hạnh phúc hơn, em thấy có đúng không?” Mã Văn Bác vừa cười vừa nói.
“2,4 triệu có thể khiến anh làm chó à? Có thể khiến anh đi làm bảo vệ ư?” Ngưu Tiểu Lôi lớn tiếng chất vấn.
Dừng một chút, Ngưu Tiểu Lôi tiếp tục nói:
“Mã Văn Bác, tôi cho anh một cơ hội, nếu anh vẫn còn muốn quay lại với tôi thì hãy thể hiện bản lĩnh, lập tức nghỉ việc ở đây, về viện nghiên cứu làm việc đi!”
Mã Văn Bác cười khẩy: “Ngưu Tiểu Lôi, đừng đánh giá mình cao quá, với tài năng của Mã Văn Bác tôi đây, cộng thêm 2,4 triệu lương một năm, muốn cua cô gái nào mà chẳng được? Nếu như phải chọn giữa cô và 2,4 triệu lương một năm, thì chắc chắn tôi chọn 2,4 triệu mỗi năm rồi.”
Dù sao cũng đã bị lật tẩy, Mã Văn Bác cũng không sợ lộ bộ mặt thật của mình nữa.
“Anh… Anh…” Ngưu Tiểu Lôi ôm ngực, mặt tái nhợt.
“Mã Văn Bác, đồ súc sinh!” Ngưu Tiểu Lôi giơ tay tát thẳng vào mặt Mã Văn Bác.
“Bốp!”
Mã Văn Bác nắm lấy cánh tay yếu ớt của Ngưu Tiểu Lôi.
“Ngưu Tiểu Lôi, cô lại dám đánh tôi à? Mẹ kiếp, cô là cái thá gì?”
Nói xong, Mã Văn Bác vung tay tát lại Ngưu Tiểu Lôi một cái.
“Bốp!”
Một cái tát vang dội, giáng thẳng xuống mặt Ngưu Tiểu Lôi.
Ngưu Tiểu Lôi vốn dĩ đã gần như sụp đổ, giờ thì hoàn toàn ngã gục xuống đất.
Ngay sau đó, Ngưu Tiểu Lôi ngồi bệt xuống khóc lớn.
Còn Mã Văn Bác thì quay mặt đi chỗ khác, không thèm quan tâm đến Ngưu Tiểu Lôi nữa...
Trên tầng cao nhất của Hoa Đỉnh Đại Hạ, trong văn phòng chủ tịch.
Lâm Vân đang theo dõi hình ảnh từ camera trước tòa nhà trên máy tính.
Cảnh Mã Văn Bác đánh Ngưu Tiểu Lôi vừa rồi, hoàn toàn được thu vào mắt Lâm Vân.
“Đúng là một tên súc sinh.” Lâm Vân nheo mắt, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.
Mặc dù Ngưu Tiểu Lôi cô nàng này luôn coi thường mình, cộng thêm đầu óc có hơi kỳ quái, suy nghĩ có chút khác người.
Nhưng Lâm Vân không thể không thừa nhận một điều, Ngưu Tiểu Lôi cô nàng này rất tốt bụng.
Chỉ việc Ngưu Tiểu Lôi có thể dành phần lớn thời gian nghỉ của mình đến cô nhi viện làm tình nguyện, hay việc nàng có thể dùng hơn nửa tiền lương cho cô nhi viện, đã đủ nói lên tất cả.
Còn Mã Văn Bác thì sao? Một kẻ mặt người dạ thú chính hiệu!
Cho nên Lâm Vân nhìn thấy Mã Văn Bác đánh Ngưu Tiểu Lôi, hắn rất tức giận.
Ngay sau đó, Lâm Vân nói với thư ký:
“Bảo đội trưởng bảo vệ dẫn Mã Văn Bác và Ngưu Tiểu Lôi lên đây.”
Năm phút sau.
Đội trưởng bảo vệ cùng mấy bảo vệ dẫn theo Mã Văn Bác và Ngưu Tiểu Lôi đi lên.
“Lâm Đổng Sự Trưởng!” Mã Văn Bác và đám bảo vệ đồng loạt cúi chào Lâm Vân.
Còn Ngưu Tiểu Lôi thì:
“Lâm Vân, cậu gọi tôi lên đây có ý gì? Muốn khoe mẽ là cậu thắng à? Được, tôi thừa nhận là tên khốn như cậu thắng rồi đấy!” Ngưu Tiểu Lôi khóc nói.
“Ngưu Tiểu Lôi, cô nên cảm ơn tôi mới đúng, nếu không phải tại tôi, đến bao giờ cô mới biết được bộ mặt thật của tên tra nam này?” Lâm Vân chân thành nói.
Ngưu Tiểu Lôi không trả lời, nhưng trong lòng nàng hiểu rõ, Lâm Vân nói không sai, Lâm Vân thật sự giúp nàng nhìn rõ được bộ mặt thật của tên khốn này.
Cái tát vừa rồi của Mã Văn Bác cũng đã khiến Ngưu Tiểu Lôi hoàn toàn tuyệt vọng rồi.
Ngay sau đó, Lâm Vân lại nhìn Mã Văn Bác.
“Mã Văn Bác, anh đúng là kẻ mặt người dạ thú mà, uổng công Ngưu Tiểu Lôi hết lòng với anh, vậy mà anh lại đi đánh cô ấy? Thật sự là tôi nhìn không nổi mà!” Lâm Vân tức giận nói.
“Lâm Đổng Sự Trưởng, tại cô ta động tay trước.” Mã Văn Bác cười gượng gạo nói.
Mã Văn Bác không ngờ, cảnh đó lại bị Lâm Vân thấy được.
“Đừng nhiều lời, hôm nay tôi nhất định phải thay mặt cho bao nhiêu đàn ông, cho tên tra nam như anh một bài học!” Lâm Vân trực tiếp đứng dậy.
Sau đó, Lâm Vân chỉ vào Mã Văn Bác, nói: “Đội trưởng bảo vệ, mấy người các anh đánh cho tôi hắn một trận!”
“Rõ! Lâm Đổng!”
Đội trưởng bảo vệ và mấy bảo vệ vừa nghe vậy, lập tức xông tới Mã Văn Bác, đè hắn ra rồi đánh một trận nhừ tử.
“A a! Lâm Đổng tha mạng!” Bị đánh, Mã Văn Bác liên tục kêu la thảm thiết xin tha thứ.
Ngưu Tiểu Lôi thấy Mã Văn Bác bị đánh, trong lòng cuối cùng cũng cảm thấy hả hê.
Khoảng năm phút sau.
“Được rồi, dừng lại đi.” Lâm Vân ra lệnh một tiếng, mấy bảo vệ mới chịu lùi ra.
Lúc này Mã Văn Bác giống như một con chó chết nằm vật ra đất, miệng đầy máu, bộ dạng thảm hại vô cùng.
“Mã Văn Bác, bắt đầu từ ngày mai, anh cũng không cần đến Hoa Đỉnh làm việc nữa.” Lâm Vân lạnh nhạt nói.
“Cái gì?!”
Mã Văn Bác kinh hãi đứng bật dậy.
Chẳng phải Mã Văn Bác bỏ rơi Ngưu Tiểu Lôi là vì cái công việc lương 2,4 triệu một năm này sao?
Bây giờ Lâm Vân lại nói, để hắn đừng tới làm nữa?
Lâm Vân vừa cười vừa nói: “Anh thật sự nghĩ rằng tôi sẽ cho kẻ cặn bã như anh 2,4 triệu một năm rồi cho anh tiêu xài phung phí, tán gái, sống ảo chắc? Anh nằm mơ đi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận